Chúa tể chi vương

Chương 210: Tiểu hội luận bàn 1


Triệu Phong và Bắc Mặc liếc nhìn nhau, đều tin chắc “Từ Yên Tiên Tử của Lăng Nguyệt Tông chính là Triệu Vũ Phi mà ngày đó đã mất tích trong Quảng Lăng phủ.

Nửa năm trôi qua, mỹ nhân tiềm năng đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, khí chất thanh nhã thoát tục, nhất cử nhất động, mỗi cái nhíu mày hay một nụ cười đều đẹp tuyệt trần, khiến cho người khác có cảm giác kinh diễm mãnh liệt.

Vài ngày trước, lúc Triệu Phong trở lại Triệu tộc, người của Triệu tộc khi đề cập tới “Triệu Vũ Phi” đều cảm khái và rung động, cảnh tượng đó cho đến giờ đã rõ môn một trước mắt.

- Lúc Vũ Phi muội trở lại, mọi người đều kinh động như gặp phải người trời, giống hệt tiên tử nhân gian, ngay cả phong thái của Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ “Thu Mộng Vũ” cũng bị lu mờ.

Nhớ tới lời miêu tả của người trong Triệu tộc, Triệu Phong cảm thấy những lời đó không hề khoa trương chút nào.

Hôm nay gặp lại, không ngờ Triệu Vũ Phi đã trở thành thiên tài tuyệt sắc có tư chất Địa Linh Thể của Lăng Nguyệt Tông, hơn nữa còn chiếm được truyền thừa.

Ngay cả Bắc Mặc vốn luôn trầm mặc cũng không khỏi nghẹn ngào, không thể tiếp nhận nổi.

Ánh mắt của Triệu Phong lóe lên, trong đầu chợt nhớ lại tình huống trắc thí của Triệu Vũ Phi ở Quảng Lăng phủ ngày trước.

Lúc đó, Triệu Phong cũng cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Quảng Quân Hầu cũng cho rằng, thể chất của Triệu Vũ Phi có chút đặc thù.

Bây giờ xem ra, Triệu Vũ Phi đúng là Linh thể dị loại hiếm, có thể so với Địa Linh Thể, thậm chí còn cường đại hơn Khổng Nguyên Hạo một bậc.

- Vũ Phi, để ta giới thiệu cho muội, đây là mấy vị đồng đạo của Ngân Nguyệt Tông...

Mạnh Vân chủ động ân cần, giới thiệu cho Triệu Vũ Phi.

Luận địa vị, Ngân Nguyệt Tông cao hơn Hiểu Nguyệt Tông, cho nên trước hết bắt đầu giới thiệu Thủ tịch đệ tử “Mao Phi” của Ngân Nguyệt Tông.

Lúc bị gọi đến tên, mấy tên đệ tử của Ngân Nguyệt Tông đều có cảm giác mình được lọt vào mắt xanh của tiên tử, trái tim không khỏi đập rộn ràng.

Dù sao thì thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt cũng là người có thiên phú cao nhất trong ba Tông, lại còn là thiên tài đạt được truyền thừa.

Sau khi giới thiệu xong mấy người của Ngân Nguyệt Tông...

Ánh mắt Mạnh Vân xoay chuyển, dừng lại trên thân ba người Hiểu Nguyệt Tông, tùy ý nói:

- Đây là Hiểu Nguyệt Tông, Dương Càn huynh là đầu lĩnh của những đệ tử đại biểu.

Đối với Hiểu Nguyệt Tông, hắn hơi hợt nói một câu, chỉ để cập tới Dương Càn.

- Có thể tận mắt nhìn tuyệt sắc mỹ nữ “Tử Yên Tiên Tử”, thiên phú cao nhất trong ba Tông, quả thật là vinh hạnh của ba người Dương mồ.

Dương Càn cũng không tiếc lời tán dương, hơn nữa còn là xuất phát từ nội tâm

Thế nhưng.

Lúc ánh mắt của Tử Yên Tiên Tử lướt qua ba người của Hiểu Nguyệt Tông, khuôn mặt không khỏi ngần ngơ, chợt trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn ngập khiếp sợ và vui sướng, khẽ hô:

- Triệu... Triệu Phong ca... Các người cũng ở đây?

Triệu Vũ Phi liền nhận ra Triệu Phong và Bắc Mặc.

Đặc biệt là lúc ánh mắt của nàng dừng lại trên khuôn mặt của Triệu Phong, không khỏi biến sắc hô lên:

- Triệu đại ca... Mắt của huynh...

Vụt...

Tàn ánh màu tím chợt lóe lên, Triệu Vũ Phi đã đi tới trước mặt Triệu Phong, mùi thơm ngào ngạt của thiếu nữ lan tỏa khắp xung quanh.

