Chung cực truyền thừa

Chương 553: Lại vào Anh Hùng Trủng


Sau khi Lâm Phỉ ngồi xuống, đã khôi phục lại nụ cười yên nhiên nhìn Lâm Dịch, vừa rồi trừng mắt lạnh lùng, hiện cười rất đẹp như chẳng có việc gì...Người nào nhìn thấy cũng cảm thấy da đầu run lên.

Lâm Dịch cười cười, nói:

- Tùy nàng.

Nói xong, ngẩng đầu uống chén rượu.

Lâm Phỉ gật gật đầu, sau đó khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn đám tiểu lâu la chung quanh, quát:

- Lăn!

- Đông đông đông...

Tiếng hỗn loạn vang lên, tất cả đám lâu la của Thiên Lực không dám nói thêm cái gì, trực tiếp chạy xuống lầu, từng là một nữ tử xinh đẹp mê hoặc lòng người, nhưng khi thì biến thành nữ thần băng tuyết, không thể nghi ngờ là trùng kích tư duy của người ta, một giây trước, nàng vẫn còn cười. Một giây sau, có người đã chết.

Không hề nghi ngờ, trong mắt bọn họ, Lâm Phỉ chính là nữ nhân như thế.

Khách nhân khác trong tửu quán trong nháy mắt cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, tất cả mọi người thỉnh thoảng nhìn sang cửa sổ một chút, trong nội tâm đang âm thầm suy đoán hai người này là ai.

Người khác nhìn lén cũng không có làm Lâm Phỉ tức giận, nhưng gương mặt ửng đỏ hơn rất nhiều, cái miệng nhỏ nhã nhặn ăn thức ăn, ánh mắt nhìn Lâm Dịch đầy nhu tình, nàng biết rõ, không có nam nhân trước mặt, nàng cũng sớm bị người ta biến thành kỹ nữ, ai cũng có thể làm chồng.

Lâm Dịch đối với việc Lâm Phỉ xử lý cũng không tỏ vẻ gì, cũng không lộ ra cảm xúc bất mãn, cũng không có tán thưởng, vẫn mỉm cười lạnh nhạt, uống rượu như trước.

Sau một lát, Lâm Dịch quay đầu cười nói với Lâm Phỉ:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Lâm Phỉ nhu thuận gật đầu, buông bát đũa.

Gọi bồi bàn tới tính tiền, nhưng lão bản nói cái gì cũng không dám thu tiền của bọn họ, bởi vì tên Thiên Lực thường xuyên tới đây quấy rối, bị người ta giáo huấn một lần, cho nên lão bản vô cùng vui vẻ, đương nhiên không lấy tiền.

Lâm Dịch cười lắc đầu, từ trong giới chỉ lấy một khỏa linh thạch thượng giai ra, đặt lên bàn, sau đó mang Lâm Phỉ đi ra ngoài.

- Lâm Dịch, bây giờ chúng ta đi đâu?

Lâm Phỉ nhìn Lâm Dịch hỏi.

Lâm Dịch ngẫm lại, cười nói:

- Không phải nàng muốn đi tìm mẫu thân sao? Chúng ta đi Anh Hùng Trủng.

Lâm Phỉ vốn đang tươi cười lộ ra vẻ chấn kinh, kích động nói:

- Huynh, huynh nói mẫu thân của ta đang ở Anh Hùng Trủng?

Lâm Dịch lắc đầu:

- Những tên giặc cỏ kia bán nàng vào trong Anh Hùng Trủng, nói không có quan hệ với hậu trường của Anh Hùng Trủng là không thể nào. Hỏi bọn họ, mới tìm được một ít dấu vết.

Trong mắt của Lâm Phỉ hiện ra một tia cừu hận, trong suốt ba mươi năm trôi qua, mỗi ngày nàng tu hành vất vả, không phải là chờ đợi ngày hôm nay sao?

Gật gật đầu, Lâm Phỉ khôi phục trầm mặc, đi sau lưng Lâm Dịch.

Anh Hùng Trủng là nơi phong hoa tuyết nguyệt, mặc dù là ban ngày, cũng có dòng người lai vãng như thủy triều, sinh ý vô cùng náo nhiệt.

Lâm Dịch dẫn Lâm Phỉ đi thẳng vào đại mộn, khách nhân chung quanh nhìn thấy, đều sững sờ nửa ngày, lập tức nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Dịch, khuôn mặt như vẽ, dáng người uyển chuyển của Lâm Phỉ, trong nháy mắt đều mơ màng cảnh nàng khỏa thân.

Nhưng không có người nào dám tiếp cận Lâm Phỉ, bởi vì nàng vừa đi vào Anh Hùng Trủng, khí tức trên người bởi vì cảm xúc chấn động, cho nên không áp chế nổi, thực lực hơi chút yếu chút, chỉ cảm thấy một cổ khí tức lạnh như băng, từ trên người Lâm Phỉ phát ra, không phải là ngu ngốc, hoặc là gia hỏa có thực lực siêu cường, không ai dám tiến lên.

