Chồng tôi thật quyến rũ

Chương 332: Khẩn cấp



Chương 332: Khẩn cấp

Lần này Võ Anh Thư muốn mấy tỷ, nên Trần Khả Như có lý do để tin rằng Võ Anh Thư sẽ bỏ trốn.

Một khi cô ta cầm tiền rời khỏi Đà Nẵng, muốn tìm cô ta sẽ rất khó.

Vào thời khắc mấu chốt này,Trần Khả Như đương nhiên từ bỏ kế hoạch đi thành phố Hồ Chí Minh, dù sao tương lai còn dài. Trần Khả Như nôn nóng chờ đợi kết quả xác định vị trí địa lý của TIM, cố kéo dài thời gian cuộc gọi với bên kia.

Võ Anh Thư bây giờ thận trọng hơn nhiều, cô ta nhanh chóng mất kiên nhẫn. May thay, giới hạn chuyển khoản hàng ngày bên ngày hàng có giới hạn. Võ Anh Thư không dám sử dụng tài khoản ngân hàng của mình để đến ngân hàng rút tiền hoặc quẹt thẻ, danh tính cô ta làm hạn chế hành động.

“Như vậy đi, cô chuẩn bị một thùng tiền, gửi đến nơi tôi gọi điện chỉ định.”

“… Có thể cho tôi gặp con bé một chút được không, thoáng qua thôi cũng được.”

“Trần Khả Như, hãy làm rõ tình hình, bây giờ tôi không bàn bạc với cô, OK?”

“Alo… ”

Trong lòng Trần Khả Như vô cùng sốt ruột, chỉ có thể nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, cô ý thức được chuyện hôm nay nhất định phải bàn bạc với Lê Hoàng Việt, nếu cô hành động một mình, tình thế của mọi người sẽ rất nguy hiểm và bị động.

Cô cảm thấy mình rất có lỗi với Lê Hoàng Việt, anh hẳn là rất buồn, cảm thấy cô không đủ tin tưởng chồng mình.

“Chờ một chút, em nói cái gì, Võ Anh Thư tống tiền em? Bắt em lập tức gửi tiền mặt?”

Lê Hoàng Việt trong cao ốc Á Châu giật nảy người, dự cảm của anh rất nhạy, hóa ra Trần Khả Như giấu anh chuyện này, chỉ có điều, cũng may cô là người sáng suốt, bây giờ cũng không phải lúc để truy cứu trách nhiệm và trách móc nặng nề.

“Em ở chỗ nào ở yên chỗ ấy, anh lập tức đến ngay.”

“Em… ”

Mặc dù Lê Hoàng Việt dùng giọng ra lệnh, không cho người ta có cơ hội từ chối, nhưng Trần Khả Như đương nhiên không thể nghe anh. Sau Võ Anh Thư gọi lại, cô căn bản không có thời gian bàn bạc với Lê Hoàng Việt, phải làm theo yêu cầu của đối phương.

Mặt của Lê Hoàng Việt lạnh lẽo, anh cố nén lo lắng trong lòng, trực tiếp thông báo cho đội trưởng Dư Sở ra lệnh sở cảnh sát sử dụng hệ thống định vị GPS để xác nhận vị trí cụ thể. Điện thoại di động của Trần Khả Như là do anh đặc biệt bảo Lê Chí Cường chuẩn bị, bây giờ chức năng ẩn cuối cùng cũng có ích.

Trần Khả Như thích tự tiện hành động mạo hiểm không phải mới một, hai lần, Lê Hoàng Việt hiển nhiên cảm thấy sự khác thường của cô, nhưng không phát hiện ra vấn đề kịp thời. Anh nhấn chân ga, hệ thống định vị được kết nối với hệ thống dẫn đường, cảnh sát đã cử thường phục, hai bên áp sát người mục tiêu.

Trong lòng Lê Hoàng Việt rất rõ ràng, anh có thể không có con gái, nhưng không thể để mất vợ. Nếu Võ Anh Thư có ý đồ gì với Trần Khả Như, anh ta sẽ khiến cô ta tan xương nát thịt, xương tàn tro tán, chết không tử tế!

“Tôi đã đến quán cà phê cô bảo, sau đó thì sao?”

Trần Khả Như cầm một chiếc túi đen to tướng, xuất hiện trong một quán cà phê yên tĩnh đến buồn tẻ, đang giờ nghỉ trưa, khách ít đến đáng thương, điện thoại thình lình cắt ngang, trong lòng cô có dự cảm không lành. Liệu chút thời gian này, TIM có thể tìm được vị trí chính xác của Võ Anh Thư không?

Cô chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ, một khi chắc chắn, cô sẽ bảo TIM gọi cảnh sát và yêu cầu cảnh sát hỗ trợ.

“Cô ơi, có người gọi cho cô.”