- Vũ Phi, đã lâu không gặp rồi.

Triệu Phong đứng yên tại chỗ, mỉm cười tụ nhiên, mái tóc màu xanh tinh khiết phiêu dật linh động, có vài phần quỷ dị.

Tâm thần Triệu Vũ Phi thoáng ngây ngẩn giây lát.

Triệu Phong lúc này, cũng không khác gì lúc còn ở Triệu tộc và Quảng Lăng phủ, vẫn thong dong trấn định tự nhiên, trong lời nói tràn ngập tự tin, lần nào cũng khiến cho nàng cảm thấy thất bại, thậm chí sinh ra ỷ lại và sùng bái.

Hơn nữa, Triệu Phong bây giờ còn khiến nàng cảm thấy thần bí hơn, cảm giác vô cùng quỷ dị.

Nàng có thể xác định là Triệu Phong chẳng những không xảy ra chuyện gì, mà thậm chí còn cường đại hơn trước kia rất nhiều.

- Vũ Phi đã thất thố rồi.

Triệu Vũ Phi chuyển lo thành mừng, tự nhiên cười nói, sau đó lại chào hỏi với Bắc Mặc.

- Thì ra các người biết nhau?

Dương Càn không khỏi kinh ngạc.

Vẻ mặt của Mạnh Vân và Ngạo Thiên Nguyệt thuộc Lăng Nguyệt Tông không khỏi có chút khó coi.

Đặc biệt là Mạnh Vân, lúc hắn giới thiệu đã cố gắng không để ý đến Triệu Phong và Bắc Mặc, thế mà không ngờ, nữ thần trong lòng hắn lại có quen biết với hai người này.

Ngạo Thiên Nguyệt cũng có chút căm tức, tên Triệu Phong mà hắn coi là rác rưởi, tràn đầy khinh thường, không ngờ lại biết Triệu Vũ Phi, hơn nữa thoạt nhìn bộ dạng của hai người dường như còn rất thân mật.

Triệu Vũ Phi mỉm cười, giới thiệu đại khái một chút.

Mọi người lập tức bừng tỉnh, thì ra Triệu Phọng và Triệu Vũ Phi đều là xuất thân từ một tộc, đồng thời trước kia, hai người và Bắc Mặc đều chung một sư môn.

Trong đình, bầu không khí hơi dịu đi một chút, mọi người đều là bằng hữu có quen biết, cho nên đàm luận cũng bớt lạ lẫm xa cách hơn.

Trong ba người của Ngân Nguyệt Tông, Triệu Phong đã có duyên gặp mặt thiếu niên tóc đỏ Lý Hoành kia một lần, miễn cưỡng xem như có chút nhận thức.

Nhưng Triệu Phong vấn đề phòng Lý Hoành này, kẻ này rốt cuộc có quan hệ gì với Xích Nguyệt ma giáo?

Đàm luận một chút, sau đó chủ đề liền được chuyển dời đến phương diện tu luyện.

Trong đó, “Nguyệt Thần Thương” của Ngạo Thiên Nguyệt và truyền thừa của hai người Triệu Vũ Phi, Bắc Mặc đều trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Đương nhiên, đối với người tu luyện truyền thừa, mọi người cũng chỉ đề cập sơ qua, không hề hỏi sâu.

- Vị Triệu Phong huynh đệ này, với tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh của ngươi lại có thể đại biểu quý Tông tham gia Tiểu Hội Tam Tông, có lẽ có bản lĩnh đặc biệt gì đó.

Ánh mắt Ngạo Thiên Nguyệt chợt xoay chuyển, đem “mũi nhọn” chĩa về phía Triệu Phong.

Nếu là trong tình huống bình thường, loại nhân vật như Triệu Phong, hắn cũng khinh thường để tâm Thế nhưng kẻ này lại có quan hệ thoạt nhìn không tệ với Triệu Vũ Phi, vì vậy không thể không khiến hắn chú ý.

- Thực lực của Triệu sư đệ cũng rất khá.

Dương Càn nhẹ nhàng hỗ trợ một câu.

Triệu Phong cũng chẳng muốn đáp lời, Bắc Mặc thì chắc chắn sẽ không nói hộ cho hắn, không ném đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.

Đối với tình huống của Triệu Phong, Dương Càn cũng chỉ miễn cưỡng lấp liếm cho qua.

Đệ tử của hai phái Ngân Nguyệt Tông và Lăng Nguyệt Tông đều mơ hồ có chút khinh thường, có lẽ vì quan hệ mật thiết của Triệu Phong với Triệu Vũ Phi, cho nên bọn hắn chỉ hận không thể đối phương mất thể diện.

