Chung cực truyền thừa

Chương 146: Dị biến


- Đủ rồi!

Bạch Diệp mãnh liệt hét to một tiếng cắt đứt lời nói của bn, Bạch Nhận lập tức liền ngừng lại. Chỉ thấy trong đôi mắt đỏ thẫm của Bạch Diệp lộ ra sát ý điên cuồng, điềm nhiên nói:

- Ta đã không quản được nhiều như vậy...Ta chỉ muốn Lâm Dịch chết, chỉ cần hắn chết...Vì Lực Nhi ta phải báo thù...

Nói xong lời cuối cùng, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt. Bạch Lực dù có không ra gì đi nữa, thì đó cũng là con trai độc nhất của Bạch Diệp, con trai độc nhất bị người giết chết, Bạch Diệp lúc này đã lâm vào trạng thái điên cuồng. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, giết Lâm Dịch, báo thù.

Bạch Nhận miệng há hốc, nhưng thấy hai con mắt Bạch Diệp cư nhiên chảy ra hai dòng nước mắt, trong đó bộc lộ ra sát ý điên cuồng, biết rõ nói cái gì cũng vô ích. Lập tức thở dài một hơi nói:

- Đệ đã biết...đệ sẽ đi liên hệ với Thiên Sát ngay lập tức.

- Còn có, phái người chú ý mật thiết tới hành động của Lâm Dịch, chỉ cần hắn ly khai học viện Ngũ Hành...

Thanh âm trầm thấp mà khủng bố vang lên. Bạch Nhận nhìn Bạch Diệp, sau đó im lặng gật đầu, lui ra ngoài.

Trong căn phòng âm trầm, chỉ còn một đôi con ngươi lộ ra sát ý điên cuồng của Bạch Diệp...

- Đã lâu không có đạt đến cái cảm giác cực hạn này...

Lâm Dịch đứng ở một bên thở hổn hển, nhịn không được nghĩ đến. Bất quá khóe miệng lại lộ ra một nụ cười thích ý, bởi vì sau mỗi lần đạt đến cảm giác cực hạn, cũng là lúc mà thực lực của hắn bắt đầu tiến bộ. Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn tới hai tay và hai chân của mình.

Chỉ thấy trên hai chân hai tay của hắn đều bọc một vật màu đỏ trông như bao cát.

Cũng đừng xem cái này không lớn, nhưng trên thực tế sức nặng của từng cái đều đạt trên ngàn cân, cộng lại cũng có khoảng chừng bốn ngàn cân. Trong mỗi túi đều là thứ lấy sức nặng mà nổi danh trên đại lục - Trầm Sa. Chỉ cần một ít, cũng đã có vài chục kg rồi.

Bất quá giá của những thứ này cũng rất xa xỉ...Ngày ấy Lâm Dịch cùng đám người Lâm Ysn ra ngoài chơi phố chơi đùa, trong lúc vô tình mới phát hiện những thứ này được bày biện trong một Thiết tượng phô. Giá cả thứ này đắt không hợp thói thường. Chỉ cần những thứ trên người mình hiện nay, cũng cần đến trăm vạn kim tệ...

Túi dùng để chứa thứ Trầm Sa này thoạt nhìn bình thường, trên thực tế cũng là dùng thứ nổi danh dẻo dai trên đại lục chế thành - Thiết Bố. Nếu không, đoán chừng dùng vải vóc bình thường làm túi, chứa không đến một phần mười đã bị thủng rồi. Mà làm trọn một bộ như vậy, trọn vẹn tiêu tốn hết của Lâm Dịch một trăm mười vạn kim tệ, bất quá cũng may Lâm Dịch cũng không quá mẫn cảm với kim tệ, sử dụng đến cũng không đau lòng. Chỉ muốn dùng cái tốt, cho dù có nhiều thêm vài trăm vạn kim tệ, Lâm Dịch cũng không quan tâm. Cũng đừng quên, ngày đó Lâm Dịch đi ra từ cấm kỵ rừng rậm, trên lưng là một ba lô căng phồng chứa toàn ma hạch...giá trị trong đó, chỉ sợ đã quá ức?

