Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi

Chương 293: Hỏi tội..



Chương 293: Hỏi tội..

Phó Chủ tịch Cao là một chuyên gia trang sức cao cấp của Việt Nam.

Nghe nói sợi dây chuyền bị đánh cắp, anh ta đã vội vã đến.

“Chủ tịch Hoa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, chúng ta dùng hệ thống chống trộm tiên tiến nhất thế giới, sợi dây chuyền sao có thể bị đánh cắp đi đây?”

“Có hai khả năng, một là hệ thống bị xâm nhập, còn có một khả năng nữa chính là đối phương đánh cắp dấu vân tay sau đó sao chép khuôn mặt của chúng ta, từ đó có thể thông qua quá trình xác minh hệ thống.” Hoa Hiền Phương phân tích.

Phó chủ tịch Cao nghe vậy thì chấn động: “Nếu như vậy, đối phương nhất định là một tổ chức trộm cắp vô cùng lợi hại, hơn nữa bọn chúng sớm đã có âm mưu, lên kế hoạch chu đáo, nếu không chắc chắn bọn họ không có khả năng làm được như vậy. Các dịch vụ thiết kế riêng của công ty chúng ta cho khách hàng VIP cao cấp được giữ bí mật nghiêm ngặt, trừ khi có người rò rỉ thông tin ra ngoài, nếu không họ cũng không thể biết được tin tức về nó. ”

Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như vậy, nếu không có người ứng ngoại hợp, đối phương không có khả năng thuận lợi lẻn vào như vậy.

“Lập tức cho người thay thế hệ thống chống trộm.”

Co dù đối phương có lai lịch như thế nào, nhưng để cho anh ta dễ dàng trộm đi dây chuyền kim cương thiết kế như vậy, có thể thấy được hệ thống chống trộm này có quá nhiều sơ hở, cực kỳ không an toàn.

Lục Kiến Nghi đã ra lệnh cho Finn dẫn người tìm kiếm dấu vết tên trộm ở Thành phố Long Minh và những nơi xung quanh, thông qua máy giám sát của thành phố, chắc chắn có thể tìm được dấu vết của tên trộm này.

Quay lại biệt thự.

Tâm trạng của Hoa Hiền Phương vô cùng nặng nề, không chỉ vì sợi dây chuyền bị đánh cắp, mà còn vì sự an toàn của kho bạc, điều này mới là việc khiến cô lo lắng như vậy.

“Đáng lẽ ngay từ đầu em nên nghe lời anh, bố trí mạng lưới laser, để cho tên trộm đó có đi mà không thể trở về.”

“Anh sẽ xây dựng lại kho bạc ấy.” Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô, an ủi nói.

Cô rót một tách trà, nâng lên uống một ngụm: “Nếu như không tìm được sợi dây chuyền, em chỉ có thể làm một cái khác cho chị gái anh một lần nữa, nhưng viên kim cương hồng lớn như vậy, cũng không có hàng tồn kho…”

Cô còn chưa nói xong, đã bị Lục Kiến Nghi cắt ngang: “Viên kim cương này cũng không phải là viên kim cương hồng bình thường, bởi vì màu hồng nhạt từ tâm của viên kim cương dần dần toả ra, là lễ cưới mà bà ngoại anh tặng cho cô ta. Đặc điểm lớn nhất của viên kim cương này là có một màu tím nhạt ở giữa.”

Hoa Hiền Phương hiểu được ý tứ của anh, cô không có khả năng tìm được một viên kim cương hồng giống viên này, nếu không tìm được sợi dây chuyền, cô không chỉ bị nhà họ Lục trách phạt, mà còn có thể tạo thành thương tổn nặng nề.

Cô đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa ra, nhìn bóng đêm đen tối ngoài, ánh mắt thâm trầm mà u ám, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Sau một hồi im lặng, giọng nói của cô truyền đến: “Anh có cảm thấy kỳ quái không, trong kho bạc, ngoại trừ sợi dây chuyền của Lục Kiều Sam, còn có 102 viên kim cương có giá trị hơn một carat. Nhưng tên trộm cũng không lấy đi những viên kim cương đó, chỉ mang theo sợi dây chuyền của Lục Kiều Sam. ”

“Xem ra mục tiêu của anh ta chỉ là viên kim cương hồng nhạt.” Đáy mắt Lục Kiến Nghi hiện lên một tia lạnh lẽo, âm trầm.

Anh ngáp một cái: “Quên đi, ngủ tôi, hiện tại đầu óc còn rối rắm, cái gì cũng không nghĩ ra được, chờ chúng ta ngủ một giấc rồi nói sau. ”

Cô cũng vào phòng, sau đó nhanh chóng ngủ thiếp đi, buổi sáng bị điện thoại của Lục Kiều Sam đánh thức.

“Hiền Phương, tôi về rồi, buổi chiều tôi sẽ tới lấy sợi dây chuyền.”

Hoa Hiền Phương hơi chấn động: “Không phải nói phải cuối tuần mới trở về sao?”

“Tôi đã đổi ý rồi, cô chuẩn bị sợi dây chuyền, buổi chiều tôi cùng mẹ tới đó thử.” Lục Kiều Sam nói.

