Có chồng là thần y

Chương 929: Diệu Thủ Hồi Xuân



“Vậy thưa ông, chúng ta có cần gọi mấy phóng viên truyền thông đã rời đi quay trở lại không ạ?” “Tất nhiên là cần rồi, gọi tất cả bọn họ trở lại đây cho tôi, tốt nhất là gọi thêm được mấy người streamer, trào lưu mạng gì gì đó, càng có thể giúp cho trận đấu hôm nay trở nên nổi tiếng! Tôi cũng muốn xem xem, sau khi cuộc thi đấu hôm nay được phát trực tiếp ra ngoài, khi mà Thần y Sở y thuật cao siêu mà tất cả mọi người đều biết tới thực ra chỉ là một cái vỏ rỗng hữu danh vô thực thì để coi, hắn sau này làm sao còn mặt mũi tiếp tục làm ăn ở đây kia chứ!”

Hàn Khôi vuốt râu mình, ông lão ta híp mắt lại, lạnh giọng nói.

“Vâng.

Học sinh của ông ta nghe mấy lời đó, người nào người nấy đều vô cùng hưng phấn, bọn họ đều bày ra một bộ mặt rất muốn xem xem Sở Quốc Thiên bị thầy bọn hắn hạ đo ván sẽ như thế nào.

Thế nhưng!

Bọn họ còn chưa đắm chìm trong sự chiến thắng trong trí tưởng tượng của chính mình được bao lâu thì tên học sinh ban nãy đi gọi Sở Quốc Thiên ra thi đấu bỗng chạy trở về.

“Thưa thầy, Thần y Sở hình như không để đến được ngay!" “Sao lại thế, chẳng lẽ hắn ta sợ rồi sao? Nên là trốn luôn không muốn ra mặt” Hàn Khôi tự cho mình là đúng mà nói.

“Thật ra cũng không phải, hắn ta vẫn còn đang khám bệnh cho bệnh nhân nên có thể sẽ đến trễ hơn một lát, bảo con trở về nói với thầy để thầy an tâm chờ đợi! “Cái gì? Thầy chúng ta chỉ cần có ba tiếng đồng hồ đã khám xong cho gần trăm người bệnh nặng rồi, hắn ta là một thần y còn trẻ đến như vậy, đang trong thời gian tinh lực mạnh mẽ nhất, thế mà vẫn đang ở đó khám bệnh cho bệnh nhân, chậm trễ mãi không hoàn thành được mấy việc đầu tiên, xem ra thì đây chính là khoảng cách giữa thực lực và một cái vỏ rỗng đấy!” “Ha ha ha, còn không phải sao, hắn chẳng phải người tài giỏi gì, tên Thần y Sở này có tư cách gì mà đòi so với thầy của chúng ta chứ?” “Đúng vậy, theo tao thấy thì thầy của chúng ta chả cần thi thố gì hết, kết quả như thế nào trong lòng mọi người đều đã tự hiểu cả rồi!”

Đám học sinh đứa nào cũng nịnh nọt ông ta một cách chăm chỉ không biết mệt mỏi.

Gương mặt Hàn Khôi tràn đầy đắc ý, đến cả cái lưng già của ông ta cũng thẳng hơn không ít, vô cùng dương dương tự đắc huơ tay, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xem xem Thần y Sở khám như thế nào!” y “Vâng ạ, đi thôi, đi thôi!” “Chúng ta cùng nhau đi chiêm ngưỡng y thuật cao siêu của Thần y Sở thôi!” Cả đám người hô hào, từng người một nối đuôi nhau đi theo phía sau lưng Hàn Khôi, đi thẳng về hướng tòa nhà nội trú.

Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp tiến vào trong, đã nghe thấy trong đám người đang vội vàng đi ra có mấy người là người nhà bệnh nhân và mấy người bệnh đang nói chuyện với nhau, âm thanh vô cùng kích động, và cũng rất hân hoan vui vẻ.

“Chuyến đi này thật sự không hề lãng phí, rất xứng đáng! Thần y Sở quả không hổ danh là thần ý, quả là thần kì! Giá mà chúng ta đến đây sớm hơn một chút thì tốt rồi, đỡ cho tôi phải chịu đựng thời gian dài đến như vậy, thần y chính là thần y, quả thực danh bất hư truyền!” “Ai nói gì tôi không quan tâm, tôi thật sự là không ngờ, chân của tôi đã bị tật nhiều năm như thế rồi, trị thế nào cũng không hết, vậy mà vào tay thần y Sở, không tốn bao nhiều thời gian công sức đã giải quyết xong rồi, đến thuốc cũng không cần uống nữa, ông nói có thần kì không cơ chứ?” “Chuyện của ông thì tính là cái gì chứ, trước đây tôi gặp tai nạn nghề nghiệp khiến cho cánh tay tôi không thể cử động được nữa, thế mà đến gặp thần y Sở, mới châm cứu mấy cái, ông nhìn xem, bây giờ tôi cử động tự nhiên biết bao nhiêu?” “Đúng vậy đúng vậy, nói thế nào thì nói, đều là nhờ có Thần y Sở cả, có anh ấy thật là quá tốt rồi." Tiếng mấy bệnh nhân cảm thán về công lao của Thần y Sở không ngừng truyền vào tại Hàn Khôi.

Nghe được mấy lời này, Hàn Khôi nhíu mày, biểu tình trên gương mặt ông ta cũng trở nên nặng nề hơn.

“Đám người này chắc chắn là đã bị nên Thần y Sở đó lừa gạt rồi, chỉ là một cái vỏ rỗng, tôi không tin hắn ta tài giỏi đến mức độ đó!" "Đúng vậy, cùng lắm là chữa được cho đám người bệnh hơi nặng một chút thôi, đầu năm nên tiền của người ngu ngốc dễ kiếm lắm!”

Đảm học sinh của Hàn Khôi tên nào tên nấy bày ra vẻ mặt không tin mà bàn luận ra vào.

“Tôi muốn nhìn xem, Thần y Sở có thể khiến bọn họ tán dương không ngớt như vậy có tài cán gì, đi thôi, chúng ta vào trong nhìn một chút!” Hàn Khôi hừ lạnh một tiếng, bước nhanh vào trong tòa nhà..

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status