Đột nhiên, nhân viên trong tiệm đi tới, đưa một chiếc điện thoại di động màu đen… Là một chiếc điện thoại trượt dạng “cục gạch”, đây là một trong những mưu kế của Võ Anh Thư?

Trần Khả Như định hỏi vài câu, nhân viên bán hàng tự đi ra ngoài, chiếc điện thoại trong tay bắt đầu đổ chuông, nhạc chuông là bản giao hưởng định mệnh của Beethoven, trầm bổng lại như khiến dây thần kinh của cô co giật liên tục.

Do dự hơn mười giây, cô nhấn nút nghe, giọng nói đắc thắng của Võ Anh Thư vang lên: “Trần Khả Như, rời khỏi cửa sau của quán cà phê, đi 800 m rồi rẽ phải vào hẻm. Tôi đã chuẩn bị xong địa điểm cho cô, đến muộn thì thôi luôn đi. Bác sĩ Khả Như, dùng tốc độ khi cô chạy ở hội thao bệnh viện ấy! Ba phút! Cấm dập máy! ”

Nghe vậy, Trần Khả Như không bất kỳ thời gian thừa để suy nghĩ, ba phút? Võ Anh Thư khốn kiếp! Cô ta rõ ràng biết mình thể chất yếu nên muốn dùng cách này để kiểm tra, rõ ràng không cho cô cơ hội nhờ Lê Hoàng Việt giúp đỡ!

Trần Khả Như chạy bán sống bán chết, chuẩn bị gọi cho TIM, nhưng phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu, đột nhiên không gọi được, chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc Võ Anh Thư gọi điện toàn nói mấy câu trêu chọc, cô cứ nghĩ Võ Anh Thư vừa tham lam lại ngu ngốc, nhưng hai năm không gặp cô ta lại càng thông minh hơn, còn mình thì tự bước vào cái bẫy do đối phương giăng ra. Võ Anh Thư thật sự có đầu óc hoàn thành tất cả kế hoạch này sao?

Điều cô lo lắng nhất là nếu có người khác đứng sau Võ Anh Thư giúp đỡ cô ta, thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp và đáng sợ hơn nhiều!

Quá bị động!

Bây giờ cô đã là tên lên nỏ, không làm không được.

Trên đường phố, Lê Hoàng Việt thắng xe xoẹt phát, nhìn tín hiệu đột ngột biến mất trên điều hướng, sắc mặt u ám, ánh mắt như quỷ tu la.

Lê Chí Cường gọi điện đến: “Giám đốc Việt, hệ thống định vị hình như bị từ trường nào đó quấy nhiễu, tín hiệu bị gián đoạn. Tôi đang ở trên xe với đội trưởng Dư, chỉ có thể phán đoán phương hướng chung của mợ chủ. Chúng tôi đang gần nguồn tín hiệu biến mất, đã cử những cảnh sát mặc thường phục đến xung quanh tiến hành điều tra bí mật.”

Không thể đoán được, Lê Hoàng Việt không nói lời nào.

“Bây giờ giám đốc Việt ở đâu?”

Trong xe, sau khi Lê Chí Cường kết thúc cuộc gọi, đội trưởng Dư trầm giọng hỏi.

Lê Chí Cường lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đội trưởng Dư, anh có cảm thấy kiểu người như Võ Anh Thư sẽ nghĩ đến việc sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu sao? Trước khi ra tù, có tra ra được cô ta từng tiếp xúc với người có bối cảnh, lai lịch đặc biệt gì không?”

Đội trưởng Dư nói: “Vẫn chưa. Chỉ có thể chắc chắn là Võ Anh Thư sẽ không thể một mình hoàn thành vụ bắt cóc và tống tiền”.

Lúc này, cảnh sát ở hàng ghế đầu nhận được cuộc gọi báo cáo, đó là chuyên gia máy tính TIM do Trần Khả Như thuê.

Bên phía anh ta đã cơ bản xác định được vị trí của Võ Anh Thư, nhưng không liên lạc được với người thuê Trần Khả Như, hơn nữa do Võ Anh Thư vứt điện thoại di động nên tín hiệu của anh ta cũng bị gián đoạn, vì vậy anh ta vội vàng gọi cảnh sát. TIM chuyên nghiệp và thông minh, gọi ẩn danh, vì vậy không lo bị lộ. Dẫu sao làm công việc thế này, một khi nó liên quan đến quyền riêng tư của công dân, sẽ phải ăn cơm tù. Nhưng hiện tại, đội trưởng Dư không có thời gian để truy cứu mấy chuyện này.

Anh ta lập tức ra lệnh, tức tốc đến hiện trường. Vị trí của cuộc gọi báo cáo rất gần với vị trí mà Trần Khả Như biến mất, vì vậy phạm vi tìm kiếm lại rút xuống. Đội trưởng Dư khoanh một vòng nhỏ trên bản đồ thô, nếu nội dung báo cáo là sự thật thì bọn họ có thể nhanh chóng bắt được kẻ tình nghi.

