Chồng tôi thật quyến rũ

Chương 350: Ăn giấm



Chương 350: Ăn giấm

“À… ”

Mẹ Vũ Tuyết Trang gãi đầu, rõ ràng như vậy sao?

Lê Chí Cường khiêm tốn nói: “Tiền lương hàng năm khoảng tám mươi, chín mươi ngàn đô. Có hai bất động sản ở trung tâm thành phố…”

Tám mươi, chín mươi ngàn đô?

Cả gia đình Vũ Tuyết Trang đều kinh hãi, bao gồm cả bản thân Vũ Tuyết Trang, mặc dù biết tập đoàn Á Châu gia rất giàu nhưng lương trợ lý hàng năm gấp mấy lần của cô, mẹ nó khó tin vãi!

Mẹ Vũ Tuyết Trang cười hỏi: “Chí Cường, hoàn cảnh gia đình cháu thế nào, có bao nhiêu anh chị em… Bla bla…”

Lê Chí Cường trả lời từng câu một, rất hợp tác.

Tóm lại, Lê Chí Cường là một chàng trai trẻ đầy triển vọng, có nhà, có xe, có tiền, có sắc, mặc dù xuất thân nông thôn nhưng về cơ bản không phải lo lắng về chuyện mẹ chồng, con dâu. Theo lời bà Vũ, đúng là quá lý tưởng

Vũ Tuyết Trang thực sự không chịu nổi cảnh mẹ tra hỏi hộ khẩu nhà người ta, ngược lại cô ấy cũng không thể phủ nhận, thật ra bản thân cô ấy cũng muốn biết, chỉ sợ mẹ cô sẽ dọa người ta bỏ chạy.

Cuộc trò chuyện kết thúc vui vẻ sau N giờ.

Lê Chí Cường giải thích mối quan hệ trong sáng giữa hai người bọn họ, trước khi đi, mẹ Vũ Tuyết Trang đẩy Vũ Tuyết Trang ra: “Tuyết Trang, mau tiễn Chí Cường.”

Chí Cường?

Vũ Tuyết Trang nuốt nước bọt, mẹ thay đổi nhanh quá đấy, nghe thấy tiền lương hàng năm với nhà của người ta, lập tức muốn đóng gói cô ấy đưa đi, hận không thể chốt luôn ngày cưới, khiến cô xấu hổ đủ kiểu.

“Cái đó… Mẹ em nói linh tinh, anh đừng để ý…”

Vũ Tuyết Trang cũng không nghĩ quá xa đến chuyện kết hôn, cô và Lê Chí Cường không phải quen qua xem mắt, phải vội vàng kết hôn, cô chưa đến tuổi phải cưới gấp.

Vũ Tuyết Trang cười ha hả, mặt Lê Chí Cường lại nghiêm túc khác thường, hai người đi bên nhau trong hành lang hẹp. Nghe vậy, anh đột nhiên khựng lại.

“Không sao cả.”

Được, Vũ Tuyết Trang thầm nghĩ, đừng hi vọng anh nói gì.

Sau đó, anh ta tiếp tục nói thêm: “Dù sao cũng là chuyện sớm muộn.”

Sau đó, anh nhướng mày, trong đôi mắt trong suốt mang theo mấy phần mỉm cười.

“Anh…” Vũ Tuyết Trang có chút ngượng ngùng, cúi đầu muốn nhưng không thành lời, tựa như bộc lộ nét thùy mị và tinh tế của phụ nữ.

Đèn trong hành lang lúc sáng lúc tối. Trong chung cư nửa cũ nửa mới, đều dùng âm thanh để kéo dài thời gian chiếu sáng. Một khi âm thanh biến mất, ánh sáng sẽ tự động biến mất, chìm vào bóng tối.

Bóng tối ập đến không kịp đề phòng, trong nháy mắt bao trùm lấy hai người họ và tầm mắt họ.

