Chúa tể chi vương

Chương 246: Nhiệm vụ cơ mật


Giữa rừng núi, cơn đông trút xuống.

Tiểu đội chạy trốn của Hiểu Nguyệt Tông bị mưa xối ướt sũng nhưng trên mặt mọi người lại không có chút u ám phiền muộn nào mà trong mắt lại tràn ngập kinh hỉ, rung động và may mắn sau khi sống sót qua tai nạn.

Cường địch Chân Linh cảnh hàng lâm, vốn cho rằng kết cục nhất định phải chết, không ngờ lại có thể biến nguy thành am

Tất cả mọi chuyện, đều bắt nguồn từ thiếu niên kia.

Triệu Phong dưới mưa, hô hấp có chút nặng nề, vẻ mặt mỏi mệt, khí sắc suy yếu hơn bình thường rất nhiều.

Thế nhưng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ tỉnh táo, trấn định, ánh mắt sắc bén, quét nhìn hoàn cánh bốn phía.

Lúc này, ánh mắt của mọi người khi nhìn về Triệu Phong có chút giống như đang nhìn quái thai, nhưng không ai là không cảm kích và kính sợ.

- Đi!

Triệu Phong khẽ thở ra một hơi, một khắc không lưu, ở phía trước dẫn đường.

Phù...

Tiểu đội ngũ này dưới sự hiệu lệnh của Triệu Phong liền không chút do dự, tiếp tục hành trình chạy trốn.

Mặc dù Triệu Phong có chút suy yếu, thế nhưng tốc độ lên đường lại không chậm chút nào.

Một canh giờ... Một buổi... Một ngày một đêm...

Triệu Phong gần như không ngừng lại, khiến mọi người phải nghiền ép tinh lực, tiềm lực tới cực hạn.

Đoạn đường từ đó về sau, tiểu đội trốn chạy đã không còn gặp bất luận nguy cơ nào nữa, trên đường đi, cho dù là vùng hoang dã cũng gặp Yêu thú cường đại nào.

Mọi người đi trên đường đều cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như rơi vào mê cung ở chôn rừng núi hoang dã.

Mà Triệu Phong đi trước dẫn đường vẫn trấn định, tỉnh táo, mắt trái hiện lên một tầng ánh sáng xanh sắc bén, phảng phất như có thể nhìn xuyên toàn bộ sương mù.

Mỗi lần con đường phía trước không thông, như lâm vào tuyệt cảnh thì Triệu Phong đi trước dẫn đường lại có thể tìm ra một lối đi khác.

Dương Càn thoáng suy tư, hẳn việc này có liên quan tới đồng tử huyết mạch của Triệu sư đệ.

Rốt cuộc, đến tận ngày hôm nay...

Triệu Phong hạ lệnh, toàn bộ mọi người nghi ngơi và hồi phục chừng nửa ngày.

Mọi người đều mệt mỏi đến mức gân cốt suy kiệt, Nhiễm Tiểu Uyển và Lâm Phàm có tu vi căn cơ hơi yêu nhược, thiếu chút nữa thì đã hôn mê.

Ánh mắt của Triệu Phong đảo qua mọi người, trong lòng thầm nghĩ:

- Nơi này và nơi phát sinh trận chiến, xa gần vạn dặm, cho dù là “U Hồn ấn ký” thì cũng chỉ có thể cảm ứng được phương vị cụ thể của ta trong phạm vi ngàn dặm mà thôi.

Lão giả thấp lùn lúc trước đã bị trọng thương, thân thể gần như bị phá hủy, nếu như không nắm lấy thời gian mà chữa trị, nhất định sẽ lưu lại tổn thương vĩnh cửu không thể vãn hồi.

Mà trong lúc Thiết Long Cường Quốc đang tiêu diệt toàn bộ liên minh Thập Tam Tông có thể phái ra một vị Chân Linh cảnh đuổi giết Triệu Phong đã là giới hạn lớn nhất rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Phong liền trấn định.

Hai canh giờ sau.

Mọi người trải qua nghi ngơi và hồi phục, đã khôi phục được bảy tám phần, trên mặt có vài phần thần thái hơn.

- Triệu sư đệ, mặc dù chúng ta đã đột phá chạy thoát, nhưng những người sư tôn... Dương Càn có chút lo lắng nói.

Sau khi Hiểu Nguyệt Tông chủ vẫn lạc, Đại trưởng lão đã trở thành hạch tâm của bồn Tông lại thêm việc Vân Hải chân nhân phản bội, thực lực của toàn bộ Hiểu Nguyệt Tông đã giảm mạnh.