Nhưng Triệu Phong và Bắc Mặc, một kẻ thì lười nói chuyện, một kẻ thì khô khan đạm mạc, cho nên mọi người thăm dò vài lượt liên mất hứng, cũng không để ý tới nữa.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Đến tối, hội đàm giữa cao tầng ba Tông, xem như chấm dứt.

Sau đó, chính là màn luận bàn của Tiểu Hội Tam Tông mà mọi người đã chờ mong từ lâu.

Ba đại Tông phái, hơn mười vị cao tầng đều tề tụ tại quảng trường của Lăng Nguyệt Tông.

Sân luận bàn nắm ngay chính giữa quảng trường, bãi đất trông này có phương viên chừng trăm trượng.

Đệ tử và cao tầng của ba Tông đều ở riêng tại ba góc của quảng trường Lãng Nguyệt.

Bên góc của Hiểu Nguyệt Tông.

- Không ngờ đệ tử tân tú của Lăng Nguyệt Tông lần này lại mạnh mẽ đến vậy.

Hai đầu lông mày của Lục Nguyệt Mỗ Mỗ chợt nhíu lại, có vẻ lo lắng.

Vân Hải chân nhân gật đầu, nói:

- Thực lực của Lăng Nguyệt Tông không nhỏ, muốn chiếm ưu thế từ trong tay bọn họ thì rất khó. Nhưng nếu có thể bất phân thắng bại với Ngân Nguyệt Tông, như vậy cũng đủ khiến cho hai Tông phái kia phải thay đổi cách nhìn về chúng ta.

- Cũng mong là vậy.

Đại trưởng lão khẽ thở dài một hơi.

Đầu tiên.

Đội hình của Lăng Nguyệt Tông quá mạnh, Thủ tịch đệ tử Ngạo Thiên Nguyệt đã có tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, chính là một trong “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông.

Tiếp theo.

Tu vi của Triệu Vũ Phi và Mạnh Vân đều đạt tới Ngũ trọng thiên đỉnh phong, mà Triệu Vũ Phi thậm chí còn đạt được truyền thừa.

Bất luận thực lực cá nhân hay thực lực tổng hợp thì Lăng Nguyệt Tông đều đứng trên hai Tông kia.

Hiện tại, cao tầng của Hiểu Nguyệt Tông đã không còn dám hy vọng xa vời có thể sánh ngang với Lăng Nguyệt Tông, chỉ cần có thể bất phân thắng bại với Ngân Nguyệt Tông đã là tốt rồi.

Nhưng dù vậy thì trong Ngân Nguyệt Tông vẫn có một người tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, hai người tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, xét về đội hình thì không hề thua kém gì Hiểu Nguyệt Tông.

Ánh mắt Đại trưởng lão đột nhiên xoay chuyển, dừng lại trên vẻ mặt lãnh tĩnh của Triệu Phong.

Trong lòng ông ta ký thác một tia hi vọng, chỉ mong tên tiểu đệ tử mà ngay cả ông ta cũng không thể nhìn thấu này có thể đem đến cho ông ta kinh hỉ ngoài dự liệu.

Chỉ có Đại trưởng lão là biết rõ Triệu Phong đã đạt được Điện Chi Truyền Thừa, mà thực lực lại vượt quá cấp bậc tu vi rất nhiều.

Lúc này, Ngạo Thiên Nguyệt của Lăng Nguyệt Tông đột nhiên tuyên bố luận bàn bắt đầu. Trong quá trình luận bàn này, tất cả đều do đám tiểu bối chủ trì, các trưởng bối chỉ quan sát và bình phẩm, tuyệt đối không nhúng tay vào.

- Với tư cách là bên phía chủ nhà, Mạnh mỗ đăng tràng trước tiên, có vị đồng đạo nào nguyện ý luận bàn với ta đôi chút?

Mạnh Vân đứng giữa sân, ôm quyền hướng về phía Ngân Nguyệt Tông và Hiểu Nguyệt Tông, cất giọng nói.

- Ta lên!

Lý Hoành tóc đỏ của Ngân Nguyệt Tông đứng lên, trên người thoáng hiện một luồng viêm khí đỏ thẫm, thanh thế không tầm thường.

Lý Hoành tu luyện Hỏa Nguyệt Quyết, trong công kích tán phát ra một luồng viêm lực cuồng bạo, uy lực đáng sợ đó đủ để thiêu rụi một căn nhà thành tro bụi trong nháy mắt.