Vũ Tuyết Trang đang định nói, sự mập mờ lại lặng lẽ bủa lấy xung quanh, ăn mòn từng chút, cho đến khi bao phủ. Cho đến khi, một đôi môi mềm mại chặn lại nhịp thở và suy nghĩ của cô.

Một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong miệng nhau.

Trước giờ chưa từng, lại còn là người trời sinh xấu hổ, Lê Chí Cường đã chủ động.

Nụ hôn của anh tinh tế và kiềm chế, giống như tính cách của anh, tựa tình nhân từng chút quấn quýt, Vũ Tuyết Trang ngửi thấy mùi vị ngọt ngào.

Đúng vậy.

Cô ấy rất thích.

Loại tình yêu và nhịp tim cô ấy muốn đã quay trở lại.

Hôn xong, ánh đèn trong hành lang đột nhiên sáng lại.

Mắt Vũ Tuyết Trang có chút khó chịu, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, có người.

Tất nhiên, đợi cô ấy phản ứng, người đã đến bên cạnh rồi, vì vậy mới chạm vào công tắc điện.

Vũ Tuyết Trang chỉ muốn chui đi đâu đó, hôn đàn ông ở cầu thang bị bắt ngay tại chỗ, mặc dù đối phương chỉ cười ngầm hiểu, rồi nhanh chóng đi qua họ, nhưng Vũ Tuyết Trang cảm thấy nhức đầu, xấu hổ. Được rồi, khả năng ngày mai cái chung cư này ai cũng biết cô ấy đang yêu.

“Muộn lắm rồi, không cần tiễn đâu.”

Lê Chí Cường bất chấp ấn lên trán cô một nụ hôn rồi nhanh nhẹn đi khỏi đây.

Vũ Tuyết Trang cảm thấy mình đi như bay về nhà, cô suýt nữa còn tưởng chuyện gì cô ấy cũng phải chủ động, nếu thế thì quá mệt mỏi. Bây giờ gặp phụ huynh, dường như mọi chuyện xong khúc khuỷu cũng xác định kết quả, tất cả những cảm giác không chắc chắn tan thành mây khói, rẽ mây thấy mặt trời.

Vũ Tuyết Trang cả đêm trằn trọc không ngủ được, phấn khích chết mất.

Ngay cả ca sáng hôm sau, cứ như được uống tiên đơn, tinh thần sáng láng, so với sự sa sút, chán chường tháng trước, tương phản rất rõ.

Diệp Văn trêu ghẹo: “Bác sĩ Trang, có chuyện gì rồi, mặt viết toàn chữ vui?”

Vũ Tuyết Trang nói: “Vô cùng vui vẻ.”

Diệp Văn đột nhiên nâng mặt Vũ Tuyết Trang, kỳ kỳ quái quái thốt lên: “Nhìn khuôn mặt này xem, đôi mắt đong đầy tình ý muốn nói mà còn ngập ngừng, xuân tình khắp mặt, tám phần là đang yêu. Không đúng, hồi trước lúc hẹn hò với Tôn Khải La, tao đâu có thấy mày lả lơi thế này.”

Vũ Tuyết Trang đẩy một cái: “Đi ra, đi ra, y tá Văn, cô không thể nghĩ về tôi đơn thuần một chút sao, trừ hẹn hò chẳng nhẽ tôi không được có hứng thú khác à?”

Hai người đang trò chuyện say sưa, Trần Khả Như bước tới, nói đầy ẩn ý: “Tôi biết một chút thông tin nội bộ, bác sĩ Trang của chúng ta vui vẻ như vậy là vì có người đi công tác trở về…”

Diệp Văn đi theo suy nghĩ của cô nói: “Ồ, thì ra bí mật hoạt động, vừa chia tay đã có tình yêu mới, Vũ Tuyết Trang được đấy, tốc độ đấy!”

