Chồng tôi thật quyến rũ

Chương 392: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (12)



Chương 392: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (12)

Đào Cúc Vân đang tự hỏi có phải ai đó đã lấy nhầm quần áo của cô không?

“Có ai ở đây không? Cao Hoa?”

Cô theo bản năng hô lớn, nhưng bên ngoài lại chẳng có chút động tĩnh nào, có chuyện gì vậy? Bọn họ sẽ không để mình ở đây một mình chứ?

Vẻ mặt Đào Cúc Vân đột nhiên thay đổi, khó coi cứ như đang bị táo bón, cảm giác nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, mặt hồ mát lạnh, không hiểu vì sao lại khiến cô ớn lạnh từng cơn.

Làm thế nào bây giờ?

Cách đó không xa, bên cạnh bụi cây, một đôi mắt sắc bén ẩn vào trong đám cỏ xanh, nhìn chằm chằm Đào Cúc Vân trong nước.

Khóe miệng cô ta cong lên, lộ ra vẻ đắc ý, bên tai vang lên tiếng cầu cứu của Đào Cúc Vân, đối với cô ta mà nói, cô ta chỉ xem như là đây là một loại âm thanh đặc biệt, chỉ đành mắt điếc tai ngơ. Cô ta chầm chậm ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt vừa xinh đẹp, lại vừa quen thuộc, chính là Cao Hoa.

Trong tay Cao Hoa đang cầm một chiếc khăn tắm và một chiếc áo khoác, móng tay cắm thật chặt, đi được vài bước, cô ta ném những thứ trong tay ra phía xa.

Cô ta vốn ghét những người phụ nữ cứ thích ra vẻ, mà Đào Cúc Vân chính là người như vậy.

Nếu cô ta nói rõ ràng cũng thích Đỗ Nhất Minh, vậy thì hai người sẽ cạnh tranh công bằng, Cao Hoa cũng không đến mức ghen tỵ đến hận thù như vậy. Quan trọng là ở chỗ trước giờ Đào Cúc Vân lúc nào cũng giả vờ như mình rất thanh bạch, lúc nào cũng ra cái vẻ ngây thơ đơn thuần, chẳng có hứng thú với bất cứ điều gì, nhưng thực tế thì sao, quay đầu một cái lại đi dụ dỗ Đỗ Nhất Minh.

Cái anh Đỗ Nhất Minh này cũng vậy, rốt cuộc gu của anh ta là thế nào?

Thích củ cải không thích thịt cá à, Đào Cúc Vân từ đầu đến chân cũng chỉ là một cô gái quê nghèo, chẳng lẽ làm y tá, mua được nhà thì có thể xem như thay đổi thân phận và vận mệnh hèn mọn của cô ta hay sao? Thật là nực cười!

Đỗ Nhất Minh ngày nào cũng tặng hoa hồng cho Đào Cúc Vân, cho dù Cao Hoa không xác định rõ mình thích Đỗ Nhất Minh hay không, nhưng sự đố kỵ của phụ nữ là vô cùng đáng sợ, ngay cả bản thân cô ấy cũng không hề hay biết, cứ âm thầm ôm hận trong lòng, không nuốt được cục tức này.

Rõ ràng cô thích một người đàn ông, kết quả người đó lại yêu phải một cô gái thua kém cô về mọi mặt. Cao Hoa vốn cũng bị giễu cợt không ít lần, nhưng mà Đào Cúc Vân, cô gái chết tiệt này sống trong phúc mà không biết hưởng, chỉ là một cô gái thấp hèn mà cứ năm lần bảy lượt làm bộ làm tịch từ chối Đỗ Nhất Minh, quả thực là quá buồn cười!

Vậy nên xin lỗi, cô chỉ có thể làm thế này thôi!

