Có chồng là thần y

Chương 345: Bắn Trúng Đầu



**********

“Sở Quốc Thiên, xem ra là gia tộc đã nhìn lầm!” Thật lâu sau, người thanh niên mới ý vị thâm trường nói một câu.

“Ha ha, không phải nhìn lầm, chỉ là trước nay bọn họ chưa từng gặp tôi.” Sở Quốc Thiên sửa lại cho đúng rồi nói.

"Đó là từ trước.” Người thanh niên không mấy kinh ngạc, chậm rãi nói: “Nếu hiện tại anh đạt được thành tựu lớn như vậy, gia tộc nhất định sẽ cực kỳ vui mừng, nói không chừng cho anh trở về gia tộc một lần nữa cũng không chừng.”

“Anh chờ một lát, bây giờ tôi gọi điện về cho gia tộc.” Người thanh niên nói xong móc di động ra, nhưng anh ta còn chưa bẩm số xong, Quách Tiên Nhan liền cướp lấy di động của anh ta.

“Có ý gì?” Sắc mặt người thanh niên giận dữ, nói: “Sở Quốc Thiên, lẽ nào anh không tha thiết ước mơ muốn trở về gia tộc sao?”

“Tha thiết ước mơ chỉ là anh nói mà thôi, căn bản tôi chưa từng nghĩ muốn trở lại gia tộc đó, ngược lại, không bao lâu nữa tôi sẽ đích thân trừng trị bọn họ!” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt trả lời.

Trừng trị!

Vẻ mặt người thanh niên sửng sốt, ngay sau đó cười nhạo nói: “Não anh bị ủng nước à sao có thể nói ra loại lời này, người khác không biết sự đáng sợ của nhà họ Sở, lẽ nào anh còn không biết sao? Đúng, hiện tại Y Dược Thanh Di của anh quả thật bóng bẩy, nhưng muốn làm sụp đổ nhà họ Sở bằng một Y Dược Thanh Di nho nhỏ, anh cảm thấy thực tế sao?”

“Đó chỉ là anh hoàn toàn không biết gì về khả năng của tôi mà thôi.” Nét mặt Sở Quốc Thiên hơi nhăn lại.

“Kẻ điên!”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Sở Quốc Thiên, người thanh niên lập tức mất đi kiên nhẫn, nói: “Sở Quốc Thiên, tôi không muốn phí lời với anh, hiện tại hoặc là anh ngoan ngoãn trở về nhà họ Sở cùng tôi, hoặc là chờ gia tộc phái người tới bắt anh trở về, anh chọn đi!"

Người thanh niên cũng không coi lời nói của Sở Quốc Thiên ra gì, nhiều nhất anh ta cho rằng Sở Quốc Thiên chỉ là đang nói những lời tức giận, suy cho cùng, đặt ở trước mắt chính là nhà làm quan quyền thế số một của nước Viễn, chỉ cần não chưa úng nước, đều sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào trở về nhà họ Sở.

Sở Quốc Thiên nghe vậy, chỉ nhìn thoáng qua người thanh niên rồi lạnh nhạt nói: “Năm đó, nhà họ Sở đuổi tôi và mẹ tôi đi, mẹ cũng bởi vậy mà đau lòng lâm bệnh nặng qua đời, anh cảm thấy tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

Người thanh niên nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếng: “Tôi đã nghe qua chuyện của anh và mẹ anh, tuy rằng không biết rõ, nhưng tôi biết trong lòng anh nhất định là hận.

Nhưng nói tóm lại chuyện này đã trôi qua lâu rồi, hiện tại chỉ cần anh chịu theo tôi trở về nhà họ Sở, vinh hoa phú quý vẫn dễ như trở bàn tay!”

Pằng!

Nào biết anh ta vừa dứt lời, Dương Cảnh nghe lệnh của Sở Quốc Thiên, bắn xuyên qua tại trái của anh ta.

"A!"

Ngay lập tức, người thanh niên kêu gào thảm thiết, bàn tay đang cố gắng che tại trái không ngừng chảy máu, đầy dữ tợn nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Anh...anh biết anh đang làm gì không?”

Sở Quốc Thiên không trả lời, chỉ chỉ vào cánh tay của đối phương, ngay lập tức, Dương Cảnh liền bắn một phát vào cánh tay anh ta.

