Chung cực truyền thừa

Chương 128: Xích Viêm của Chu Tước


Thư Mộng nhíu mày, chợt nói:

- A...ta hiểu rồi.

Trương Diệc Vũ cười khẽ, không nói.

Khải Hi ở một bên nghe, có chút mông lung nghi hoặc hỏi:

- Các ngươi đang nói cái gì thế?

Không đợi Trương Diệc Vũ và Thư Mộng mở miệng, Trương Tạp đã cười nói:

- Nếu chủ nhân nơi đây muốn giết chúng ta, như vậy trông coi cửa vào đã là một tồn tại cường đại ngoài bát cấp.

Khải Hi nhất thời ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

Trương Tạp nói:

- Ngươi động não một chút đi, tầng thứ hai không gian hoàn cảnh thế này đã là nguy hiểm lớn, nếu từ chỗ ban đầu tới đây mà không có Dịch Tử, chỉ sợ chúng ta tới được đây chỉ còn lại không tới ba bốn người a? Hơn nữa khói đen đám dung nham này phát ra chính là khói độc a, thời gian dài hô hấp bên trong, nhất là trong khi vận động kịch liệt...hoặc cho dù chúng ta tìm được đường đi tốt, sợ rằng tới nơi này, thực lực chỉ còn phân nửa lúc bình thường đúng không? Dưới tình hình như vậy lại đối mặt với Liệt Diễm điểu, ngươi cho rằng dễ dàng đánh chết nó sao?

Khải Hi ngẩn người, nhìn khói độc lượn lờ trước mặt, một mảnh không gian đỏ sậm, lập tức nuốt một ngụm nước miếng, nghe Trương Tạp nói hắn cũng hiểu rồi.

Chủ nhân của Ma nguyên động quật không phải muốn cho cả đám chết hết, tự nhiên không có khả năng để ma thú bát cấp trông coi cửa truyền tống nơi này...trên thực tế nếu như dựa vào tình hình bình thường, ma thú thất cấp có thể giết chết thất cấp chiến sĩ hoặc dị năng giả chỉ còn nửa thực lực! Càng không cần nói đến bát cấp...mặc dù ma thú yếu nhất trong bát cấp cũng có thể khiến đám người ngã xuống ở tầng hai.

Vì thế, thú trông coi tầng hai chính là Liệt Diễm Diểu, tuyệt đối không sai!

- Ta đi giết nó.

Lang Sa đột nhiên nói.

Nghe Lang Sa nói, Lâm Dịch cũng không phản đối, nói một câu cẩn thận, sau đó màng nước bên ngoài thân thể Lang Sa biến mất, mà thân thể hắn cũng hạ lĩnh vực xuống bình thai nứt nẻ, Liệt Diễm Điểu nhất thời phát hiện Lang Sa xuất hiện, không khỏi hót lên một tiếng, một đôi con mắt đỏ như đá ruby nhìn chăn chăm lên người Lang Sa.

Thân thể Lang Sa nổi lên một trận lam mang, sau một lát nàng tế ra chiến văn, toàn bộ thân thể bao phủ trong một tầng quang mang mà tinh lam, từ xa nhìn lại, dung nhan lạnh lùng nhưng tuyệt sắc của nàng, vóc người cao gầy được bao phủ trong quang mang lam sắc...cả người Lang Sa như biến thành nữ thần băng tuyết! Trong thế giới màu đỏ này, quả thực vô cùng bắt mắt.

- U!

Một tiếng hót vang lên từ miệng Liệt Diễm Điểu, chỉ thấy thân thể nó hồng quang đại thịnh, chợt vỗ mạnh hai cánh, thân thể dài hai thước nhất thời bay lên không trung.

Không thể không nói, thực lực Liệt Diễm Điểu không tồi, ánh lửa đỏ trên bộ lông sáng bóng, đôi mắt như bảo thạch, cái đuôi rực rỡ khiến nó có vẻ cực kỳ đẹp mắt.

Nhưng mà, Lang Sang hiển nhiên không để ý tới bề ngoài của nó, khi Liệt Diễm Điểu hóa thành một đoàn hỏa diễm, tinh mang trên người Lang Sa nhất thời đại thịnh, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh!