- Bọn họ vẫn còn sống

Thần Linh nhãn của Triệu Phong ngưng mắt nhìn về một hướng khác, trong mắt xuất hiện một điểm xanh tĩnh mịch, tinh thần ba động mơ hồ tản ra, phảng phất có thể kéo dài thời tận cùng trời đất.

Chẳng biết tại sao, lúc Triệu Phong nói những lời này, mọi người lại rất tin tưởng và yên tâm, giống như trút được gánh nặng

Chẳng qua, giữa hai đầu lông mày của Triệu Phong vẫn còn một tia sầu lo.

Còn sống cũng không có nghĩa là thoát ly được hiểm cảnh, càng không thể đại biểu là sẽ bình yên vô sự.

Thân là cao nhân Chân Linh cảnh, Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ sẽ bị đuổi giết mạnh hơn, cũng sẽ kéo theo áp lực cực lớn.

- Như vậy đi, Lý phó đường chủ lưu lại, những người khác theo Dương sư huynh trở về Hiểu Nguyệt Tông thông tri cho Tông môn, tăng cường đề phòng cảnh giới. Nếu như Hiểu Nguyệt Tông có dị thường thì các ngươi hãy trốn vào Hoành Vân Thiên Lâm hoặc rời khỏi địa vực của mười ba nước.

Triệu Phong phân phó.

Lúc này, uy nghiêm của Triệu Phong ở trong đội ngũ đã không thể rung chuyển được nữa.

- Triệu sư đệ, các ngươi cẩn thận.

Dương Càn nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, sau đó dẫn đầu những người còn lại lên đường trở về Hiểu Nguyệt Tông

Ở tại chỗ này...

Chỉ còn lại Triệu Phong và Lý phó đường chủ.

Trước khi đi, Nhiễm Tiểu Uyển và Lâm Phàm còn lo lắng nhìn Triệu Phong một cái.

Mọi người đều đoán được, hai người mạnh nhất trong đội ngũ lưu lại là vì muốn tiếp ứng cho Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ.

Sở dĩ Triệu Phong lưu lại Lý phó đường chủ, thứ nhất là bởi vì hắn có thể tin được, thứ hai là thực lực của hắn cũng tiếp cận minh.

Giả sử như hai người Đại trưởng lão bị rơi vào sự đuổi giết của cường giả Chân Linh cảnh, với thực lực của Triệu Phong và Lý phó đường chủ liên thủ, ít nhất cũng có thể viện trợ được.

- Hướng bên kia.

Triệu Phong giống như có thần trợ, trực tiếp lựa chọn một phương hướng.

Lý phó đường chủ yên lặng đi theo, tất cả đều nghe theo an bài của Triệu Phong

Trong lòng của hắn không có phản cảm, lại đột nhiên sinh ra một loại cảm ngộ vi diệu đối với nhân sinh vô thường

Lúc trước, khi Triệu Phong vừa mới tiến vào nội môn, tiếp nhận sự thầm tra của hắn, lúc đó đối phương vẫn còn là một thiếu niên non nớt, vùng vẫy dưới tầng chót của Tông môn.

Ngày nay, chưa trải qua bao lâu thì thiếu niên này đã trở thành một loại uy tín cường đại trong suy nghĩa của hắn.

Vẻ mặt Triệu Phong trấn định, tỉnh táo, ra từng quyết sách mệnh lệnh, khiến hắn có cảm giác tin phục một cách khó hiểu, phảng phất như trở thành người tâm phúc vậy.

Mấy canh giờ sau...

Hai người đi tới một vách núi hiểm trở, phía dưới là vực sâu không đáy.

- Ngay chỗ này.

Triệu Phong nhảy xuống vực sâu, lăng không phi độ, Âm ảnh Phi Phong chấn động trong thời gian ngắn, trên cơ bản thì hắn có thể bay lượn.

Lý phó đường chủ thân là cường giả tu vi nửa bước Chân Linh cảnh, hiển nhiên cũng có thể làm được như vậy, cho nên liền theo sát phía sau Triệu Phong

Khoảng hơn mười nhịp hô hấp sau, hai người Triệu Phong đã bay tới khoảng không giữa vực sâu.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một sơn động để ẩn nấp.

Đúng lúc này, một luồng uy áp Chân Linh ầm ầm hàng lâm, khiến tâm thần Lý phó đường chủ chấn động trên mặt lộ vẻ giật mình.

- Sư tôn, là ta.

