Có chồng là thần y

Chương 303: Thanh Phong Môn



Ánh mắt anh đầy phức tạp nhìn thoáng qua Uông Giai Kỳ, Sở Quốc Thiên rất nhanh liền không tiếp tục suy nghĩ nữa, anh nhìn Uông Giai Kỳ rồi nói: "Bác sĩ Uông, tin tưởng tôi, tôi sẽ mang theo cô an toàn rời đi, bọn họ ai cũng không thể ức hiếp cô!"

"Không cần! Anh không thể bảo vệ được tôi đâu, anh vẫn nên chạy nhanh đi!" Uông Giai Kỳ gấp đến muốn khóc.

Cô ấy biết rất rõ thế lực của Thanh Phong môn lớn mạnh đến mức nào, nếu lần này thật sự làm liên lụy đến Sở Quốc Thiên, thì cô ấy cho dù chết đều sẽ không tha thứ chính mình.

Dường như cảm nhận được những suy nghĩ trong đầu Uống Giai Kỳ, Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên, ngay sau đó liền gật đầu nói: "Được, tôi đáp ứng cô, hiện tại tôi liền rời đi."

Anh rất rõ ràng, trước kia Uông Giai Kỳ đã từng nhìn thấy thực lực cùng khả năng y học của mình, nhưng hiện tại cô ấy vẫn kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của anh như vậy, điều này rất rõ ràng muốn nói cho anh biết thế lực của Thanh Phong môn cực kì khổng lồ.

Vì ổn định cảm xúc của Uông Giai Kỳ, anh quyết định trước lấy lui làm tiến, trước tiên phải đem người của Thanh Phong môn giải quyết sau đó mới cứu Uông Giai Kỳ trở về, chủ yếu chính là, anh đã biết được Uống Giai Kỳ có tình cảm với mình, nhưng chính mình lại không thể cho cô ấy một tương lai như ý, cho nên còn không bằng trong lúc này cho cô ấy thời gian để cô ấy bình tĩnh lại.

Mắt thấy Sở Quốc Thiên thật sự muốn đi, người phụ nữ trung niên ngay lập tức vung tay lên.

Lúc này, một đám nam nữ mặc quần áo kì dị tiến lên ngăn cản đường đi của Sở Quốc Thiên.

"Dì nhỏ, chỉ cần dì thả Sở Quốc Thiên, cháu liền đáp ứng điều kiện của các người, nếu không, cháu cho dù có chọc mù mắt, cũng sẽ không để kế hoạch của các người thành công!" Uông Giai Kỳ nhìn thấy thế, vội vàng uy hiếp một câu.

Người phụ nữ trung niên sắc mặt trầm xuống, bất quá nghĩ đến muốn đem Uông Giai Kỳ gả cho một gia đình giàu có, cho nên đến cuối cùng vẫn cắn răng lui bước, mà Sở Quốc Thiên bên này cũng không có trì hoãn, thật sâu nhìn thoáng qua Uông Giai Kỳ, sau đó liền nhanh chóng đi khỏi biệt thự.

Chờ cho đến khi Sở Quốc Thiên an toàn ra xe, Uông Giai Kỳ lúc này mới vứt bỏ cây kim trong tay, không còn khí lực xụi lơ ở trên mặt đất.

Người phụ nữ trung niên thấy thế, tức khắc phân phó nói: "Người đâu rồi tới đây, mang nó trở về phòng thu xếp hành lý, sau đó đi theo chúng ta trở lại Thanh Phong môn!"

"RÕ!"

Sau đó có hai người con gái tiến lên, mang theo Uông Giai Kỳ rời đi.

Uông Thành Đông nhìn thấy cảnh này, không khỏi chau mày: "Thúy Liên, con không phải thực sự sẽ thả Sở Quốc Thiên đi đó chứ?"

"Đương nhiên sẽ không!"

Người phụ nữ trung niên cười lạnh nói: "Trên đời này chưa có ai dám coi thường Thanh Phong môn, nếu là chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải người của Thanh Phong môn sẽ bị cười đến rụng răng sao?"

"Vậy vì sao vừa rồi...?"

"Đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi." Người phụ nữ trung niên nói.

Sau đó hướng về phía một người đàn ông lạnh lùng đứng sau lưng, nói: "Hoa Hùng, xử lý hắn!"

"Rõ!"

Chờ Hoa Hùng rời đi, người phụ nữ trung niên mới nói với Uông Thành Đông: "Bố, con phải trở về, bố chú ý sức khỏe, trong nhà có chuyện gì thì gọi điện cho con."

"Nhanh như vậy đã phải trở về rồi sao?"

Uông Thành Đông cả kinh: "Con lần này khó khăn lắm mới quay trở về nhà một lần, hay là ở lại thêm mấy ngày đi?"

"Không được, hiện tại đại hội sắp diễn ra, toàn bộ nước Viễn không biết có bao nhiêu thế lực đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị, Thanh Phong môn bọn con cũng không ngoại lệ, cho nên con phải nhanh chóng trở về chuẩn bị!" Người phụ nữ trung niên lắc đầu nói.

Sở Quốc Thiên sau khi rời khỏi nhà họ Uông, trước tiên đi đến học viện y học Nam Cung để gặp ông lão viện trưởng là Nam Cung Thế.

"Thanh Phong môn? Thần y Sở, ngài như thế nào lại chọc đến người Thanh Phong môn?" Nam Cung Thế nghe Sở Quốc Thiên nói xong liền kinh ngạc hỏi.

Sở Quốc Thiên vừa nghe, liền biết chính mình quả nhiên không tìm lầm người, anh nhàn nhạt hỏi: "Ông có thể đem toàn bộ hiểu biết của mình về Thanh Phong môn nói cho tôi nghe không?"

"Được a."

Nam Cung Thế thoáng nhìn qua Sở Quốc Thiên, tiếp theo liền nhẹ giọng nói: "Thanh Phong môn kỳ thật là một tổ chức cổ xưa, cho dù là nhà nam cung chúng ta cũng không thể so với bọn họ.

Hơn nữa, người của Thanh Phong môn cũng tinh thông y thuật, thực lực của bọn họ trong mặt này cũng được xếp phía trên nhà họ Nam Cung chúng ta!"

"Thanh Phong môn mạnh như vậy sao?" Sở Quốc Thiên kinh ngạc.

"Không sai, đừng nhìn nhà họ Nam Cung chúng ta có truyền thừa gần trăm năm mà lần, so với Thanh Phong môn thì còn kém xa, nói thẳng ra là đến xách giày cũng không xứng!" Nam Cung Thế thật cẩn thận nói.

Sở Quốc Thiên im lặng, nhưng rất

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status