Cô dâu của diêm vương

Chương 231: Chiếc tủ đông cuối cùng (2)



Ông Lâm không biết cách nói chuyện, ông ta kể chuyện rất bình dị, không văn vẻ, hơn nữa cũng không logic lắm, tôi với anh tôi nghe xong cảm thấy rất hoang mang.

Ông Lâm bất đắc dĩ nhún vai: “Những chuyên tôi biết chỉ có như vậy. Viện trưởng đó cho rằng tôi đi rồi, không trấn áp nổi mấy thứ quỷ quái kia nên mới nói tăng thêm lương cho tôi, để tôi quay lại làm việc. Tôi còn lén lút hỏi thăm được, hiện giờ trong nhà xác rất nguy hiểm, tôi không muốn đi chịu chết.”

Tôi nhìn anh trai mình, trọng điểm của anh tôi không nằm ở việc có nguy hiểm hay không, mà là…

“Vậy lão già viện trưởng kia trả cho ông tiền công bao nhiêu?”

Được rồi, hiện giờ thì việc nuôi sống gia đình quan trọng hơn. Hiện tại, anh tôi chỉ quan tâm đến tiền bạc, chỉ cần không làm tổn hại đến âm đức của anh ấy thì anh ấy sẽ cố gắng kiếm tiền.

Hơn nữa, anh ấy rất tự nhiên đổ hết tiền chi tiêu của bà cụ Ô, bố tôi, tôi, có cả tiền sữa bột của hai tổ tiên nhỏ trong bụng lên đầu mình, lẩm bẩm rằng phải nuôi người của cả một gia đình lớn như vậy thật không dễ dàng, lại còn phải trả lương cho “anh hai nhỏ” ông già Trần nữa.

Tôi không an tâm để một mình anh tôi đi xử lý những chuyện này, gặp phải chuyện gì thì không có đến một người để thương lượng. Thân thể bố tôi bị tổn thương quá nặng, cố ý tránh xa âm khí, vì thế, cuối cùng vẫn là tôi đi cùng với anh tôi.

Khi chúng tôi đến bệnh viện này thêm một lần nữa, không ngờ ở đây lại vô cùng hoang vu, chúng tôi đều cảm thấy rất sửng sốt.

Lúc trước, khi anh tôi thực tập ở đây, chỗ này còn có rất đông bệnh nhân nhưng hiện giờ còn chưa được một nửa, ngay cả nhân viên công tác cũng không thấy đâu.

Hiện giờ trời còn chưa tối, bên trong phòng bảo vệ của bệnh viện có mấy người đang tranh cãi ầm ỹ, tiến tới gần nghe ngóng, thì ra họ đang đùn đẩy công việc trực ca đêm.

“Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, nếu không phải vì chờ lương tháng trước thì còn lâu tôi mới ở lại đây! Lại còn muốn sắp xếp tôi trực đêm? Đừng có mơ! Tôi sẽ không trực đêm!” Một người đàn ông to con hét lên, nhìn tư thế như sắp đánh vị đội trưởng kia một trận.

Đội trưởng liều mạng trấn an, cuối cùng đồng ý có ăn đêm, đưa ba triệu tiền mặt, vân vân…người đàn ông to con kia mới miễn cưỡng đồng ý.

Anh tôi nhoài người trên bệ của sổ phòng bảo vệ, cười nói: “Không phải chứ, làm bảo vệ mà còn sợ trực đêm à?”

Anh ấy lấy ra bao thuốc lá mềm ra rồi đi bắt chuyện, ông Lâm nhân cơ hội lặng lẽ đưa tôi vào trong bệnh viện.

Sảnh chờ khám bệnh vắng tanh, không có bệnh nhân cũng không có bác sĩ, điều dưỡng, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng không có một ai.

“Thứ gì mà nguy hiểm tới mức này? Chuyện này chắc không giấu nổi phải không?” Tôi cau mày nhìn ngắm, thang máy đi thông xuống dưới cũng đã dừng.

Lúc trước, cái thang máy này thường xuyên xuất hiện mấy chuyện kỳ quái, sẽ tự nhảy xuống tầng hầm thứ ba, đoán chừng hiện giờ dưới tầng hầm đang bị quậy cho tơi bời nên thang máy mới trực tiếp dừng lại.