“Mấy người đừng nói bậy bạ… Không nói chuyện nữa, sáng nay còn phải đi khám bệnh nhân ngoại trú…”

Vũ Tuyết Trang lẩm bẩm vài câu, đỏ mặt chạy đi. Chị Khả Như cũng đúng là, hồi trước lúc chị yêu đương với giám đốc Việt, mình hỗ trợ không ít. Bây giờ thì hay rồi, đến lượt cô và Lê Chí Cường, lại bị trêu ghẹo.

Xong rồi, xong rồi, bác sĩ Trang xem như nữ hán tử của khoa sản biết đỏ mặt từ lúc nào? Đây chính là sức mạnh của tình yêu!

Một nữ hán tử độc thân ở khoa phụ sản được giải phóng.

Vũ Tuyết Trang và Lê Chí Cường tiến triển rất suôn sẻ, có thể nói là nước chảy thành sông.

Trước đây, Lê Hoàng Việt không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể điều Lê Chí Cường đến thành phố Hồ Chí Minh. Dù sao có một số việc giao cho người khác, anh không yên tâm, chuyện cần tự mình làm, không cách nào rút người ra. Nếu mọi việc được giải quyết ổn thỏa thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Những ngày Vũ Tuyết Trang chán chường, Trần Khả Như thấy cả, không ít lần oán trách Lê Hoàng Việt. Bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp, thực lòng cảm thấy vui vẻ thay Vũ Tuyết Trang và Lê Chí Cường, vì cả hai đều là bạn tốt của cô. Cô hy vọng cuối cùng cả hai có thể về chung một nhà.

Hai ngày sau, sẽ là sinh nhật đầu tiên của cặp song sinh Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt.

Trong bữa tiệc trăm ngày, Lê Minh An bị mất tích, hai vợ chồng buồn rầu, ảm đạm cả ngày, làm gì có tâm tư tổ chức. Lần này theo nguyện vọng của các trưởng bối, phải tổ chức thật lớn, thiếp gửi cho bạn bè đã phát. Giám đốc Việt định làm ở biệt thự, hai ngày nay anh đều ở biệt thự của nhà cũ họ Lê thu xếp.

Vì sinh non nên Lê Minh Khôi và Lê Minh An mọi mặt phát triển kém hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, gần một tuổi mà chỉ biết nói ê ạ, nếu không thì chỉ gọi cha mẹ không rõ lắm, điều này làm Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh rất lo lắng.

Đương nhiên, có gấp cũng không có ích lợi gì, hai bé con có thể đỡ bàn đi, tin rằng không bao lâu nữa, có thể tự đi.

Nhân đầy tuổi của hai bé, Vũ Tuyết Trang gọi điện rủ Lê Chí Cường cùng đi mua quà cho Minh An và Minh Khôi.

“Bây giờ sao?”

Giọng của Lê Chí Cường trong cuộc điện thoại có vẻ hơi ngập ngừng.

Được rồi, mặc dù bây giờ là một giờ chiều, giờ làm việc, nhưng vì Lê Hoàng Việt muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cặp song sinh nên mình thế nào cũng phải nghỉ.

“Bận thì thôi không đi cũng được.” Vẻ mặt Vũ Tuyết Trang hơi đưa đám.

“Thế em ở đâu, anh đến đón em.”

“Em ở… ”

Bác sĩ Trang không chút áy náy. Hiện tại cô ấy đánh giá Lê Hoàng Việt là phát xít bóc lột, tư bản bóc lột cấp dưới, hảo cảm trước đây tan thành mây khói, ngực đầy oán khí.

Cũng vì Lê Hoàng Việt suốt ngày chiếm mất thời gian của Lê Chí Cường, làm cô ấy không cót nhiều thời gian ở bên bạn trai.

Hai người hẹn nhau trên con phố chính sầm uất nhất, hai bên là một rừng hàng quán, bày la liệt mặt hàng, màu sắc rực rỡ, kiểu dáng đa dạng.

Vũ Tuyết Trang thích nhất là đi dạo phố, đặc biệt là phố ăn vặt, cửa hàng trang sức và cửa hàng quần áo.