Có đôi lúc trong cơn giận dữ quá mức, vốn dĩ không ý thức được mình đã làm những gì, cô cố ý chủ động đề xuất việc về quê, cố ý ở chung phòng với Đào Cúc Vân, ngày đêm giáp mặt nhau, tính toán xem khi nào có thể đuổi được người phụ nữ khó ưa kia, tốt nhất là tìm ra những sai sót nhỏ của cô ta, giờ đây ông trời ban cho cơ hội, haha, Đào Cúc Vân à Đào Cúc Vân, cô cứ ở trong hồ nước từ từ mà ngây người trong đó đi.

Cao Hoa không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng các loại khả năng mà Đào Cúc Vân có thể sẽ gặp phải, khả năng nào sẽ có lợi cho cô, lúc Cao Hoa rời đi, đến bóng lưng cũng lộ ra vẻ vui sướng vô cùng.

Ở một bên khác.

Đỗ Nhất Minh đã tìm ra nơi mà đội y tế tạm trú một đêm, các nữ y tá trong đội đều tinh mắt, lập tức nhận ra anh chàng đẹp trai rạng rỡ, trên người cứ như viết lên ba chữ con nhà giàu này chính là bạn trai của y tá Đào Cúc Vân.

Ngoan nào.

Mấy ngày nay ai cũng cảm thấy thắc mắc có phải y tá Đào Cúc Vân và bạn trai đang cãi nhau hay không, nếu không thì tại sao đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, chẳng có lý do gì lại cách xa nhau mấy ngày liền như thế, thế này xem ra mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Một người trong số họ mỉm cười và chỉ về phía sau anh: “Cô ấy đang ở khu rừng đằng sau kia kìa, tầm này anh đi qua đó, trên đường có thể sẽ gặp được cô ấy.”

Đỗ Nhất Minh dù lớn lên ở thành phố, cũng biết rằng ở một số vùng nông thôn, khi mùa hè nóng nực người ta sẽ đi bơi, thực tế mọi người cũng chơi đùa trong làn nước, tận hưởng sự mát mẻ, vùng nông thôn này có nhiều sông suối, hồ,…so với nước trong hồ bơi được cho thêm chất tẩy, chất khử trùng thì tốt hơn nhiều, môi trường sinh thái nguyên sơ không bị ô nhiễm, cũng không cần phải lo lắng đến việc những người nhân phẩm kém thải chất thải hay làm gì đó ra nguồn nước.

Anh bối rối bước tới, định sẽ làm cho Đào Cúc Vân ngạc nhiên.

Đương nhiên tâm trạng vẫn không yên tâm, có hơi bất an, sợ rằng khi gặp Đào Cúc Vân cô sẽ lại lộ ra vẻ mặt từ chối anh, đập nát tấm chân tình của anh. Nhưng khi nghĩ cô chỉ vừa tắm xong, đôi má mềm mại ửng hồng, lại không tránh khỏi có chút mong đợi, tim đập liên hồi, bước chân lại càng nhanh chóng.

Cứ đi như vậy, bầu trời cũng đã trở thành màu xanh mông lung, kỳ lạ quá, ở đây cũng chỉ có duy nhất một con đường mòn này, tại sao cứ đi mãi mà chưa từng gặp được người nào, hơn nữa càng đi lại càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lẽ nào là đồng nghiệp của Đào Cúc Vân lừa anh?

Không đúng, nói đùa cũng không đến mức quá đáng thế này, Đào Cúc Vân quả thật không ở trong lều, vẫn đang ở ngoài chưa về.

Tim Đỗ Nhất Minh đập thình thịch, muộn như vậy rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Anh lập tức thay đổi sắc mặt, miệng không ngừng gọi lớn tên của Đào Cúc Vân, lấy điện thoại trong túi ra, bật chức năng chiếu sáng, ngoại trừ ánh đèn pin, mọi thứ xung quanh đều trở nên tối tăm, là một nơi rậm rạp kín gió.

Điều khiến Đỗ Nhất Minh thực sự lo lắng đó là anh đã gọi cho đội y tế để xác nhận xem Đào Cúc Vân đã trở về hay chưa, thế nhưng khi đếm số lượng người xong vẫn phát hiện không tìm thấy Đào Cúc Vân.

Vậy nên, Đào Cúc Vân vẫn còn đang ở bên ngoài.