“Sở Quốc Thiên, anh thật sự muốn trở thành kẻ thù với nhà họ Sở sao?” Người thanh niên cố nén sự đau đớn của cơ thể, sắc mặt trắng bệch hỏi Sở Quốc Thiên.

“Lẽ nào anh còn chưa rõ sao?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng mỉm cười, dường như đang nhìn kẻ sắp chết nhìn anh.

Cơ thể người thanh niên chấn động, cuối cùng anh ta đã ý thức được từ đầu tới cuối Sở Quốc Thiên không hề nói giỡn, là anh ta vẫn luôn suy nghĩ cho rằng đương nhiên Sở Quốc Thiên chỉ là đang nói những lời tức giận.

Chỉ là, điều anh ta không hiểu chính là Sở Quốc Thiên lấy tự tin ở đâu, đó chính là nhà họ Sở, gia tộc làm quan quyền thế nhất nước Viễn, anh lấy cái gì chọi?

“Ra tay đi.” Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Sở Quốc Thiên vang lên.

Trong nháy mắt thấy họng súng của Dương Cảnh nhắm ngay vào ngực mình, người thanh niên hoảng sợ, anh ta gào lên theo bản năng: “Không được! Sở Quốc Thiên, anh đợi đã, tôi còn có chuyện muốn nói..."

Sở Quốc Thiên vẫy vẫy tay, lạnh nhạt hỏi: “Anh nói.”

Thấy Dương Cảnh rút súng lại, người thanh niên không khỏi nuốt nước miếng, sau một lúc lâu, anh ta mới run giọng nói với Sở Quốc Thiên: “Anh...anh đừng giết tôi, tôi.....tôi có thể giúp anh tra ra bàn tay gây ra tội ác đứng sau năm đó khăng khăng muốn đuổi anh và mẹ anh đi!”

“Tôi biết, nếu anh không còn tin tức giá trị nào, vậy có thể đi gặp Diêm Vương được rồi.” Sở Quốc Thiên cũng không nhếch mí mắt lên nhìn, giọng nói lạnh nhạt vô cùng.

“Anh......anh biết nếu như tôi chết rồi, sẽ gánh hậu quả gì không? Đến lúc đó nhà họ Sở nhất định sẽ nổi giận lôi đình, cho dù anh là Sở thần y, là ông chủ lớn của Y Dược Thanh Di, cũng không có bất kỳ sức đánh trả nào, nhà họ Sở nhất định sẽ giết sống anh!” Người thanh niên cắn răng nói.

“Cho nên...!Anh đang cảm thấy tôi không bằng nhà họ Sở?” Sở Quốc Thiên hỏi.

“Lẽ nào anh còn tưởng rằng một mình anh có thể chống lại một gia tộc giàu có quyền lực?”Người thanh niên lạnh lùng mỉm cười.

“Thật ra, từ đầu đến cuối tôi đều không hề nói giỡn, tôi đã nói sẽ trừng trị bọn họ, thì nhất định có khả năng trừng trị, nếu anh không tin, tôi có thể cho anh xem thứ như vậy

Sở Quốc Thiên nói xong bèn giảu môi nói với Quách Tiên Nhan: “Lão Thất, đưa chứng minh thư của tôi cho anh ta nhìn xem, để anh ta chết một cách rõ ràng.

“Vâng, anh Thiên!”

Quách Tiên Nhan nói rồi thật cẩn thận móc một tờ giấy chứng nhận màu đỏ từ trong lòng ngực ra, sau khi mở ra, đặt trước mặt người thanh niên, lạnh lùng nói: “Mở to mắt chó của anh lên nhìn cho rõ, anh Thiên có thể trừng trị nhà họ Sở các anh không?”

Người thanh niên vốn cũng không quá để ý, mà sau khi anh ta thoáng nhìn lời giới thiệu trong tờ giấy chứng nhận theo bản năng, ngay lập tức một tiếng “Phịch” quỳ gối trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi nói: “Chuyện này.....!Sao có thể? Sao anh.....anh có thể là……"

"Pằng!"

Bất ngờ, anh ta còn chưa nói xong, Quách Tiên Nhan liền đoạt lấy súng trong tay Dương Cảnh, trực tiếp bắn vào đầu của anh ta..

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status