Toàn thân bủn rủn không có chút sức lực nào. Nhưng Lâm Dịch chẳng qua chỉ là nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu vũ động thân thể...chỉ thấy từng động tác phiêu dật, cánh tay và trán Lâm Dịch sớm đã nổi đầy gân xanh, mồ hôi chảy như mưa...

Hoạt động cũng không lâu lắm, Lâm Dịch cũng không còn sức duy trì, phốc một tiếng nằm trên mặt đất. Toàn thân bủn rủn như là bị điện giật vậy, cảm giác cả người nhức mỏi, nhưng mà Lâm Dịch lại rất hưởng thụ cảm giác thần kỳ này.

- Xem ra, phải không ngừng tăng thêm sức nặng, thì mới có thể làm cho thân thể của mình không ngừng đột phá cực hạn.

Lâm Dịch thầm nghĩ, thật lâu về sau, cảm giác nhức mỏi trên người mới lui bớt. Lâm Dịch vất vả đứng lên trên mặt đất, nhưng phụ trọng trên người cũng không cởi ra. Cứ như vậy khó khăn bước từng bước đi vào nhà.

Nhà Thủy Linh Lung ở tại tầng năm, độ cao thoạt nhìn rất tốt, nhưng đối với Lâm Dịch hiện tại mà nói thì cực kì xa xôi. Thời điểm hắn leo lên tầng năm, sớm đã mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ bừng rồi.

- Hô. Phốc, phốc, phốc, phốc

Bốn thanh âm liên tục vang lên, bốn cái túi chứa Trầm Sa bị nhét ở cửa ra vào. Mà Lâm Dịch cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vươn vai vài cái, mới từ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa.

Vừa đóng cửa lại, thì liền nghe thấy một âm thanh đau đớn truyền đến từ trong phòng Thủy Linh Lung.

- Lão sư? Làm sao vậy?

Lâm Dịch cả kinh trực tiếp phóng thẳng tới phòng Thủy Linh Lung.

Đẩy cửa phòng ra, Lâm Dịch toàn thân lam quang đại thịnh lập tức mở to hai mắt mà nhìn.

Chỉ thấy thân thể Thủy Linh Lung lúc này bị một tầng ánh sáng màu lam trạch bao bọc lại. Trên mặt của Thủy Linh Lung lộ ra vẻ thống khổ dị thường.

- Lão sư.

Lâm Dịch cả kinh, vừa định đến gần nhưng lập tức liền bị một cổ lực lượng tuyệt cường đánh úp lại. Lâm Dịch cả kinh, thân thể bộc phát lĩnh vực, nhất thời quang mang màu lam trạch đại thịnh bao phủ cả gian phòng, nhưng cũng bị lĩnh vực của Lâm Dịch hòa hoãn lại một chút, dù là vậy nhưng Lâm Dịch cũng bị đẩy ra ngoài cửa căn phòng, thân thể Lâm Dịch đã mệt mỏi không chịu nổi, bị cổ lực lượng này đẩy một cái, lập tức chật vật ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân cao thấp, không chỗ nào là không đau.

Nhưng Lâm Dịch chỉ có thể cắn chặt răng, sau đó đứng lên. Ánh mắt lo lắng nhìn về phía Thủy Linh Lung đang ở trong lĩnh vực. Lâm Dịch có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng đang có một cổ lực lượng vô cùng cường đại đang tăng trưởng nhanh chóng trong cơ thể Thủy Linh Lung, cổ lực lượng này thậm chí làm cho Lâm Dịch sinh ra cảm giác run sợ, Lâm Dịch không biết đã xảy ra sự tình gì, chỉ có thể lo lắng hô lên:

- Lão sư.

Nhưng mà Thủy Linh Lung giống như đã mất đi ý thức, không có trả lời Lâm Dịch.

Lâm Dịch lại muốn tới gần, nhưng mà cổ lực lượng kia thật sự quá mạnh mẽ. Dùng lực lượng hiện tại của Lâm Dịch cơ bản là không cách nào đột phá được, chỉ có thể đứng tại chỗ đi đi lại lại, cùng sử dụng lĩnh vực không ngừng cảm giác tình trạng hiện tại của Thủy Linh Lung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status