“Đào Cúc Vân, em đang ở đâu?”

“Trả lời tôi! Tôi là Đỗ Nhất Minh!”

Lúc này nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp, nhiệt độ buổi chiều và buổi tối hoàn toàn khác biệt không thể so sánh được, thế giới thiếu đi ánh mặt trời thay đổi nhiệt độ cũng thật là lớn quá đi mất

Đào Cúc Vân nghe thấy rồi.

Đương nhiên, cô đã rời khỏi mặt nước từ lâu, chỉ là mặc trên người chỉ mặc nội y, cô vẫn cứ ngồi mãi bên bờ hồ không dám di chuyển

Cô cũng không phải đồ ngốc, mặt trời vừa lặn, nhiệt độ trong nước sẽ rất lạnh, nếu tiếp tục ở lại có khả năng sẽ sinh bệnh, cho dù bây giờ cô ăn mặc có kỳ quái một chút, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi, nếu có đồng nghiệp tìm đến cô vậy là tốt nhất, nếu như không có, cùng lắm thì nhân lúc trời tối, âm thầm chạy về, chỉ cần cố gắng không gặp phải người khác, nếu không một cô gái khuê các như cô thật không biết phải giấu mặt vào đâu.

Chính vào giây phút Đào Cúc Vân cảm thấy tê dại, tuyệt vọng, rốt cuộc là có người cố ý làm khó cô, hay chỉ là do không cẩn thận, tóm lại là quá thất đức, cô ôm lấy cơ thể để làm ấm, cuộn mình lại, toàn thân run rẩy.

Đỗ Nhất Minh sao lại đến đây?

Chỉ cần nghe thấy giọng nói, Đào Cúc Vân đã nghe ra được là ai đến, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, tâm trạng phức tạp, nhất thời cô như quên mất hoàn cảnh khó khăn lúc này.

Tại sao anh lại đến, anh đến để mê hoặc cô, làm xáo trộn suy nghĩ kiên định của cô ư?

Chỉ trong vài phút, Đào Cúc Vân đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ duy nhất không lên tiếng. Vốn dĩ cô chỉ muốn sống yên ổn bình lặng, thế mà cứ luôn có người muốn gây khó dễ cho cô, ép cô phải lựa chọn.

Nếu mối quan hệ giữa hai người họ đạt đến mức hiểu rõ lẫn nhau thì thật tốt, nhưng lại chẳng có cách nào, bọn họ chẳng có chút tin tưởng lẫn nhau nào cả, dù sao cho tới bây giờ, bọn họ cũng không giống là một đôi yêu nhau cho lắm

Chính vào lúc Đào Cúc Vân tâm tình rối loạn, một tia sáng chiếu tới, nhắm ngay vào mắt cô.

Đào Cúc Vân tức khắc cảm thấy không ổn, bây giờ là tình huống như thế nào? Cô cố gắng dùng tay che lại cơ thể như cố tránh ánh mắt đang nhìn vào, như vậy xem ra, những chỗ không che được xem như thất thủ, vào lúc quan trọng thế này cô cũng không biết nên nói lời nào cho phải.

“Đào Cúc Vân, là em sao?”

Từ lòng bàn chân lan truyền đến một cảm giác vừa tức giận, vừa xấu hổ, nặng nề bao trùm lấy cô, giống như một tảng đá đè lên ngực.

Sột soạt.

Tiếng bước chân của người bên kia quá nhanh, thính lực của Đào Cúc Vân cũng rất tốt, cô cảm giác được Đỗ Nhất Minh đang dần dần tiến đến gần mình, mà mình thì đang trần như nhộng, trên người chỉ mặc nội y, làm lộ ra nhiều phần cơ thể, đối với cô gái có xu hướng hành vi và quan điểm tương đối bảo thủ như cô, như thế khiến cô càng thấy khó xử.

“Anh đừng sang đây.”

Cuối cùng, Đào Cúc Vân cũng lên tiếng.