Mày kiếm Lê Hoàng Việt lạnh như lưỡi đao, sau khi xuống xe liền đi thẳng vào quán cà phê.

Anh dùng một ít tiền mặt để cho nhân viên nói sự thật, cách lúc Trần Khả Như đi khoảng mười phút. Dù chỉ mười phút nhưng có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Anh bỏ xe lại, đi theo hướng của Trần Khả Như.

Khi đó, Trần Khả Như đã chạy 800 mét, thậm chí là 3.000 mét, Võ Anh Thư giở trò bắt cô chạy đi chạy lại.

Trong con hẻm ngoằn ngoèo, cô bám chặt vào tường, bắt đầu thở hổn hển, cho đến khi một đôi giày da đen và áo khoác sẫm màu xuất hiện trước mặt cô. Cô nhìn lên, khuôn mặt nham hiểm của Võ Anh Thư hiện ra dưới chiếc mũ phớt.

Trần Khả Như nheo mắt, đứng thẳng người, cổ họng nóng rực: “Võ Anh Thư, tôi đến rồi.”

Sau đó, cô tháo túi ra khỏi vai, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở còn có chút không ổn định, tứ chi tràn phun ra hơi nóng.

Võ Anh Thư chậm rãi cầm lấy túi, mở khóa kéo liếc nhìn đống tiền xanh chói, khóe miệng đỏ sẫm gợi lên nụ cười quái đản: “Trần Khả Như, không ngờ cô và tôi cũng có ngày hôm nay.”

Trần Khả Như lại như không nói: “Võ Anh Thư, thực ra cô vốn không giữ con gái tôi. Cô chỉ đang dùng chuyện này để tống tiền hoặc trả thù.”

Dứt lời, trong mắt Võ Anh Thư lóe lên một tia sắc bén, cô ta không nói gì, chỉ lấy điện thoại trong túi ra, gõ vào màn hình vài cái.

Vốn Trần Khả Như đang thử thăm dò đối phương, cô căn bản không quan tâm đến tiền, tất cả những gì cô muốn là đưa con gái về. Nhưng phản ứng của Võ Anh Thư quá kỳ lạ, không thể đoán được chút đầu mối nào từ vẻ mặt cô ta.

Điều cô sợ nhất là đứa trẻ đã xảy ra chuyện, cô đã chuẩn bị cho viễn cảnh tồi tệ nhất, cô ấy muốn sống phải thấy người chết phải thấy xác. Nếu không phải Võ Anh Thư dám đùa giỡn với cô, cô không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!

Võ Anh Thư đưa điện thoại cho cô, và đồng tử của Trần Khả Như co rút dữ dội khi chạm vào màn hình.

Đó là những bức ảnh chụp ở cổng bệnh viện vào ngày đứa trẻ bị đưa đi, lật về sau là ảnh thường ngày, có hàng tá bức ảnh ghi ngày tháng, Trần Khả Như lướt cực nhanh, tim như nhảy ra khỏi cổ họng.

Đó là con gái của cô! Đúng rồi!

Cô tuyệt vọng che miệng, ngăn giọng mình phát ra âm thanh run rẩy.

Không có bất ngờ, không có vui mừng, chỉ có cơn đau nặng nề dần dần từ lồng ngực lan tràn, phát ra, rồi ăn mòn toàn thân.

“Tôi có nói thật không, bây giờ cô đã rõ chưa?” Võ Anh Thư đắc thắng nhìn bộ dạng đau khổ của Trần Khả Như. “Tôi đã nói, tôi sẽ đối xử tốt với con gái cô thật tốt, coi nó như con gái ruột của mình, cho ăn uống đàng hoàng miễn là bạn không làm phiền chúng tôi! ”

Nói xong, Võ Anh Thư xách túi, đeo kính râm, cất bước bỏ đi.

“Chờ đã!”

Bóng lưng Võ Anh Thư chấn động, cô ta quay, cười lộ lúm đồng tiền như hoa: “Sao nữa? Bác sĩ Khả Như, còn chuyện gì nữa không?”

Chỉ có điều, mi mày của Trần Khả Như rõ ràng khác với lúc nãy, đôi mắt cô đầy tức giận, bạo lực, âm hiểm, v.v… Trái ngược với khí chất của chính cô.

Cô hùng hổ đi tới, Võ Anh Thư nhất thời bị cô dọa, chuyện quái gì vậy?

“Trần Khả Như, cô muốn làm gì tôi?” Cô ta chẳng hiểu ra sao, khiêu khích hỏi: “Mạng con gái cô nằm trong tay tôi, cô dám không?

“Sao —— không —— “

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status