Chồng cũ, anh nợ em một đứa con

Chương 91: Bữa tiệc tại nhà họ ninh (thượng)



Nghe vậy, nét mặt của Trần Nhược Hồng liền càng u ám hơn, thoáng hiện ra một nụ cười tà ác, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu đã thế, tôi càng không thể buông tha cho Hoa Ngữ Nông được….”

Nói rồi, cô ta cúp điện thoại, vẻ mặt đầy toan tính.

Phía bên này, bà Trương cất điện thoại xong, đành phải sang chỗ Dương Thải Phân báo cáo lại: “Bà chủ, cô Trần nói đêm nay sẽ có mặt đúng giờ.”

“Con bé ấy đúng là biết thời thế, không hay giận dỗi náo loạn.” Nói rồi, ánh mắt bà liền rơi vào Hoa Ngữ Nông đang ngồi bên cạnh, dặn dò tiếp: “Chị cũng đừng ngồi ở chỗ này nữa, lên lầu chuẩn bị một chút đi, đợi lát nữa lễ phục đến sẽ có người đem vào phòng.”

“Dạ vâng, vậy con về phòng trước.” Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông hết sức biết điều không nán lại lâu, xoay người chạy lên lầu.

**********

Bảy giờ tối, Ninh Quân Hạo về đến nhà, lúc này bữa tiệc tại nhà họ Ninh đã sớm chuẩn bị xong.

Hoa Ngữ Nông thay một bộ lễ phục màu nhạt, để lộ vai, đi ra từ trong phòng ra, vừa vặn đụng phải Ninh Quân Hạo đang trở về phòng thay quần áo, khi tầm mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của Ninh Quân Hạo bỗng nhiên toả sáng, chỉ có điều rất nhanh sau đó anh đã thản nhiên dời tầm mắt, giống như không hề nhìn thấy người phụ nữ trước mặt vậy.

Đối với thái độ của Ninh Quân Hạo, Hoa Ngữ Nông đã có thể dự đoán trước, vì vậy cô không chủ động bắt chuyện cùng anh nữa mà chỉ yên lặng chăm chú nhìn theo bóng lưng anh rời đi, xoay người bước vào phòng.

“Mẹ, mẹ nhìn xem con có đẹp trai không?” Đúng lúc cô đang ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không, một thân hình bé nhỏ bỗng xuất hiện trong tầm mắt, đi vòng quanh người cô.

Hoa Ngữ Nông lập tức cúi đầu nhìn về phía Kính Huyên đang diện áo vest màu đen, sơ mi trắng, cổ áo còn cài nơ con bướm trước mặt mình, híp mắt cười nói: “Đẹp trai, Kính Huyên nhà chúng ta là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới.”

“Thật thế sao? Xinh đẹp hơn cả em bé trong bụng mẹ nữa à?” Kính Huyên nghe vậy, vẻ mặt liền vui mừng hớn hở hỏi ngược lại.

“Hả…Cái đó…Đó là đương nhiên rồi…Ha ha…” Hoa Ngữ Nông chỉ còn cách hùa theo cậu nhóc, sau đó dắt bàn tay nhỏ bé của con đi về phía cầu thang.

… …

Bảy rưỡi đã bắt đầu rải rác có khách đến, Ninh Quân Hạo cũng thay quần áo xong, đứng chờ dưới lầu, Hoa Ngữ Nông còn đang đợi cha mẹ mình đến cho nên có vài phần nôn nóng.

Không biết từ lúc nào Ninh Quân Hạo đã đi tới bên cạnh cô, hạ giọng nói thầm bên tai: “Đừng quên người mà đêm nay em phải sắm vai.”

“Cái đó…Xin lỗi…Em đang đợi cha mẹ mình…” Hoa Ngữ Nông đối mặt với Ninh Quân Hạo, chỉ biết luôn miệng xin lỗi, cô cảm giác đối với những gì anh nói mình đều sai cả.

“Em lo lắng họ đến đây sẽ không có người tiếp đón?” Trong giọng nói của Ninh Quân Hạo đã đầy ý châm chọc.

“Anh biết em không hề có ý này mà…” Hoa Ngữ Nông không chịu được dáng vẻ anh cố ý khiến mình khó xử, hít thở khó khăn nói.

“Vậy thì em hãy thành thật đứng chờ bên cạnh tôi đi, đừng có nhìn đông nhìn tây nữa.” Nói rồi, Ninh Quân Hạo bắt lấy cánh tay, kéo cô đến gần mình, dùng ánh mắt để cảnh cáo.

Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông đành phải nghe lời, cùng anh đứng đó chào hỏi, đón tiếp mọi người.