Đỗ Nhất Minh đã nghe rõ ràng rồi, quả nhiên là Đào Cúc Vân, giọng điệu này, vẫn như cũ chẳng lưu tình chút nào, không có tí tình cảm, nhưng trên người cô ấy rốt cuộc là có thứ quỷ quái gì, đôi vai gầy gò thấp thoáng hiện lên dưới đám cây cỏ rậm rạp, chỉ thế thôi đã khiến máu nóng trong người anh sôi trào mạnh mẽ.

“Được, anh sẽ không sang đó, phía bên em xảy ra chuyện gì thế? Sao em lại ngồi ở đó một mình?” Trời tối rồi, lẽ nào cô không nhìn thấy hay sao, chẳng lẽ có người thích ở bên ngoài hóng mát, vấn đề là buổi tối không nóng tí nào.

Đỗ Nhất Minh rất sợ hãi, Đào Cúc Vân thậm chí còn không ngẩng đầu lên, có khi nào là xảy ra chuyện gì không hay, ví dụ như.

Anh lập tức trấn an: “Em qua đây, còn không thì anh sẽ sang đó, được không? Em biết mà, anh sẽ không bao giờ làm hại em.”

“Đỗ Nhất Minh, anh mặc bao nhiêu quần áo thế?”

Cô vẫn như cũ không ngẩng lên, cả khuôn mặt đều bị vùi sâu trong bóng tối, dường như chỉ cần cô không xuất hiện thì sẽ không mất mặt, vậy nên cô không thể quá nghiêm túc xem trọng vấn đề này, lúc nên buông thì phải buông.

“Hai cái.”

Khi trả lời, Đỗ Nhất Minh ngầm hiểu được, liền cởi áo sơ mi của anh, dần dần tiến lại gần, khoác lên vai Đào Cúc Vân, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng anh không tiếp tục hỏi.

Anh rất lo lắng, Đào Cúc Vân lúc này không đơn giản giống như chỉ vừa xảy ra một tai nạn nhỏ, hai người không hẹn nhưng đều hiểu sẽ quên đi những chuyện xảy ra ở đây.

“Cảm ơn anh.”

Đào Cúc Vân mặc xong áo sơ mi, cảm thấy mặt mũi của mình cũng về lại rồi, rốt cuộc cô cũng đã có dũng khí ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhất Minh.

“Cảm ơn gì chứ, quan hệ của chúng ta không cần nói câu này.”

“…”

Đào Cúc Vân ngầm thừa nhận, cũng không nói gì. Trước mắt lúc không nói về những đề tài khác, anh muốn lấy một chút hảo cảm từ phía cô hẳn là không thành vấn đề.

Khi cả hai quay lại, đội y tế tuy rằng phát hiện ra Đào Cúc Vân mất tích, nhưng họ chỉ nghĩ rằng cô cùng bạn trai đi lòng vòng trong rừng cây, thế nên họ thậm chí còn không ra ngoài tìm người.

Đào Cúc Vân đang khoác áo của Đỗ Nhất Minh, điều đó lại càng rõ ràng hơn.

Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào hai người, tự tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng của họ. Cứ nghĩ đến những chuyện này, căn bản không thể kiểm soát được trí tưởng tượng bay xa.

Cho dù Đào Cúc Vân muốn giải thích, nhưng dù sao trước mắt cô cùng một người đàn ông đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch từ rừng cây trở về, càng giải thích lại càng giống ngụy biện, thôi thì cứ thoải mái thôi, ai muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Cô cần phải làm rõ, rốt cuộc là ai đã lấy đi quần áo của cô, là cố ý hay vô ý? Lúc nghĩ đến đây, gần như từng nhà, từng người đều đã trở về, chuẩn bị đi ngủ, Đỗ Nhất Minh lại quấn quýt lấy cô, thường xuyên qua lại, hôm nay đã muộn lắm rồi.

Dụng cụ y tế được trang bị tạm thời, việc kiểm tra được thực hiện tại phòng sinh hoạt người cao tuổi trong thôn.

Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Đỗ Nhất Minh nhịn một hồi lâu mới hỏi: “Em đã cân nhắc kỹ càng chưa?”