Thanh âm của Triệu Phong truyền vào sơn động uy áp Chân Linh lan tràn khắp hư không lập tức tan thành mây khói.

- Vào đi.

Trong sơn động truyền đến thanh âm ho khan, chính là Đại trưởng lão.

Hai người Triệu Phong bước vào sơn động sợ hãi kinh hô một tiếng.

Chỉ thấy khuôn mặt Đại trưởng lão khô quắt, tóc tai bạc trắng, trên người lưu lại vết máu, đặc biệt là bộ phận bên vai phải đã không còn trọn vẹn.

- Đại trưởng lão, cánh tay của ngài...

Lý phó đường chủ nhìn qua vai phải trống rỗng của Đại trưởng lão, chỉ thấy vết máu loang lỗ, còn cánh tay thì không thấy đâu nữa.

Sắc mặt Lục Nguyệt Mỗ Mỗ thì tràn đầy cay đắng nói:

- Đại trưởng lão trong lúc chiến đấu đã chấp nhận cái giá bị phế đi một tay, đánh chết một tên Chân Linh cảnh của địch nhân...

Một màn thê thảm trước mắt. Có thể tưởng tượng được trận chiến lúc đó thảm khốc như thế nào.

Triệu Phong Yến lặng không nói gì. Đi đến trước mặt Đại trưởng lão.

- Phong nhi, Hiểu Nguyệt Tông vẫn bảo tồn được hơn phân nửa thực lực, càng quan trọng hơn là Tông môn chúng ta vẫn còn sống sót sau trận tai kiếp này.

Trên mặt Đại trưởng lão tràn đầy vẻ vui mừng, mặc dù thanh âm hết sức suy yếu.

Lúc Lý phó đường chủ nói qua một lượt tình huống đội ngũ thoát hiểm thì Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ đều vừa mừng vừa kinh sợ.

Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ liếc nhìn nhau, mỉm cười thỏa mãn:

- Tư Đồ Mạt ta có đồ đệ như vậy, dù có mất đi một cánh tay thì há có là gì?

Tiếp đó...

Chỉ thấy Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ trao đổi ánh mắt, truyền âm lẫn nhau, dường như đang trao đổi gì đó.

- Ý của ngài là...

Lục Nguyệt Mỗ Mỗ có chút kinh dị.

- Đúng vậy, địa vực của Hoành Vân Thiên Lâm dù sao cũng quá nhỏ, không thể bước lên sân khấu Thế giới nổi. Còn nữa, cho dù là vì an nguy hay suy nghĩ cho hắn, thì cũng chỉ có thể quyết định như vậy.

Đại trưởng lão quả quyết nói.

Trong chốc lát, Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ trải qua thương nghị, liên tiếp gật đầu, dường như đã đạt thành hiệp nghị nào đó.

Triệu Phong mơ hồ ý thức được, nhãn sinh vận mệnh của mình, sau khi hai người thương định, đã xảy ra chuyển hướng không thể dự đoán được.

Nửa canh giờ sau...

Thương thế của Đại trưởng lão đã có chuyển biến tốt, gọi một minh Triệu Phong vào nói chuyện.

- Phong nhi, bây giờ chính là thời khắc nguy nan của Hiểu Nguyệt Tông vi sư có một nhiệm vụ bí mật, ủy thác cho ngươi.

Vẻ mặt của Đại trưởng lão vô cùng trịnh trọng, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý trưng cầu, trong mắt tràn ngập chờ mong và thỉnh cầu.

- Đệ tử đáp ứng.

Triệu Phong cũng không hỏi nhiệm vụ là gì, trực tiếp đáp ứng luôn.

Từ khi Thần Linh nhãn dung nhập vào người, mặc dù tính cách của hắn càng ngày càng trở lên lãnh mạc, thế nhưng bản tính con người vẫn không đổi.

Đại trưởng lão là một trong những ân sư quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, ở trong Tông môn bảo vệ hắn, giống như chăm sóc cây non để nó dần khỏe mạnh và phát triển.

Lần này, trong quá trình chạy trốn, Đại trưởng lão còn chấp nhận hao phí sinh mệnh, lại mất đi một tay để đối lấy bình yên cho mấy người Triệu Phong

Cho dù là vì báo ân thì Triệu Phong cũng sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của sư tôn.

Huống chi, Triệu Phong tin rằng tất cả mọi việc mà sư tôn làm đều là muốn tốt cho mình.

Đại trưởng lão liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, không cần thiên ngôn vạn ngữ, chỉ từ một chi tiết rất đơn giãn đã có thể nhìn ra tâm tình của đệ tử minh.