Một đường đi vào trong đại sảnh không có chướng ngại, trong đại sảnh đang xôn xao, nữ tử mặc sa y mỏng manh, đang dùng âm thanh mị hoặc câu dẫn khách nhân, lộ ra mùi vị rất dâm đãng.

Nữ tử ngày đó nghênh đón thiếu thành chủ, vừa thấy Lâm Dịch tiến vào, khuôn mặt lập tức tươi cười chào đón, bờ eo lắc lư đi tới nghênh đón:

- Ơ, vị đại nhân này thật lạ mặt.

Lâm Dịch cười khẽ, nói:

- Ngươi chính là lão bản của Anh Hùng Trủng?

Nữ tử có chút sững sờ, nhưng sau đó che miệng cười khanh khách, nói:

- Đại nhân đến tìm cô nương, hay là tìm lão bản?

Thân thể như rắn, như muốn dán vào người Lâm Dịch.

Ba!

Một tiếng vang nhỏ, một đạo thanh sắc quang mang lóe lên trước mặt nữ tử kia, sau đó một tiếng nổ nhỏ vang lên, tất cả mọi người yên tĩnh, nhìn về hướng nổ tung, chỉ thấy cánh cửa cao ba bốn mét, xuất hiện trên vách tường, khá tốt, chỗ đó không có người nào.

Mà Lâm Phỉ, dùng vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện bên cạnh Lâm Dịch, đôi mắt đẹp dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử kia.

Nữ tử kia ngây người, một đạo thanh sắc mang quang dán lên cái mũi của nàng, chỉ cần nàng hơi tiếng lên một bước, thanh sắc quang mang kia, sẽ bắn thủng đầu của nàng.

Trên trán của nữ tử đổ mồ hôi lạnh, nhưng tức giận nhìn Lâm Phỉ bên cạnh Lâm Dịch, nói:

- Ngươi...

m thanh nói chuyện dừng lại, bởi vì nàng thấy rõ mặt của Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ lạnh lùng nhìn nữ tử, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh:

- Còn nhớ ta chứ? Ba mươi năm trước, chính là ngươi bỏ linh thạch ra mua ta đấy!

Thần sắc của nữ tử kinh hãi, không khỏi lui ra sau một bước, nàng làm sao dám quên Lâm Phỉ? Phải biết rằng, lần đầu tiên thiếu thành chủ thành Bạch Vân tới đây, hắn chết sau khi Lâm Phỉ tiến vào phòng! Nhưng không tìm được hung thủ, không nghĩ tới ba mươi năm sau, nàng ta lại xuất hiện trước mặt của nàng?

Nữ tử lập tức biết rõ đối phương có ý đồ bất thiện, tay của nàng làm thủ thế ở sau lưng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra thần sắc kinh hãi, sau đó có chút bối rối nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Lâm Phỉ vẫn dùng ánh mắt khinh thường và nụ cười lạnh nhìn nữ tử, nói:

- Không muốn làm gì, ta chỉ tới nơi này nhìn ngươi mà thôi, trong suốt ba mươi năm qua, người mà vào bất cứ thời khắc nào cũng nhớ tới, chính là ngươi đấy!

Ánh mắt lạnh như băng như đao, đôi mắt sáng chói, làm cho nữ tử kia không dám đối mặt với nàng.

Nàng kia cũng biết, bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâm Phỉ, ánh mắt sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau:

- Chuyện này, chuyện này không thể trách ta! Lúc ấy, là tên thiếu thành chủ yêu cầu mang ngươi lên...

- Thiếu thành chủ?

Lâm Phỉ cười lạnh một tiếng, nhớ lại những vũ nhục mà nàng phải chịu ở Anh Hùng Trủng ngày xưa, hơi thở lạnh lẽo như băng trên người của Lâm Phỉ càng nhiều hơn.

Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh ồn ào lớn từ cửa vang ên. Nữ tử vốn đang sợ hãi quay đầu nhìn qua, trên mặt hiện ra thần sắc vui mừng, Lâm Phỉ cũng nhíu mày, cũng quay đầu liếc qua xem.

Mà Lâm Dịch cũng quay đầu nhìn lại, khẽ cười một tiếng, chỉ thấy một đám hộ vệ mặc y phục đen, đang từ bên ngoài xông vào Anh Hùng Trủng. Lâm Dịch cong ngón tay búng ra, một đạo năng lượng huyết sắc, lập tức bao phủ khắp cửa lớn.

Hai gã hộ vệ có ý định bay vào, lập tức bị lực lượng này đánh bay, xuất hiện âm thanh bạo động.

Xem ra, hậu trường của Anh Hùng Trủng, chính là người nào đó trong hội vệ đội, Lâm Dịch thầm nghĩ.

- Lớn mật, các ngươi là người nào? Dám nháo sự trong phường thị? Muốn là địch của thành Bạch Vân sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status