Với thực lực của thất cấp chiến sĩ có chiến văn, chống lại ma thú thất cấp phổ thông có thể nói là miểu sát.

Một tiếng chim hót bi thương vang lên, Liệt Diễm Điểu ngay cả hình thái chiến đấu còn chưa kịp chuyển hóa đã bị Lang Sa một chiêu đánh thủng ngực, lập tức rơi ầm xuống mặt đất, giãy dụa vài cái sau đó tắc thở!

Đây là việc trong dự liệu của đám Lâm Dịch...Lang Sa bài danh thứ ba trong nhóm, miểu sát thất cấp ma thú quả thực không phải chuyện khó khăn gì.

Đám người Lâm Dịch chậm rãi đi tới.

Có kinh nghiệm Thôn Phệ thú lần đầu, ánh mắt mọi người đều tập trng trên thân thể Liệt Diễm Điểu, quả nhiên một lát sau, một viên cầu màu đỏ xuất hiện, dần đần ngưng tụ thành một giọt máu màu hồng, chợt ánh sáng đỏ xung quanh ngưng tụ thành mấy chữ lớn, máu của Chu Tước Chi Xích Viêm.

Thần sắc Khải Hi nhất thời có chút kích động nói:

- Quả nhiên...đồ vật của Ma nguyên động quật không phải vật phàm a!

Mọi người không khỏi tập trung lên người Khải Hi, dường như trong đám người chỉ hắn mới có tri thức về siêu giai cửu cấp ma thú.

Khải Hi nhìn viên cầu nói:

- Chu Trước Chi Xích Viêm cùng một cấp bậc với Huyền Vũ Chi Phệ Thiên trong siêu giai cửu cấp ma thú! Trong ma thú hỏa hệ, thao túng lửa tốt nhất không thể nghi ngờ là Chu Tước Chi Xích Viêm!

Mọi người lộ ra bộ dáng tươi cười.

Thủy Linh Lung cười nói:

- Lần này công lao lớn nhất là Lâm Dịch và Lang Sa, Chu Tước Chi Xích Viêm do hai người bọn họ phân phối, mọi người không ý kiến chứ?

Tất cả mọi người đều gật đầu, không có Lâm Dịch, bọn họ không có khả năng nhanh như vậy an toàn đi tới bình thai lớn...tuy rằng cuối cùng đánh chết Liệt Diễm Điểu, ai cũng có thể, nhưng Lang Sa động thủ, tự nhiên tính công cho Lang Sa một phần.

Lâm Dịch cười nói:

- Ta không phải hỏa thuộc tính, tự nhiên không dùng được, ai dùng, Lang Sa nói đi.

Lang Sa gật đầu, không chậm lại, nói với Thư Mộng:

- Thuộc tính của ngươi là hỏa đúng không? Cho ngươi đi.

Thư Mộng đang có chút khát vọng nhìn giọt máu của Chu Tước Chi Xích Viêm nghe vậy có chút sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Lang Sa, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương lại đem máu của Chu Tước Chi Xích Viêm cho mình.

Chiến văn trên người Lang Sa đã biến mất, khôi phục lại dung mạo ban đầu, nhưng biểu tình vẫn lạnh lẽo như cũ...không thể không nói, mặc dù trong không gian nóng rực này, khí chất Lang Sa vẫn xuất chúng như cũ, cứ như vậy lẳng lặng đứng, một cỗ khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập xung quanh thân thể nàng.

Thư Mộng ngẩn người, sau đó cười khẽ, hơi cảm kích nói:

- Cảm ơn ngươi...Lang Sa tỷ.

Lang Sa tự hồ không ngờ Thư Mộng xưng hô với mình như vậy, bộ mặt trong trẻo lạnh lùng lộ ra một tia kinh gạc, chợt khẽ cười khó nhận ra, nhưng nếu không cẩn thận quan sát không thể nhìn thấy.

- Không có gì.

Cứ thế máu Chu Tước Chi Xích Viêm thuộc về Thư Mộng.

