Có chồng là thần y

Chương 208: Oan Có Đầu Nợ Có Chủ



“Nói! Rốt cuộc anh là ai?” Nhìn những người trong thôn của mình đã vây quanh Sở Quốc Thiên, sắc mặt anh ta không hề tốt nói.

“Sở Quốc Thiên.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó người đàn ông đang giữ cửa lắc đầu.

“Chúng tôi không quen biết anh, rất cuộc anh đến đây để làm gì?” Người đàn ông ra mở cửa trầm giọng nói.

“Thái độ của mấy người khó chịu thế, tôi nói là tôi đến tìm cậu chủ Lương Chí An.”

“Các ngươi thái độ thực không hữu được, tôi nói, là tới tìm Lương Chí An lương đại thiếu!”

Nhìn biểu cảm trên mặt của Sở Quốc Thiên rất điềm đạm, người đàn ông giữ cửa dừng lại một chút, sau đó mở miệng nói: “Tôi là Lương Chí Thần, là anh họ của Lương Chí Anh.

Anh tìm cậu ấy có việc gì?”

Sở Quốc Thiên nghe vậy, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lương Chí Thần nói: “Tôi muốn hỏi cậu ta một chút, tại sao lại phải người đến Hoan Châu ám sát người nhà của tôi.”

Cái gì cơ?

Sở Quốc Thiên vừa thốt lên xong, đám người Lương Chí Thần lập tức triển khai trận thế.

"Anh từ Hoan Châu tới để trả thù sao?” Lương Chí Thần tràn đầy cảnh giác nói.

“Bằng không anh cho rằng tôi tới đây để đi du lịch sao?” Sở Quốc Thiên híp mắt mỉm cười.

Lương Chí Thần hừ lạnh: “Nhóc con, tôi không biết anh từ đâu mà lại dám can đảm một mình chạy đến thôn của chúng tôi.

Nhưng mà anh muốn rời khỏi đây e rằng không dễ như thế.”

Ở Thôn Lương, bọn họ chính là Hoàng đế địa phương, bất kể ai đến làm loạn cũng không thể rời đi một cách nguyên vẹn.”

Lương Chí Thần nói, làm cho những người còn lại nhìn nhau cười, anh ta nở nụ cười thật tươi rồi lạnh lùng nói: “Nhóc con, anh đến nhầm chỗ rồi.

Anh phải biết rằng bây giờ anh đang đối mặt với toàn bộ người trong thôn.”

“Ha ha, nếu bây giờ anh quỳ xuống đất xin tôi tha mạng, có lẽ chúng tôi sẽ lưu ngươi một mạng, nếu không nói...!

“Xì xèo."

Nhưng Sở Quốc Thiên không thèm để tâm đến, không đợi đám người này nói xong, cơ thể đột nhiên lóe lên, chớp mắt đã đánh vật vài tên giữ cửa ngã lăn trên đất.

“Anh."

“Phanh!”

Nhìn thấy Lương Chí Thần còn có thể giãy giụa phát ra tiếng, Sở Quốc Thiên lập tức dùng chân đá cho anh ta hôn mê.

Chờ đến khi tất cả những người này đều cạn kiệt sức chiến đấu, lúc này, Sở Quốc Thiên mới thong thả, ung dung đi vào trong biệt thự.

Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên vừa mới bước vào trong biệt thự thì đã dụng mặt một đám người đang nổi giận đùng đùng.

Cầm đầu đám người này là một người đàn ông trung niên, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, khí chất trầm ổn, sau nhìn thấy Sở Quốc Thiên, ánh mắt cũng trở nên vô cùng trầm ngâm.

“Cậu là ai?”

“Nếu tôi không đoán sai thì ông chính là trưởng thôn của thông Lương, Lương Hữu Thiên phải không?” Sở Quốc Thiên đạm hỏi.

“Tôi là Lương Hữu Thiên, rốt cuộc cậu là ai, vì sao lại đánh người của tôi bị thương?” Lương Hữu Thiên kiềm chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.

“Tôi là Sở Quốc Thiên.”

Vốn còn tưởng rằng sau khi Lương Hữu Thiên nghe được tên mình thì sẽ hiểu ra mọi truyện nhưng mà nằm ngoài dự đoán của Sở Quốc Thiên, sau khi nghe xong thì trong mắt Lương Hữu Thiên lại toát ra một sự nghi hoặc.

Thật ra thì Sở Quốc Thiên không biết rằng là Lương Hữu Thiên cũng không biết rõ chuyện Lương Chí An cấu kết với nhà họ Lý để trả thù đám người Lâm Thanh Di.

Với địa vị của anh hiện giờ thì chỉ cần Lương Chí Thần chưa chết, căn bản là anh cũng không cần phải tự mình đến hỏi.

Cho nên ông ta vốn trầm ngầm, Lương Hữu Thiên lại mở miệng hỏi: “Đột nhiên cậu đến thăm thôn Lương, còn đánh đấm người khác, chắc hẳn là có chuyện hiểu lầm rồi nhỉ?”

“Không hề hiểu lầm.

Con trai Lương Chí An của ông phải người ám sát người nhà tôi.”

Ám sát?

Ngay lập tức, Lương Hữu Thiên đã cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh quát với người bên cạnh: “Sao lại có chuyện này, nói cho tôi biết xem nào?”

Ngay lập tức, một người biết hết mọi truyện đã kể lại cho Lương Hữu Thiên nghe về chuyện Lương Chí An thù hằn nhà Thanh Di.

Nghe xong, Lương Hữu Thiên cũng kể lại mọi truyện một cách rõ ràng.

“Cậu Sở, chuyện này cũng cũng không phải chuyện gì to tác, nề mặt tôi mà bỏ qua mọi truyện được không nào?” Lương Hữu Thiên cười nhạt, nói.

Suýt chút nữa thì Sở Quốc Thiên bị câu nói nhẹ như bông của Lương Hữu Thiên làm cho bật cười, anh lạnh lùng nói: “Được, tôi có thể nể mặt ông.

Bây giờ lập tức rút hết người của nhà họ Lương của Hoan Châu về đi.”

“Cậu đùa cái gì thế, cậu nói rút là rút sao?”

“Không sai, chú ý câu từ của mình, nếu không thì tôi sẽ khiến ông phải hối hận đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status