“Viện trưởng trước đây của bệnh viện này có liên lạc với người luyện thi. Quanh đây có rất nhiều xác chết không chủ, viện trưởng đã thông đồng với mấy bác sĩ. mua bán mấy xác chết này, hiện tại…cô cũng thấy đấy, báo ứng đến rồi.” Ông Lâm dẫn tôi đi tới đầu cầu thang, ông ta có chút do dự: “Hay là…hay là chờ cậu chủ rồi chúng ta cùng đi xuống.”

Ông Lâm là bà con với nhà tôi, tính ra thì chúng tôi nên gọi ông ta một tiếng bác. Nhưng anh trai tôi lại là cháu đích tôn của nhà họ Mộ, những người họ hàng khác họ như ông ta đều quen dùng cách gọi cậu chủ này.

Tôi ngồi trên ghế dài ở sảnh chờ nhìn ngắm cảnh bệnh viện vắng vẻ. Những nơi như thế này, bình thường đều là cảnh người tới người lui không ngớt, một khi trở nên vắng vẻ, cảm giác lạnh lẽo đó sẽ ngay lập tức tràn ngập mọi ngóc ngách.

Anh trai tôi ngậm một điếu thuốc, cà lơ phất phơ bước tới, cười nói: “Ở đây đã chết mấy người rồi, nhân viên làm việc ở đây chạy hết rồi, bệnh nhân cũng không dám ở lại nên rối rít chuyển viện. Có lẽ hiện giờ, vị viện trưởng này cũng đang sứt đầu mẻ trán đấy nhỉ? Chúng ta đi nói chuyện với người trước, sau đó mới đi bàn bạc với quỷ.”

Đi thang bộ lên tới tầng bảy, tôi đã mệt tới mức không ngừng đấm eo. Gần đây, cảm giác gánh nặng lên xương ngày càng rõ ràng, nghĩ mà xem, đến tháng cuối cùng thì tôi trải qua thế nào đây?

Ông Lâm nhìn tôi đầy khâm phục: “Cô Mộ, cô thật lợi hại, bình thường phụ nữ mang thai mà leo bảy tầng thì có lẽ đã nổi giận rồi.’

“Xì, em gái tôi cũng không phải phụ nữ mang thai.” Anh trai tôi nhìn ông Lâm đầy khinh bỉ rồi đỡ tôi đi tới phòng làm việc của viện trưởng.

Trong phòng làm việc của viện trưởng, điện thoại vang lên không ngừng, người bên trong dường như không chịu nổi sự làm phiền này nên đã đập vỡ điện thoại. Chúng tôi nhìn nhau, cuối cùng, ông Lâm đẩy cửa phòng làm việc ra: “Viện trưởng, người ông muốn mời, tôi đã mời tới rồi.”

Viện trưởng là một người đàn ông Địa Trung Hải hơn năm mươi tuổi, ông ta nhìn thấy tôi và anh tôi, sững sờ nói: ‘Ông mời ai thế? Tôi bảo ông mời đại sư, ông lại đi mời một phụ nữ mang thai, một cậu chàng trẻ tuổi? Đến tìm chết à?”

“Cẩn thận nghiệp do miệng làm ra.” Tôi nhíu mày, tìm một cái ghế salon rồi ngồi xuống: “Ông còn ngại nơi này chết chưa đủ người hay sao? Âm khí mờ mịt ở đầu cầu thang đã không giấu nổi nữa rồi.”

Vị viện trưởng này đã tiều tụy tới mức sắp không xong rồi, vừa nghe thấy tôi nói vậy, ông ta nằm vật xuống ghế, đỡ trán nói: “Tôi…tôi cũng không có cách nào khác. Nếu rắc rối vẫn tiếp tục xảy ra như vậy, tôi chỉ có thể nhảy lầu chết đi cho xong…bên trên đã chú ý tới điểm bất thường ở đây, tôi đoán bộ công an sẽ sớm thành lập tổ chuyên án để tới điều tra. Nhưng chuyện kỳ lạ như vậy thì điều tra kiểu gì? Nếu người của tổ chuyên án cũng chết ở đây…”

Ông ta lầm bầm làu bàu một hồi, đột nhiên quay sang hỏi ông Lâm: “Trước kia khi ông làm việc ở đây, tại sao lại không xảy ra chuyện như thế?”

