Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi

Chương 124: Cũng có thể là nhầm lẫn.



Chương 124: Cũng có thể là nhầm lẫn.

Hoa Hiền Phương nuốt nước bọt, cô thật sự quá kinh ngạc, nhất thời không thể tiêu hóa được tin tức này.

Nhưng cô không hề cảm thấy đả kích.

Đối với một người phụ nữ chưa bao giờ được làm mẹ mà nói, trong bụng đột nhiên có một sinh mệnh, là một chuyện rất kỳ diệu.

Có điều…

“Cũng có thể là nhầm lẫn, chẳng qua tôi chỉ bị rối loạn nội tiết mà thôi.” Cô nói nhỏ.

Ánh mắt anh lạnh xuống, sắc mặt trở lên âm u, như thể đang báo hiệu một cơn bão sắp ập đến: “Cô không muốn sinh con cho tôi?”

Đúng, cô không muốn.

Cô trả lời trong lòng.

Sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi đây, cô không thể chung sống cùng Hoa Mộng Lan.

Có con, sẽ khiến cô rơi vào tình thế khó xử.

Nhưng cô biết, lời này không thể nói ra, nếu không anh sẽ lại phát điên.

Cô phải làm một con rối phục tùng, ngoan ngoãn, nghe lời, không phải là một con nhím luôn khiêu khích anh.

“Tôi là sợ mình không có vận khí tốt như vậy.” Cô nói nhỏ.

“Cô gả cho tôi chính là vận khí tốt rồi.” Anh nhướng mày, nhìn cô từ trên cao, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé không có trọng lượng vậy.

“Tôi biết.”

Cô rũ mắt xuống, lông mi dài che đi nét u buồn trong mắt: “Nếu như tôi thật sự mang thai, anh có ghét bỏ đứa nhỏ này không?”

Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.

Anh ghét cô, không chừng cũng ghét đứa nhỏ mà cô sinh ra.

Cơn mặt Lục Kiến Nghi run lên, anh cảm giác như thể có mười nghìn con ngựa chạy qua trước mắt vậy: “Hoa Hiền Phương, nếu như cô dám vu oan bố đứa nhỏ ở trước mặt đứa nhỏ thì cô nên bịt miệng lại đi, chín tháng đều không được nói chuyện.”

Cô rùng mình, sợ hãi.

Thế này cũng gọi là hãm hại sao?

“Tôi… tôi muốn đi ngủ một lát.”

Cô không nói nữa, giả chết chắc là được đúng không?

Lục Kiến Nghi nằm bên cạnh cô, đôi mắt sâu đen luôn nhìn vào cái bụng bằng phẳng của cô, như thể hy vọng mình có đôi mắt nhìn xuyên thấu, có thể nhìn rõ xem bên trong rốt cuộc có hạt giống nào đang nẩy mầm không vậy.

Cô bị ánh mắt của anh làm cho có chút sợ hãi, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Không nhìn thấy sẽ không sợ hãi nữa.

Ngày hôm sau, bác sĩ mà Lục Kiều Sam hẹn đã đến.

Cô ta đưa cho Hoa Hiền Phương một que thử thai, bảo cô đi kiểm tra trước.

Hoa Hiền Phương vào phòng vệ sinh, cô vô cùng căng thẳng, que thử thai nhỏ bé trong tay, như thể nặng cả nghìn tấn vậy, khi cầm trong tay cũng đều run rẩy.

Cô đã không thể phân được rõ, mình là hy vọng mang thai, hay là không hy vọng nữa, cũng không có cách đi suy nghĩ.

Sau khi thực hiện các bước bên trên, cô đặt que thử thi trên bồn rửa mặt, sau đó nhắm mắt lại.

Cô không dám nhìn, trái tim đập nhanh đến mức sắp bật ra khỏi lồng ngực.

Thời gian trôi qua từng giây một.

Trong lòng cô âm thầm đếm số, sau khi đếm đến 120, thì mở mắt ra.

Trên que thử thai chỉ có một vạch đỏ.

Âm tính.

Cô không mang thai.

Mọi căng thẳng, lo lắng và mâu thuẫn đền nhanh chóng biến mất toàn bộ, chỉ còn lại thất vọng, không thể khống chế được, sự thất vọng rất khó hình dung, giống như đang ngồi trên tàu cao tốc, từ trên mây xuống đáy thung lũng vậy.

Loại cảm giác này, khiến cô không thể rõ ràng được.

Có hy vọng, mới có thất vọng.

Thật ra cô muốn có thai, muốn một đứa nhỏ, đứa nhỏ với Lục Kiến Nghi.

Lục Kiến Nghi đang đợi bên ngoài.