Cũng như Khải Hi, Thư Mộng một ngụm nuốt xuống máu của Chú Tước Chi Xích Viêm...trong khoảng khắc chỉ thây thân thể chợt ấm áp, nhưng không có bất cứ cảm giác gì. Máu của siêu giai cửu cấp ma thú sau khi vào thân thể còn cần một khoảng thời gian thức tỉnh, cũng không phải ăn một lần là có thể có chiến văn. Hơn nữa thời gian có thể hoàn toàn dung hợp không biết là bao lâu, một ngày, một năm, hay có lẽ mà mười năm...ai mà biết được.

- Được rồi, chúng ta trực tiếp tiến lên tầng ba đi, ở đây nói thế nào cũng không phải là nơi thích hợp nghỉ ngơi.

Trương Diệc Vũ ở trong lam sắc lĩnh vực nói.

Mọi người nhất thời gật đầu, chợt đi tới cửa truyền tống.

- Mọi người cẩn thận.

Trước khi tiến vào, Lâm Dịch nhắc nhở một câu, mọi người gật đầu liền theo Lâm Dịch bước vào trong.

Một cỗ cảm giác thân thể như bị thiêu thành tro tiến vào...nhưng trong nháy mắt đã qua đi, khôi phục lại, chợt một cơn gió mang theo cảm giác thanh lương tới cực điểm thổi tới...

Lâm Dịch không khỏi mở mắt, sau đó trợn trừng lên...

Xuất hiện trước mặt đám người là một khối hải vực rộng vô biên, làm gió tươi mát mang theo vị mặn nhàn nhạt thổi tới...bầu trời không có ánh dương. nhưng bầu trời cũng màu nước biển, cả không gian như một vùng hải dương rộng lớn không thấy điểm cuối.

- Đẹp quá a.

Thư Mộng nhịn không được sinh ra một tiếng cảm khái.

Không nhìn thấy biển, vĩnh viễn không cảm thụ được cảm giác tâm hồn rộng mở, xa xa nhìn lại, ánh mắt chỉ có có nhìn thấy một khoảng không toàn màu xanh nước biển, nơi đường chân trời, thậm chí có vô số chim chóc bay qua...không thể không nói, hoàn cảnh ở tầng thứ ba trong cảm giác của mọi người là tốt nhất, đẹp nhất trong Ma nguyên động quật.

Lúc này chỗ mọi người đứng chính là một tiểu đảo không lớn, mà vây quanh tiểu đảo chính là hải vực vô biên.

Hơi lạnh khẽ thổi lên mặt, tất cả mọi người không khỏi nhắm mắt...những mệt mỏi khi vượt qua sa mạc, vượt qua biển dung nham, thời khắc lo lắng khi phi hành lúc trước đều như tan biến...đã lâu mọi người không được hưởng cảm giác thảnh thơi như vậy.

- Nơi này so với tầng một sợ rằng càng đáng sợ hơn a?

Trương Diệc Vũ cảm khái nói:

- Không biết người sáng tạo ra nơi này cường đại thế nào nhỉ?

Tất cả mọi người cảm khái vô cùng, một lúc sau Thư Mộng đột nhiên đề nghị

- Không bằng chúng ta kiếm một chỗ nghỉ ngơi cho tốt đi, hơn nữa thời gian trong này cũng không hạn chế, ở đây hoàn cảnh tốt như vậy, cứ hưởng thụ một chút đi!

Mọi người nghe thế, cũng không khỏi động tâm.

Từ bắt đầu trù bị danh ngạch tranh đoạt chiến đấu. Mọi người cũng đã thật lâu không có nhàn nhã như vậy. Sau đến tranh đoạt danh ngạch chiến đấu, tầng thứ nhất trong sa mạc khắp nơi đều là cát vàng đầy trời. Thời gian dài ở dưới loại hoàn cảnh này, khiến người ta áp lực tâm lý là cực lớn. Sau đó đánh chết Thôn Phệ Thú, lại để mọi người ít nhiều thụ thương một chút. Kế tiếp trong hồng sắc không gian chủ sắc điều vẫn khiến người ta cảm thấy tâm tình phiền toái. Mà lúc này, đại hải cùng lam thiên trong tầng thứ ba lại quét sạch lo lắng trong mấy ngày qua trong lòng mọi người. Khiến người ta nhịn không được muốn nghỉ chân.