Chương 392: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (12)

Đào Cúc Vân đang tự hỏi có phải ai đó đã lấy nhầm quần áo của cô không?

“Có ai ở đây không? Cao Hoa?”

Cô theo bản năng hô lớn, nhưng bên ngoài lại chẳng có chút động tĩnh nào, có chuyện gì vậy? Bọn họ sẽ không để mình ở đây một mình chứ?

Vẻ mặt Đào Cúc Vân đột nhiên thay đổi, khó coi cứ như đang bị táo bón, cảm giác nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, mặt hồ mát lạnh, không hiểu vì sao lại khiến cô ớn lạnh từng cơn.

Làm thế nào bây giờ?

Cách đó không xa, bên cạnh bụi cây, một đôi mắt sắc bén ẩn vào trong đám cỏ xanh, nhìn chằm chằm Đào Cúc Vân trong nước.

Khóe miệng cô ta cong lên, lộ ra vẻ đắc ý, bên tai vang lên tiếng cầu cứu của Đào Cúc Vân, đối với cô ta mà nói, cô ta chỉ xem như là đây là một loại âm thanh đặc biệt, chỉ đành mắt điếc tai ngơ. Cô ta chầm chậm ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt vừa xinh đẹp, lại vừa quen thuộc, chính là Cao Hoa.

Trong tay Cao Hoa đang cầm một chiếc khăn tắm và một chiếc áo khoác, móng tay cắm thật chặt, đi được vài bước, cô ta ném những thứ trong tay ra phía xa.

Cô ta vốn ghét những người phụ nữ cứ thích ra vẻ, mà Đào Cúc Vân chính là người như vậy.

Nếu cô ta nói rõ ràng cũng thích Đỗ Nhất Minh, vậy thì hai người sẽ cạnh tranh công bằng, Cao Hoa cũng không đến mức ghen tỵ đến hận thù như vậy. Quan trọng là ở chỗ trước giờ Đào Cúc Vân lúc nào cũng giả vờ như mình rất thanh bạch, lúc nào cũng ra cái vẻ ngây thơ đơn thuần, chẳng có hứng thú với bất cứ điều gì, nhưng thực tế thì sao, quay đầu một cái lại đi dụ dỗ Đỗ Nhất Minh.

Cái anh Đỗ Nhất Minh này cũng vậy, rốt cuộc gu của anh ta là thế nào?

Thích củ cải không thích thịt cá à, Đào Cúc Vân từ đầu đến chân cũng chỉ là một cô gái quê nghèo, chẳng lẽ làm y tá, mua được nhà thì có thể xem như thay đổi thân phận và vận mệnh hèn mọn của cô ta hay sao? Thật là nực cười!

Đỗ Nhất Minh ngày nào cũng tặng hoa hồng cho Đào Cúc Vân, cho dù Cao Hoa không xác định rõ mình thích Đỗ Nhất Minh hay không, nhưng sự đố kỵ của phụ nữ là vô cùng đáng sợ, ngay cả bản thân cô ấy cũng không hề hay biết, cứ âm thầm ôm hận trong lòng, không nuốt được cục tức này.

Rõ ràng cô thích một người đàn ông, kết quả người đó lại yêu phải một cô gái thua kém cô về mọi mặt. Cao Hoa vốn cũng bị giễu cợt không ít lần, nhưng mà Đào Cúc Vân, cô gái chết tiệt này sống trong phúc mà không biết hưởng, chỉ là một cô gái thấp hèn mà cứ năm lần bảy lượt làm bộ làm tịch từ chối Đỗ Nhất Minh, quả thực là quá buồn cười!

Vậy nên xin lỗi, cô chỉ có thể làm thế này thôi!

Có đôi lúc trong cơn giận dữ quá mức, vốn dĩ không ý thức được mình đã làm những gì, cô cố ý chủ động đề xuất việc về quê, cố ý ở chung phòng với Đào Cúc Vân, ngày đêm giáp mặt nhau, tính toán xem khi nào có thể đuổi được người phụ nữ khó ưa kia, tốt nhất là tìm ra những sai sót nhỏ của cô ta, giờ đây ông trời ban cho cơ hội, haha, Đào Cúc Vân à Đào Cúc Vân, cô cứ ở trong hồ nước từ từ mà ngây người trong đó đi.