Gương mặt đẹp trai của anh căng chặt lại, đi đi lại lại ở bên ngoài, gấp gáp muốn biết kết quả.

“Cậu chủ, cậu đừng căng thẳng, cô chủ chỉ đi thử thai, không phải sinh con.” Người làm đứng một bên nói.

Lục Kiến Nghi đá vào mông anh ta: “Con mắt nào thấy tôi căng thẳng chứ? Cút.”

Người làm sợ hãi nhanh chóng chạy đi.

Cậu chủ thật sự là khẩu xà tâm phật mà, rõ ràng trán đã chảy đầy mồ hôi rồi mà còn nói là không căng thẳng.

Hoa Hiền Phương ngồi trên ghế một lúc mới đứng dậy, chân cô có chút mềm nhũn, lục phủ ngũ tạng đều xoắn vào với nhau.

Nhìn thấy cửa mở, Lục Kiến Nghi vội vàng chạy tới: “Để tôi nhìn xem.”

Cô rũ mắt xuống, giống như một đứa trẻ phạm tội lớn vậy, đang chờ đợi sự trừng phạt của phụ huynh: “Xin lỗi.”

Lục Kiến Nghi liếc nhìn que thử thai, trong lòng co rút kịch liệt, giống như trên đỉnh đầu bị dội một gáo nước đá vậy, khiến trái tim anh lạnh lẽo.

Một cảm giác thất vọng bao trùm lấy người anh.

“Đã biết cô không có vận khí tốt như vậy.” Anh hừ một tiếng, xoay người rời đi, để lại hành lang một khí tức cáu kỉnh mà chán nản, cũng không biết là tức mình, hay là tức Hoa Hiền Phương.

Hoa Hiền Phương cắn môi, lồng ngực như thể bị đè nén, vô cùng khó chịu.

Bác sĩ đi đến, đưa cô vào trong phòng, làm một số kiểm tra đơn giản, sau đó xuống tầng.

“Bà Lục không có thai, thể chất của cô ấy như vậy, e rằng rất khó mang thai.”

Cô ta dừng lại, tiếp tục nói: “Tôi có kê cho cô ấy một một số thuốc, uống đúng giờ, đợi đến kinh nguyệt tháng sau, sẽ làm một số kiểm tra.”

Cô ta nói rất rõ ràng, e rằng trong phòng khách không ai là không nghe thấy.

Hoa Hiền Phương cảm thấy như một tia sấm đánh vào người mình vậy.

Không có thai đã cho cô một đòn đả kích rất lớn rồi, không ngờ còn khó mang thai nữa.

Sau này cô không thể sinh con sao?

Cô không thể làm mẹ sao?

Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan liếc nhau, trên mặt xẹt qua ý cười: “Trời ơi, Kiến Nghi, vợ của em không những rẻ tiền, còn không thể sinh con. Làm sao đây? Có ba điều bất hiếu, điều cuối cùng là lớn nhất, cô ta phạm phải tội lớn, em nhanh chóng mở cuộc họp gia đình, bỏ cô ta, kết hôn với Mộng Lan đi. Không chừng trong bụng của Mộng Lan chính là đứa con duy nhất của em đấy.”

“Đủ rồi Kiều Sam, cung hàn hoàn toàn không phải là vấn đề gì lớn, trong mười người phụ nữ thì có đến sáu người bị cung hàn, chỉ cần điều chỉnh tốt là được. Hơn nữa, bây giờ y học phát triển như vậy, không thể có thai tự nhiên thì cũng có thể đi thụ tinh ông nghiệm, không có vấn đề gì lớn cả.” Tư Mã Ngọc Như nói.

“Thụ tinh ống nghiệm cũng không hề đơn giản như vậy. Mẹ nhỏ à, tôi nhớ mẹ cũng phải làm bốn lần mới có thể thành công được.” Lục Kiều Sam cong môi nói.

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Mẹ là bởi vì sẩy thai, không giống Hiền Phương.”

Lục Kiều Sam giống như nhận ra cái gì đó, kinh sợ che miệng: “Không phải là lúc trước Hiền Phương lén lút đi phá thai mấy lần rồi đó chứ?”

Hoa Mộng Lan ở bên cạnh cho thêm một đeo: “Tôi cũng không biết em gái có không? Có điều con gái lúc trước có quen bạn trai, không cẩn thận mà có, cũng là rất bình thường.”

Mặt Lục Kiến Nghi không cảm xúc, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ băng vậy, chỉ có đôi mắt âm trầm đáng sợ, mang theo sự khát máu, dường như có thể nổi lên cơn bão bất cứ lúc nào vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status