Triệu Phong khẽ gật đầu, luận lực công kích đơn thuần, “Hỏa Nguyệt Quyết” của Lý Hoành có ý cảnh khá tương tự với Liệt Phong Thức mà trước kia mình tham ngộ, thế nhưng hiển nhiên cấp độ còn cao hơn.

Phong Vân Phá Nguyệt Quyết!

Mạnh Vân tay câm quạt giây, thân pháp phiêu dật, từng đạo Phá Nguyệt chân lực sắc bén ác liệt, hóa thành từng đạo tàn phong màu bạc, nuốt chửng hết tất cả mọi thứ.

Luận công kích, Mạnh Vân chỉ mạnh hơn Lý Hoành đôi chút, tuy nhiên đó là nhờ ưu thế tu vi. Thế nhưng thân pháp và công kích của Mạnh Vân lại càng huyền ảo và phiêu dật hơn, thu phóng tự nhiên, không khỏi khiến cho người nhìn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Phá Nguyệt Thừa Phong Thức!

Quạt xếp trong tay Mạnh Vân vung mạnh lên, tàn phong màu bạc phảng phất như kinh đào hải lãng, với ưu thế áp đảo, không ngừng chấn lui Lý Hoành, đối phương chật vật không chịu nổi, thậm chí còn thụ thương nhẹ.

- Đa tạ.

Mạnh Vân cũng không thừa cơ xuất kích, nếu không thì rất có thể bức Lý Hoành ra khỏi sân luận bàn.

Lý Hoành có chút chán chưởng, quay trở lại chỗ của Ngân Nguyệt Tông, trưởng lão áo bào đỏ ở bên cạnh không khỏi lắc đâu thở dài, nói:

- Hoành nhi, ngươi thua vì hai Lý dọ: Thứ nhất, ngươi cầu thắng nên sốt ruột. Thứ hai, đối phương quả thật cao minh hơn ngươi rất nhiêu.

- Hiểu Nguyệt Tông có vị nào xuống luận bàn không?

Ánh mắt của Mạnh Vân chợt xẹt qua ba người Dương Càn, sau đó dừng lại trên người Bắc Mặc.

Nếu như khiêu chiến Dương Càn, hắn cũng không quá nắm chắc, nhưng nếu khiêu chiến Triệu Phong thì lại bị hiểm nghi là “lấy mạnh hiếp yếu”.

Lựa chọn Bắc Mặc lại tương đối thích hợp, đối phương thân mang truyền thừa, nếu có thể chiến thắng Bắc Mặc thì hắn sẽ có cảm giác rất thành công.

Bắc Mặc vẻ mặt khô khan đi lên sân, lạnh nhạt nói:

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

- Ha ha, tiểu tử ngươi thật cuồng vọng.

Không những Mạnh Vân mà những đệ tử của hai Tông phái còn lại cũng có chút giật mình.

Bắc Minh Tứ Trọng Lãng!

Tâm niệm của Bắc Mặc khẽ động, quanh thân rung động một tầng u lam, hóa thành núi lớn trùng điệp, không ngừng nhấp nhô, phập phông bất định, giống như sức nước mấy vạn cân, trùng kích áp bách vĩnh viễn không kết thúc.

Trong chớp mắt đó, khí thế áp bách này khiến khí huyết toàn thân của Mạnh Vân như ngưng trệ, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cuối cùng hắn cũng ý thức được thiếu niên khô khan này có thực lực như thế nào.

Phá Nguyệt Thừa Phong Thức!

Mạnh Vân kiệt lực thi triển một trong những chiêu thức có uy lực mạnh nhất của mình.

Phành...

Tòa núi lớn giống như sóng nước mười vạn cân màu u lam khẽ rung động, tổng cộng có năm tầng áp bách, không ngừng chồng lên nhau, thoáng cái áp chế Mạnh Vân đến tuyệt cảnh, khiến hắn gần như thổ huyết.

- Chiêu thức thật mạnh!

- Hắn chính là người đạt được truyền thừa của Hiểu Nguyệt Tông sao?

Mọi người đang quan chiến đều kinh hô, không nói nên lời.

Phành... Phành...

Sau hai ba chiêu, Mạnh Vân đã bị chấn bay lui mấy trượng, sau đó đáp xuống đất.

Mọi người lập tức xôn xao.

Phịch...

Trong khoảnh khắc bị thua, Mạnh Vân tràn đầy khiếp sợ và hối hận, thầm nghĩ:

- Đệ tử có truyền thừa quả thật đáng sợ, sớm biết như vậy thì mình đã khiêu chiến tên Triệu Phong có tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh kia rồi, cho dù có bị hiềm nghi là lấy mạnh hiếp yếu, nhưng cuối cùng cũng sẽ không thảm bại như vậy.

Thật sự là được không bằng mất mà...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status