Ông ta càng thêm vui mừng, có được một vị đệ tử như vậy, xem như cuộc đời này không uổng rồi.

- Ngươi cũng thấy rồi đấy, thế lực Tông môn của Thiết Long Cường Quốc vô cùng cường đại, không phải liên minh Thập Tam Tông có thể so sánh. Huống chi, hiện nay bọn chúng còn được Xích Nguyệt Ma Giáo trợ giúp...

Đại trưởng lão giảng giải.

Triệu Phong gật đầu, trong lòng đã có suy đoán.

- Bởi vậy, ta quyết định phái ngươi rời khỏi địa vực Hoành Vân Thiên Lâm, đến những đại quốc khác của Bắc đại lục để cầu viện.

Đại trưởng lão liền nói rõ dụng ý.

Cầu viện!

Triệu Phong đã xác định được phỏng đoán của mình.

Thế cục hiện nay thật sự rất bất lợi đối với liên minh Thập Tam Tông

Thiết Long Cường Quốc đánh bại Thiên Phong Cường Quốc, rõ ràng Vẫn còn phân ra dư lực để kiềm chế, đối phó với liên minh Thập Tam Tông khả năng khống chế toàn cục như vậy quá thật khiến người khác không rét mà run.

Nói cách khác, liên minh Thập Tam Tông chỉ bị cuộc đại chiến của hai đại cường quốc ảnh hưởng đến.

Nơi này không phải chiến trường chính, thậm chí còn không được tính là chiến trường

- Cứu viện, đi về phía nào cầu cứu viện?

Triệu Phong ngoại trừ thế cục của Hoành Vân Thiên Lâm ra, còn lại cũng không biết nhiều lắm.

- Bắc đại lục có năm mươi cường quốc, ví dụ như Thiên Phong Cường Quốc và Thiết Long Cường Quốc. Đương nhiên, còn có một số cường quốc còn mạnh hơn hai đại cường quốc này gấp vài lần. Thế nhưng trên cường quốc còn có đại quốc...

Đại trưởng lão đang nói thì dừng lại.

Tiểu quốc... Cường quốc... Đại quốc...

Trong đầu Triệu Phong xuất hiện một cảnh tượng

Những quốc gia như Thập Tam Quốc, ở trong Bắc đại lục này hẳn là tiểu quốc, có hàng trăm hàng ngàn quốc gia cũng không có ý nghĩa gì.

Tiều quốc đối mặt với cường quốc, căn bản không có năng lực phản kháng

Thế lực Tông môn đứng sau Thiết Long Cường Quốc có thể dễ dàng tiêu diệt liên minh Thập Tam Tông

Thế nhưng những cường quốc như Thiên Phong Cường Quốc, Thiết Long Cường Quốc cũng không phải là thế lực đỉnh phong trên Bắc đại lục.

Bởi vì trên cường quốc còn có đại quốc khổng lồ hơn.

- Bên ngoài địa vực của Hoành Vân Thiên Lâm, có những cường quốc khác tồn tại, nếu như bọn họ chịu ra tay, như vậy sẽ có cơ hội hóa giải được nguy cơ của Thập Tam Quốc. Nếu như ngươi có thể nhận được viện trợ từ “Thiên Bồng đại quốc”, như vậy càng có thể nhẹ nhàng thay đổi cục diện ở địa vực Hoành Vân Thiên Lâm.

Đại trưởng lão cười nói.

Dứt lời, ông ta lấy ra địa đồ của Bắc đại lục, đưa cho Triệu Phong xem.

Trên bản đồ dày đặc khu vực địa danh, kể cả một số khu vực đặc thù.

- Thập Tam Quốc ở đâu?

Triệu Phong liếc nhìn tấm địa đồ, thật vất vả mới tìm thấy Hoành Vân Thập Tam Quốc ở một góc nhỏ bên dưới địa đồ, diện tích chỉ lớn bằng hạt vừng.

Ngược lại Thiên Phong Cường Quốc và Thiết Long Cường Quốc lại có đánh dấu khá rõ ràng trên địa đồ.

- Có thể nhận được trợ giúp hay không, còn phải xem vận khí thế nào nữa. Ngươi cũng thấy rồi đấy, địa vực của đại lục này vô cùng to lớn, Hoành Vân Thập Tam Quốc quả thật quá nhỏ bé, không đủ lợi ích, có lẽ những cường quốc khác cũng sẽ mặc kệ không quan tâm.

Đại trưởng lão nói đến đây, đột nhiên lời nói xoay chuyển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status