Cao Hoa không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng các loại khả năng mà Đào Cúc Vân có thể sẽ gặp phải, khả năng nào sẽ có lợi cho cô, lúc Cao Hoa rời đi, đến bóng lưng cũng lộ ra vẻ vui sướng vô cùng.

Ở một bên khác.

Đỗ Nhất Minh đã tìm ra nơi mà đội y tế tạm trú một đêm, các nữ y tá trong đội đều tinh mắt, lập tức nhận ra anh chàng đẹp trai rạng rỡ, trên người cứ như viết lên ba chữ con nhà giàu này chính là bạn trai của y tá Đào Cúc Vân.

Ngoan nào.

Mấy ngày nay ai cũng cảm thấy thắc mắc có phải y tá Đào Cúc Vân và bạn trai đang cãi nhau hay không, nếu không thì tại sao đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, chẳng có lý do gì lại cách xa nhau mấy ngày liền như thế, thế này xem ra mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Một người trong số họ mỉm cười và chỉ về phía sau anh: “Cô ấy đang ở khu rừng đằng sau kia kìa, tầm này anh đi qua đó, trên đường có thể sẽ gặp được cô ấy.”

Đỗ Nhất Minh dù lớn lên ở thành phố, cũng biết rằng ở một số vùng nông thôn, khi mùa hè nóng nực người ta sẽ đi bơi, thực tế mọi người cũng chơi đùa trong làn nước, tận hưởng sự mát mẻ, vùng nông thôn này có nhiều sông suối, hồ,…so với nước trong hồ bơi được cho thêm chất tẩy, chất khử trùng thì tốt hơn nhiều, môi trường sinh thái nguyên sơ không bị ô nhiễm, cũng không cần phải lo lắng đến việc những người nhân phẩm kém thải chất thải hay làm gì đó ra nguồn nước.

Anh bối rối bước tới, định sẽ làm cho Đào Cúc Vân ngạc nhiên.

Đương nhiên tâm trạng vẫn không yên tâm, có hơi bất an, sợ rằng khi gặp Đào Cúc Vân cô sẽ lại lộ ra vẻ mặt từ chối anh, đập nát tấm chân tình của anh. Nhưng khi nghĩ cô chỉ vừa tắm xong, đôi má mềm mại ửng hồng, lại không tránh khỏi có chút mong đợi, tim đập liên hồi, bước chân lại càng nhanh chóng.

Cứ đi như vậy, bầu trời cũng đã trở thành màu xanh mông lung, kỳ lạ quá, ở đây cũng chỉ có duy nhất một con đường mòn này, tại sao cứ đi mãi mà chưa từng gặp được người nào, hơn nữa càng đi lại càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lẽ nào là đồng nghiệp của Đào Cúc Vân lừa anh?

Không đúng, nói đùa cũng không đến mức quá đáng thế này, Đào Cúc Vân quả thật không ở trong lều, vẫn đang ở ngoài chưa về.

Tim Đỗ Nhất Minh đập thình thịch, muộn như vậy rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Anh lập tức thay đổi sắc mặt, miệng không ngừng gọi lớn tên của Đào Cúc Vân, lấy điện thoại trong túi ra, bật chức năng chiếu sáng, ngoại trừ ánh đèn pin, mọi thứ xung quanh đều trở nên tối tăm, là một nơi rậm rạp kín gió.

Điều khiến Đỗ Nhất Minh thực sự lo lắng đó là anh đã gọi cho đội y tế để xác nhận xem Đào Cúc Vân đã trở về hay chưa, thế nhưng khi đếm số lượng người xong vẫn phát hiện không tìm thấy Đào Cúc Vân.

Vậy nên, Đào Cúc Vân vẫn còn đang ở bên ngoài.