Sau ở ngã tư đợi Lê Chí Cường một lúc, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặt âu phục bước ra khỏi con Volkswagen đen.

Lê Chí Cường thích sạch sẽ, từ đầu đến chân còn chỉnh tề hơn cả ông chủ Lê Hoàng Việt. Trong mắt Vũ Tuyết Trang, anh cũng chói mắt không kém.

“Trợ lý Cường, anh ăn mặc quá nghiêm túc, đâu có ai đi mua sắm mà ăn mặc nghiêm chỉnh như anh.”

Vũ Tuyết Trang sờ cằm, chỉ vào bộ vest của anh ta. Chao ôi, rõ ràng đang tuổi xuân lại toàn mặc mấy bộ đồ đơn điệu, cứng ngắc, mặc dù thế mới thuận mắt các trưởng bối, trông như phần tử tri thức cao vậy đó.

“… Cho nên?” Lê Chí Cường bị cô nhìn chằm chằm có chút hoài nghi, anh ta thấy quần áo của mình đâu có vấn đề gì đâu.

Được rồi, liếc xung quanh, quả thực ăn mặc quá nghiêm túc, ừ, chính là thanh niên nghiêm túc trong truyền thuyết. Đặc biệt ở các vùng nông thôn, nam giới chỉ mặc vest đeo giày da đúng một lần khi cưới.

“Vậy chúng ta đi mua quần áo nhé?”

Sau đó Vũ Tuyết Trang không ngần ngại nắm tay Lê Chí Cường, lúc đầu Lê Chí Cường còn sững sờ, nhiệt độ trong lòng bàn tay quá ấm nhưng lại rất ngọt ngào, anh cầm ngược lại, hai người càng gần nhau hơn.

Anh ta nhìn thấy khuôn mặt cô bên cạnh đang mỉm cười, thì ra “vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong đôi mắt của kẻ si tình” là như thế này. Trước đây anh ta không nhận ra, bây giờ thấy Vũ Tuyết Trang rất xinh, cô ấy có đôi mắt to như biết nói, cô ấy thích ăn, là một tín đồ ăn hàng. Nhưng gần đây đang ăn kiêng để giảm cân.

Thật ra anh rất thích cô ấy, hưởng thụ khoảng thời gian hai người yêu nhau.

Có lẽ anh nên chủ động hơn, bởi vì sâu bên trong Vũ Tuyết Trang vẫn còn ngại ngùng. Là đàn ông, tất nhiên phải dũng cảm, gánh nhiều trách nhiệm hơn.

Vũ Tuyết Trang chọn quần áo cho Lê Chí Cường, dáng vẻ vô cùng ngọt ngào, chờ ở ngoài phòng thay đồ. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ ở bên người đàn ông mình thích lại ngọt ngào và vui vẻ đến thế.

“Xong chưa?”

“… sắp xong.”

Cô ấy đã có chút không thể chờ nữa, nhưng Lê Chí Cường không làm cô thất vọng, cảm giác mặc áo sơ mi nhét vào trong quần jean, càng làm bật dáng người cao gầy, cứ như mỹ thiếu niên trong truyện tranh bước ra, được rồi, người bên ngoài trông còn hoàn hảo hơn.

Trời ơi, Lê Chí Cường đúng là phí phạm của trời, rõ ràng là một mỹ thiếu niên sáng như sao! Khó có thể tưởng tượng, người đàn ông này là bạn trai của cô ư!

Cô ấy từ xa thèm thuồng nhan sắc kia, nhưng lúc này, có mấy cô bé dáng vẻ học sinh chạy lại gần, chụp ảnh.

“Anh đẹp trai, em nhận ra anh, có phải anh đóng… nam phụ không?”

“Anh đẹp trai, ký tên cho em đi.”

Lê Chí Cường lúng túng ứng phó, Vũ Tuyết Trang lúc này trào cơn ghen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status