Nam thần quốc dân: Cửu thiếu xin thỉnh giáo (Chú út tổng tài yêu không nào)

Chương 1140

Edit: Tử Đằng

Lương mẫu nhìn Lương Cẩm Tú một hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài mộ hơi thật sâu, không hề nói cái gì.

Lương Cẩm Tú dường như cũng ý thức được bản thân đã làm cho tâm tình của mẹ có chút nặng nề, cô tức khắc cười ôm lấy cánh tay đối phương, lung lay vài cái, “Mẹ yêu quý ơi, chúng ta không thảo luận về Mạc gia nữa nhé, con uống canh gà trước.”

“Lớn đầu rồi còn làm nũng nữa.” Lương mẫu buồn cười nhìn cô, sau đó đứng dậy bước tới phòng bếp mang canh gà ra tới.

*

Trong thư phòng tại nhà cũ của Diệp gia.

Diệp lão gia đứng ở trước bàn, trước mặt ông là giấy Tuyên Thành và bút mực.

Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn Diệp lão gia viết xuống một chữ cái, đáy mắt lập lòe vài phần nghi hoặc, nghĩ nghĩ, ông rốt cuộc cũng mở miệng “Lão gia, lúc này tâm trạng không tốt sao?”

Nghe vậy, Diệp lão gia đem bút lông ném trên bàn, ông chắp tay sau lưng đi đến cửa sổ, nặng nề thởi dài một hơi, “Tâm trạng của tôi có thể tốt lên được sao?”

Dừng một chút, Diệp lão gia xoay người nhìn về phía quản gia, “Ông cảm thấy Lương Cẩm Tú như thế nào?”

Quản gia nghe được một câu hỏi như thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt liền lộ ra một nụ cười, ông nói, “Tôi cảm thấy Lương tiểu thư xác thật là một cô gái không tồi.”

Cáo già chính là cáo già.

Trực tiếp nói một câu “Cô gái không tồi” cũng có thể hình dung ra.

Diệp lão gia có vẻ thập phần vô ngữ nhìn ông ta, sau đó cùng đối phương ngồi xuống trên ghế Sofa.

“Chúng ta làm anh em đã lâu như vậy rồi, ông còn ở trước mặt tôi nói những lời này ư? Đừng giở giọng quan ra với tôi, nói thật đi.” Diệp lão gia nhìn chằm chằm ông, giơ cằm lên.

Đối với việc này, quản gia dường nhưng cũng có vẻ có chút bất đắc dĩ.

Ông trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật, “Thực thật lão gia, ngài cũng biết tôi suy nghĩ cái gì mà.” Nói, ông lại không có do dự, mở miệng tiếp tục nói, “Lương tiểu thư người này, không phải loại Tam Gia thích.”

Diệp lão gia: “.....” ông nói những lời này với ta cũng bằng không, ta cũng đã nhìn ra lão tam không thích Lương Cẩm Tú.

Rơi vào đường cùng, Diệp lão gia chỉ có thể thở dài một hơi.

“Lương Cẩm Tú cô gái này, xác thực là không thích hợp, hơn nữa tâm tư sâu xa không có biểu hiện như vậy không phải là không thấy.” Diệp lão gia nói xong câu đó, trong nháy mắt trong đầu liền hiện lên hình ảnh ở lúc ăn cơm tối.

Lúc ấy, trong lúc ăn cơm Lương Cẩm Tú liền một phen nói chuyện, nghe giống như không có vấn đền, nhưng lại làm cho Diệp lão gia thật khó chịu.

Bởi vì, nếu nghe cẩn thận có thể cảm giác nhận ra được, Lương Cẩm Tú rõ ràng là đang nhạo Diệp Sơ Dương.

Nói đùa chứ, hiện tại ở trước mặt trưởng bối và Diệp Tu Bạch, mà cô ta còn dám làm trò như vậy, về sau nếu thật sự là gả vào nhà họ Diệp, không biết còn thế nào nữa.

Cho nên, mặc kệ là Lương Cẩm Tú kế tiếp có bao nhiêu biểu hiện tốt đi chăng nữa, Diệp lão gia cũng sẽ không cho cô ta cơ hội.

Điểm này thì không thể nghi ngờ.

“Lão gia đúng là vẫn hiểu người khác.” Quản gia cười cười, bắt đầu khích lệ Diệp lão gia.

Đối với việc này, Diệp lão gia chỉ cần liếc mắt cũng biết, đáy mắt bắt đầu lộ ra vài phần ý cười. Chỉ là ngay sau đó, ông dường như nghĩ ra cái gì, trong mắt thần sắc ngưng một cái.

Quản gia nhìn thấy vẻ mặt biến hóa trong nháy mắt của Diệp lão gia, nghĩ nghĩ cuối cùng lại không nói cái gì nữa, mà là xoay người rời đi.

Đi đến lầu ba, ông nhìn bóng dáng thon dài phía trước, cười hô một câu “Tam Gia.”

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch xoay người nhìn ra, anh hơi hơi khom lưng với quản gia, thấp giọng nói, “chú Phúc.”

“Tam Gia không cần lo lắng, kỳ thật lão gia vẫn là người luôn hiểu lòng người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status