“Đào Cúc Vân, em đang ở đâu?”

“Trả lời tôi! Tôi là Đỗ Nhất Minh!”

Lúc này nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp, nhiệt độ buổi chiều và buổi tối hoàn toàn khác biệt không thể so sánh được, thế giới thiếu đi ánh mặt trời thay đổi nhiệt độ cũng thật là lớn quá đi mất

Đào Cúc Vân nghe thấy rồi.

Đương nhiên, cô đã rời khỏi mặt nước từ lâu, chỉ là mặc trên người chỉ mặc nội y, cô vẫn cứ ngồi mãi bên bờ hồ không dám di chuyển

Cô cũng không phải đồ ngốc, mặt trời vừa lặn, nhiệt độ trong nước sẽ rất lạnh, nếu tiếp tục ở lại có khả năng sẽ sinh bệnh, cho dù bây giờ cô ăn mặc có kỳ quái một chút, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi, nếu có đồng nghiệp tìm đến cô vậy là tốt nhất, nếu như không có, cùng lắm thì nhân lúc trời tối, âm thầm chạy về, chỉ cần cố gắng không gặp phải người khác, nếu không một cô gái khuê các như cô thật không biết phải giấu mặt vào đâu.

Chính vào giây phút Đào Cúc Vân cảm thấy tê dại, tuyệt vọng, rốt cuộc là có người cố ý làm khó cô, hay chỉ là do không cẩn thận, tóm lại là quá thất đức, cô ôm lấy cơ thể để làm ấm, cuộn mình lại, toàn thân run rẩy.

Đỗ Nhất Minh sao lại đến đây?

Chỉ cần nghe thấy giọng nói, Đào Cúc Vân đã nghe ra được là ai đến, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, tâm trạng phức tạp, nhất thời cô như quên mất hoàn cảnh khó khăn lúc này.

Tại sao anh lại đến, anh đến để mê hoặc cô, làm xáo trộn suy nghĩ kiên định của cô ư?

Chỉ trong vài phút, Đào Cúc Vân đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ duy nhất không lên tiếng. Vốn dĩ cô chỉ muốn sống yên ổn bình lặng, thế mà cứ luôn có người muốn gây khó dễ cho cô, ép cô phải lựa chọn.

Nếu mối quan hệ giữa hai người họ đạt đến mức hiểu rõ lẫn nhau thì thật tốt, nhưng lại chẳng có cách nào, bọn họ chẳng có chút tin tưởng lẫn nhau nào cả, dù sao cho tới bây giờ, bọn họ cũng không giống là một đôi yêu nhau cho lắm

Chính vào lúc Đào Cúc Vân tâm tình rối loạn, một tia sáng chiếu tới, nhắm ngay vào mắt cô.

Đào Cúc Vân tức khắc cảm thấy không ổn, bây giờ là tình huống như thế nào? Cô cố gắng dùng tay che lại cơ thể như cố tránh ánh mắt đang nhìn vào, như vậy xem ra, những chỗ không che được xem như thất thủ, vào lúc quan trọng thế này cô cũng không biết nên nói lời nào cho phải.

“Đào Cúc Vân, là em sao?”

Từ lòng bàn chân lan truyền đến một cảm giác vừa tức giận, vừa xấu hổ, nặng nề bao trùm lấy cô, giống như một tảng đá đè lên ngực.

Sột soạt.

Tiếng bước chân của người bên kia quá nhanh, thính lực của Đào Cúc Vân cũng rất tốt, cô cảm giác được Đỗ Nhất Minh đang dần dần tiến đến gần mình, mà mình thì đang trần như nhộng, trên người chỉ mặc nội y, làm lộ ra nhiều phần cơ thể, đối với cô gái có xu hướng hành vi và quan điểm tương đối bảo thủ như cô, như thế khiến cô càng thấy khó xử.

“Anh đừng sang đây.”

Cuối cùng, Đào Cúc Vân cũng lên tiếng.