Hoa Hiền Phương nuốt nước miếng: “Sợi dây chuyền còn có chút chi tiết chưa xử lý tốt, phải mất vài ngày mới có thể cho cô xem được. ”

“Không có việc gì, buổi chiều tới công ty, tôi xem một chút rồi nói sau.” Lục Kiều Sam nói xong liền cúp điện thoại, không cho cô cơ hội từ chối nữa.

Lúc này, Lục Kiến Nghi tiến vào, nhìn bộ dáng cau mày khổ sở của cô, anh hỏi: “Sao vậy, buổi sáng mà em đã như vậy rồi?”

Cô thở dài: “Chị gái anh gọi điện thoại, cô ta nói buổi chiều sẽ đến công ty lấy sợi dây chuyền.”

Lông mày dày rậm của Lục Kiến Nghi hơi nhíu lại: “Anh sẽ giải quyết chuyện này với chị ta. ”

Bọn họ đến công ty không lâu, Lục Kiều Sam và bà Lục đã cùng nhau tới đây.

“Hiền Phương, sợi dây chuyền đâu? Nhanh lên lấy ra cho tôi xem, rốt cuộc nó không được xử lý tốt ở phần nào? “Lục Kiều Sam gấp gáp không kiên nhẫn.

Lục Kiến Nghi liếc cô ta một cái: “Là tôi cảm thấy còn chưa đủ tinh tế, cho nên đã sắp xếp người mang sợi dây chuyền đưa đến bộ phận rèn thủ công ở Công ty đá quý Leas ở Giang Thành, người làm thủ công bên kia sẽ dựa theo yêu cầu của tôi để sửa đổi chi tiết.”

Giọng điệu của anh vô cùng là bình tĩnh, như thể anh chỉ đơn giản đang trình bày một sự việc mà không có cảm xúc.

Lục Kiều Sam bĩu môi: “Là công ty thiếu thốn nhân tài sao? Sao phải sử dụng thợ thủ công của Công ty đá quý Leas? ”

“Ngay sau khi thành lập trụ sở chính ở Việt Nam, có một số khía cạnh của công ty chưa được hoàn thiện là việc vô cùng bình thường. Công ty đá quý Leas, với tư cách là cổ đông lớn thứ hai, nên chia sẻ tài năng và nguồn lực để đạt được một kết quả đôi bên cùng có lợi.” Lục Kiến Nghi chậm chạp nói.

Gân xanh trên trán Lục Kiều Sam nổi lên, cô ta muốn nói cái gì, nhưng không nói ra cho nên chỉ đành phải nuốt xuống.

Cầm cốc trà lên tay, cô ta nâng lên uống một ngụm, để cho bản thân giữ bình tĩnh, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Nhìn vào màn hình, ánh mắt cô ta mở to, vẻ mặt khiếp sợ: “Không phải chứ, trên mạng có người gửi tin nhắn, nói tối hôm qua kho bạc công ty bị trộm, có phải là thật hay không? “Giọng nói của cô ta rất lớn, vang vọng tám phần, giống như cô ta muốn mọi người trong công ty nghe thấy.

Bà Lục chấn động kịch liệt, nhận lấy điện thoại di động từ trong tay cô ta, nhìn thoáng qua tin tức: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dây chuyền kim cương có bị đánh cắp không? ”

Đôi Hoa Hiền Phương hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén không thể diễn tả được, từ đáy mắt chợt lóe qua: “Bị trộm? Tại sao tôi không biết?”

Cô cố tình gọi phó tổng giám đốc Cao và bộ trưởng an ninh để họ đi kiểm tra kho bạc.

Chẳng bao lâu hai người đã trở lại.

“Chủ tịch Hoa, tất cả kim cương đều ở đây, két an toàn của chúng ta có hệ thống an ninh tiên tiến nhất thế giới, cho dù là một con ruồi cũng không bay qua được, làm sao có thể bị trộm? Chắc là có người vu khống, muốn làm tổn hại đến danh tiếng của công ty chúng ta, tôi lập tức để bộ phận quan hệ công chúng xử lý chuyện này.” Phó chủ tịch Cao đứng một bên nghiêm nghị nói. Lời này anh ta đã suy nghĩ từ trước.

Hoa Hiền Phương gật gật đầu: “Nhất định phải bắt được người tạo tin đồn, tuyệt đối không thể bỏ qua.”

Tối hôm qua trước khi rời đi, cô đã dặn dò những người có liên quan ở đây chờ, nhất định phải giữ bí mật chuyện này, không thể tiết lộ một chữ.

Không nghĩ tới nhanh như vậy, đã có người trên mạng gây sóng gió, xem ra chuyện này cũng không đơn giản.

Lục Kiều Sam cười lạnh một tiếng, người thấp kém này thật đúng là chuyện gì cũng có thể giả vờ, cô ta có biện pháp phá vỡ bộ mặt giả, để cho cô không thể giả vờ được nữa.

“Cho dù là có trộm cắp thật hay giả, tóm lại, nhất định cô phải cho người bảo vệ, đưa sợi dây chuyền trở về. Nếu ngày mai tôi không thấy sợi dây chuyền, thì tôi sẽ gọi cảnh sát. ”

Ánh mắt Lục Kiến Nghi càng thâm sâu, giống như hai cái giếng cổ ngàn năm, sâu không thấy đáy: “Chị đang lo lắng cái gì sao? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status