“Ninh thiếu, mấy ngày nay trên tivi và báo đài đều tràn ngập tin tức về anh, vốn dĩ tôi còn chưa tin, tưởng giới truyền thông bịa chuyện, bây giờ nhìn thấy cô Hoa đây, đúng là không muốn tin cũng khó đấy.” Nói câu này là một người đàn ông tuổi tác không cách xa Ninh Quân Hạo lắm, trong mắt anh ta đầy ý cười trêu chọc, chế nhạo nói.

“Để Lý thiếu phải chê cười rồi, tôi cũng không nghĩ tới giới truyền thông lại có hứng thú với đời sống riêng tư của mình đến vậy, xem ra mấy ngày này đã làm phiền đến mọi người không ít, để các vị không có lúc nào là không thấy mặt tôi, thật là có lỗi quá.” Trên mặt Ninh Quân Hạo nở nụ cười khách sáo, đáp lễ nói.

“Chuyện này thì, Ninh thiếu à, bây giờ anh chính là đối tượng mà chúng tôi hâm mộ đấy, cổ phiếu của Hoa Đình mấy ngày nay tăng lên không ít còn gì, hơn nữa bên ngoài còn đồn rằng, cô Hoa xuất hiện vào lúc này, chính là muốn nói lên cơ hội bắt tay hợp tác một lần nữa của Hoa Đình và Hoa Thị, xem ra chúng tôi sắp có trò hay để nhìn rồi.” Nói xong, Lý thiếu nâng cao chén rượu, mỉm cười nói.

“Nhờ có anh cả.” Ninh Quân Hạo cũng cười, nâng ly rượu lên chạm cốc cùng anh ta, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Hoa Ngữ Nông đứng ở bên cạnh, nghe hai người trò chuyện, trong lòng đã sớm trăm lần nghĩ ngợi.

Cô từng nghĩ tới sự xuất hiện của mình sẽ tạo nên bao nhiêu câu chuyện, nhưng thật không ngờ ảnh hưởng của nó lại lớn đến thế. Trong chốc lát cô bỗng hiểu được nguyên nhân Ninh Quân Hạo quyết định phục hôn cùng mình, thì ra việc bọn họ ở chung một chỗ vẫn còn có lợi ích, xem ra cô xuất hiện trước mắt anh cũng không phải việc tồi tệ.

(Momo: Đâu phải lý do đó chứ bà chị T^T)

Trong lúc mọi người đang cười nói, một bóng dáng màu đen xinh đẹp bỗng bất ngờ xuất hiện, Hoa Ngữ Nông đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Trần Nhược Hồng trong bộ lễ phục dạ hội màu đen, cắt cổ chữ V, mái tóc dài vấn lên cao khoe ra toàn bộ phần lưng hoàn mĩ bước vào, trong nháy mắt gần như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám đàn ông chỗ này.

“Đây không phải là trưởng phòng quan hệ xã hội của Hoa Đình sao? Lúc trước còn có tin đồn, quan hệ giữa cô ta và Ninh Quân Hạo rất là mờ ám nữa.” Cô nghe thấy có người bên cạnh đang nhỏ giọng nói thầm.

“Chắc thế rồi, nghe nói nếu không phải Hoa Ngữ Nông xuất hiện, Trần Nhược Hồng sẽ trở thành Ninh phu nhân đấy. Khó trách lúc trước tôi xem trọng năng lực của cô ta, muốn đào góc tường cho cô ta đến ăn máng khác, tới công ty của chúng tôi, cô ta quyết đoán cự tuyệt liền, thì ra là tuý ông chi ý*[1].” Một giọng nói khác cũng phụ hoạ theo. (*có dụng ý khác)

“Xem ra đêm nay có trò hay để xem rồi, không biết Ninh Quân Hạo làm thế nào để xử lí công bằng ổn thỏa cho hai người phụ nữ này nữa.”

“Tôi thì lại nghĩ đêm nay Trần Nhược Hồng sẽ không gây rối đâu, nhìn dáng vẻ của cô ta bây giờ, chắc là đang ra oai với Hoa Ngữ Nông đấy. Ai! Quả nhiên tề nhân chi phúc không thể hưởng dễ dàng, chúng ta cạn một ly, chúc Ninh Quân Hạo đêm nay bình an vô sự đi.”

“…”

“…”

Tiếng bàn luận của mọi người vẫn còn tiếp tục, thế nhưng những lời đó rơi vào trong lỗ tai Ninh Quân Hạo lại giống như chuyện cười, anh cũng không để tâm.

Hoa Ngữ Nông đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát vẻ mặt anh, cô phát hiện đối với việc Trần Nhược Hồng xuất hiện, biểu cảm của anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, mà Trần Nhược Hồng cũng cầm ly rượu trò chuyện vui vẻ với mọi người hết sức hoà hợp.

[1] Tuý ông chi ý bất tại tửu: Ý của tuý ông không ở trong rượu, tức là ý không ở trong lời, là có dụng ý khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status