Đỗ Nhất Minh đã nghe rõ ràng rồi, quả nhiên là Đào Cúc Vân, giọng điệu này, vẫn như cũ chẳng lưu tình chút nào, không có tí tình cảm, nhưng trên người cô ấy rốt cuộc là có thứ quỷ quái gì, đôi vai gầy gò thấp thoáng hiện lên dưới đám cây cỏ rậm rạp, chỉ thế thôi đã khiến máu nóng trong người anh sôi trào mạnh mẽ.

“Được, anh sẽ không sang đó, phía bên em xảy ra chuyện gì thế? Sao em lại ngồi ở đó một mình?” Trời tối rồi, lẽ nào cô không nhìn thấy hay sao, chẳng lẽ có người thích ở bên ngoài hóng mát, vấn đề là buổi tối không nóng tí nào.

Đỗ Nhất Minh rất sợ hãi, Đào Cúc Vân thậm chí còn không ngẩng đầu lên, có khi nào là xảy ra chuyện gì không hay, ví dụ như.

Anh lập tức trấn an: “Em qua đây, còn không thì anh sẽ sang đó, được không? Em biết mà, anh sẽ không bao giờ làm hại em.”

“Đỗ Nhất Minh, anh mặc bao nhiêu quần áo thế?”

Cô vẫn như cũ không ngẩng lên, cả khuôn mặt đều bị vùi sâu trong bóng tối, dường như chỉ cần cô không xuất hiện thì sẽ không mất mặt, vậy nên cô không thể quá nghiêm túc xem trọng vấn đề này, lúc nên buông thì phải buông.

“Hai cái.”

Khi trả lời, Đỗ Nhất Minh ngầm hiểu được, liền cởi áo sơ mi của anh, dần dần tiến lại gần, khoác lên vai Đào Cúc Vân, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng anh không tiếp tục hỏi.

Anh rất lo lắng, Đào Cúc Vân lúc này không đơn giản giống như chỉ vừa xảy ra một tai nạn nhỏ, hai người không hẹn nhưng đều hiểu sẽ quên đi những chuyện xảy ra ở đây.

“Cảm ơn anh.”

Đào Cúc Vân mặc xong áo sơ mi, cảm thấy mặt mũi của mình cũng về lại rồi, rốt cuộc cô cũng đã có dũng khí ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhất Minh.

“Cảm ơn gì chứ, quan hệ của chúng ta không cần nói câu này.”

“…”

Đào Cúc Vân ngầm thừa nhận, cũng không nói gì. Trước mắt lúc không nói về những đề tài khác, anh muốn lấy một chút hảo cảm từ phía cô hẳn là không thành vấn đề.

Khi cả hai quay lại, đội y tế tuy rằng phát hiện ra Đào Cúc Vân mất tích, nhưng họ chỉ nghĩ rằng cô cùng bạn trai đi lòng vòng trong rừng cây, thế nên họ thậm chí còn không ra ngoài tìm người.

Đào Cúc Vân đang khoác áo của Đỗ Nhất Minh, điều đó lại càng rõ ràng hơn.

Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào hai người, tự tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng của họ. Cứ nghĩ đến những chuyện này, căn bản không thể kiểm soát được trí tưởng tượng bay xa.

Cho dù Đào Cúc Vân muốn giải thích, nhưng dù sao trước mắt cô cùng một người đàn ông đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch từ rừng cây trở về, càng giải thích lại càng giống ngụy biện, thôi thì cứ thoải mái thôi, ai muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Cô cần phải làm rõ, rốt cuộc là ai đã lấy đi quần áo của cô, là cố ý hay vô ý? Lúc nghĩ đến đây, gần như từng nhà, từng người đều đã trở về, chuẩn bị đi ngủ, Đỗ Nhất Minh lại quấn quýt lấy cô, thường xuyên qua lại, hôm nay đã muộn lắm rồi.

Dụng cụ y tế được trang bị tạm thời, việc kiểm tra được thực hiện tại phòng sinh hoạt người cao tuổi trong thôn.

Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Đỗ Nhất Minh nhịn một hồi lâu mới hỏi: “Em đã cân nhắc kỹ càng chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status