“…Chúng tôi có phép tắc và bí mật, ông đừng hỏi nữa. Hai vị đây là cô cậu chủ hiện tại của nhà họ Mộ, lợi hại hơn tôi nhiều, có lẽ hai người họ có thể giải quyết được thứ không may dưới kia.”

Nghe thấy ông Lâm nói như vậy, viện trưởng nhìn chúng tôi đầy kinh ngạc: “Đây…thật sự, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, còn trẻ như vậy mà còn giỏi hơn cả ông Lâm…hai vị, xin hỏi hai vị thu phí thế nào?”

Anh trai tôi bĩu môi nói: “Chuyện như vậy phải xem ông thế nào, đưa bao nhiêu là tâm ý của ông, có bằng lòng ra tay hay không thì phải xem tâm trạng của chúng tôi.”

Anh ấy đúng là một người lọc lõi. Có khi tôi cảm thấy anh tôi chính là người sinh ra để làm nghề này, anh ấy là người to gan, lạc quan, láu cá, khôn khéo, hơn nữa còn rất biết cách nói chuyện, quan trọng nhất là đầu óc anh ấy rất tỉnh táo.

Vẻ mặt viện trưởng có chút rối rắm, ông ta hỏi ông Lâm: “Mấy người hành nghề này thu phí như thế nào? Nhiều đại sư như vậy chắc cũng phải có tiêu chuẩn thu phí chứ?”

Người như Thẩm Thanh Hà, một lần ra tay đều là từ mười một số trở lên, rất có phong cách. Nhưng chính vì quá ngang ngược, ngông cuồng nên người bình thường đều không dám mời

Vị viện trưởng này là một kẻ tham tiền, tham quyền, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta sợ muốn chết nhưng vẫn ở lỳ ở bệnh viện, có lẽ là không bỏ được vị trí này.

Hiện tại muốn tự bỏ tiền ra để đè xuống chuyện này,chắc ông ta phải rất đau lòng.

Ông Lâm khuyên nhủ: “Hiện tại tiền quan trọng hay mạng người quan trọng? Hay ông muốn ngồi tù?”

Những lời này như kim đâm vào lòng viện trưởng, ông ta do dự nói: “Ở đây tôi có ba tỷ tiền mặt rồi…nhiều hơn nữa chỉ có thể biển thủ công quỹ, đây không phải tìm chết sao…”

“Ông biết biển thủ công quỹ là tìm chết, vậy làm ra những việc không có tính người như vậy, ông không sợ báo ứng sao?” Anh trai tôi cười lạnh, nói: “Chúng tôi cũng không phải vì ông, nghiệp chướng của ông thì ông tự mình tiêu diệt. Chẳng qua chúng tôi nể mặt ông Lâm nên mới tới đây tìm hiểu xem là thứ hung ác nào gây chuyện, có thể tiễn nó đi thì tiễn…nếu không, ông thử mời pháp sư khác tới xem trước xem?”

Viện trưởng sắp khóc rồi: “Thật không dám giấu, tôi đã từng tìm rồi…nhưng…?”

Nhưng cái gì?

Lại đi từ tầng bảy xuống tầng hầm thứ ba, tôi không nhịn được, lên tiếng oán trách: “Sớm biết như vậy, em đã ngồi chờ anh ở tầng một rồi, đi lại thật khó khăn, thắt lưng sắp gãy đến nơi rồi!”

Anh tôi nở nụ cười xấu xa: “Chân đi sắp gãy, em trách anh còn có lý một chút, eo em sắp gãy thì em nên trách ông xã của em chứ nhỉ? Là cậu ấy làm em vất vả như vậy mà.”

Tôi còn chưa kịp phản bác thì thấy có một cái đầu nhỏ chợt nhô ra ở tầng tầng hầm thứ ba, một cậu bé đứng ở góc quanh đang ló đầu ra nhìn chúng tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status