Chúng nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một trận. Cuối cùng lại vẫn là người ít nói nhất, Lang Sa mở miệng nói trước:

- Được rồi, mọi người lúc trước ít nhiều đều thụ thương. Vì nghênh tiếp chiến đấu phía sau, ở nơi này nghỉ ngơi và hồi phục một lúc đi!

Ngay cả Lang Sa thanh lãnh nhất cũng đều không nhịn được mê hoặc. Càng không cần phải nói những người khác. Lập tức, đề nghị của Thư Mộng liền thông qua mọi người xem xét. Bọn họ sắp sửa ở trên đảo nhỏ này, dừng lại một đoạn thời gian.

Tiểu đảo tuy rằng không lớn, nhưng là phạm vi khoảng mấy dặm. Bên trên sinh trưởng một ít cây cối lục sắc cùng với cây dây leo.

Không thể không nói, đây là một tiểu đảo rất yên bình, ngoại trừ không có sinh vật có sinh mệnh ra, quả thực có thể xưng là thế ngoại đào nguyên.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Bởi vì không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, không gian này vĩnh viễn là trong một mảnh sáng sủa. Bất tri bất giác, đã không biết qua bao nhiêu ngày.

Lâm Dịch hai mắt khép hờ, toàn thân bao phủ trong tinh lam sắc lĩnh vực. Mà lĩnh vực lại trầm tại đáy biển sâu.

Không gian này là không có sinh vật nhỏ yếu bình thường. Mặc dù là yếu nhất, cũng là Lục cấp đến Thất cấp. Trên đảo nhỏ không có cái gì ăn, thường ngày mọi người chỉ có thể tại xung quanh hải vực liệp sát một ít Lục cấp ma thú làm no bụng. Mà trọng trách này tự nhiên là giao cho Lâm Dịch có Thủy hệ lĩnh vực đến hoàn thành. Dù sao, Thủy Linh Lung tuy rằng cũng là Thủy hệ Dị Năng Giả, nhưng chung quy thực lực vẫn là yếu hơn Lâm Dịch rất nhiều. Mà Khắc Lý Tư giỏi phi hành, nhưng ở trong nước lại là một kẻ mù.
Huống hồ, vô luận đứng trên vị trí nam nhân hay đệ tử, Lâm Dịch đều là không có khả năng để Thủy Linh Lung đến gánh vác trách nhiệm.

Phương viên sáu bảy dặm, tình cảnh đều tự nhiên hiện lên trong óc Lâm Dịch. Chính là Lâm Dịch thông qua dị năng, đang nhận biệt xung quanh hải vực.

Bởi vì không có sinh vật bình thường, khí tức sinh mệnh của không gian này liền có vẻ không đủ. Tuy rằng xung quanh hải vực sinh sống một ít Lục cấp ma thú. Nhưng tổng thể mà nói số lượng vẫn là không nhiều lắm. Đương nhiên, nếu như chỉ là làm cho người no bụng, thật ra lại đủ.

Đột nhiên, thần sắc Lâm Dịch khẽ động. Một con tiễn ngư xuất hiện trong phạm vi nhận biết của Lâm Dịch.

Tiễn Ngư, Lục cấp ma thú họ nhà cá. Tại thế giới bình thường, Tiễn Ngư là sinh vật quần cư. Nhưng mà tại không gian này, lại chỉ có một mình nó bơi lội xung quanh đây. Miệng cá dài đến một thước, chiết xạ u lam quang mang, tựa như lợi kiếm tản ra hàn ý làm người ta run sợ!

Lâm Dịch đột nhiên có chút kỳ quái nghĩ đến. Lẽ nào sinh vật trong không gian này, đều là không cần ăn uống sao? Loài giống Thôn Phệ Thú còn dễ nói, dù sao chúng là thượng tầng trong cả không gian. Phía dưới còn có Thất cấp và Lục cấp ma thú có thể ăn. Nhưng loài như Tiễn Ngư này, một sinh vật nhỏ yếu nhất trong không gian là dựa vào cái gì để sinh tồn tiếp? Chẳng lẽ là ăn cỏ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status