Cô dâu của diêm vương

Chương 244: Chợ quỷ gặp quỷ (2)



Tôi không thể tưởng tượng được khi đồ vật này được đặt trước mặt Giang Lãnh, anh sẽ có phản ứng như thế nào.

Lúc trước anh đã lạnh lùng nói: “Không cần.”

Tôi nói rằng tôi sẽ mang thai, anh cũng chỉ đáp lại rằng: “Vậy thì hãy mang thai đi”

.

Hơn nữa, cho đến bây giờ anh chưa từng bao giờ...khụ khụ, chưa từng có bất cứ thứ gì bên ngoài cơ thể.

Quả thực giống một chế độ bạo chúa độc tài và vô lý.

Bất kể việc rửa sạch của tôi vào ngày hôm sau có tốn công hay không, một số trong số chúng lưu lại quá sâu.

Trong hoạt động thường ngày, nó sẽ đột nhiên bộc phát, tôi xấu hổ muốn cào tường nhưng cơ bản là anh hoàn toàn không hiểu! Anh chính là muốn sử dụng phương pháp này để tuyên bố sự chiếm hữu hoàn toàn.

Để anh sử dụng loại đồ này? Căn bản là không có khả năng! “Lan Lăng, hay là em mua đồ dự trữ đi, nói không chừng nó sẽ có hữu dụng trong tương lai đó.”

Anh trai tôi cười xấu xa nói.

Tôi lắc đầu, không mua chính là không mua, lãng phí tiền bạc, không những vậy, nếu anh nhìn thấy chắc chắn sẽ chỉnh đốn tôi một trận.

Anh tôi sờ sờ cằm, nhìn đồ dùng bằng gỗ đặt trong khay, cười khó hiểu: “Căn cứ theo con mắt chuyên ngành bác sĩ của anh, anh ta chắc là ở trong ba loại này!”

Anh ấy dùng hai ngón tay của mình để xoay mấy cái dụng cụ đó, tôi trợn tròn hai mắt, tôi thật sự bị anh ấy chọc cho tức chết mất! Tại sao con người này lại học y khoa chứ? Chẳng lẽ để vượt qua cái bóng tâm lý do ma nữ hành hạ, tự sát ở tuổi thiếu niên? “Lan Lăng, em đừng có mà không tin! Một bác sĩ nam đã từng nghĩ ra một công thức! Nhân không phẩy không trăm mười sáu với chiều cao và cộng thêm bảy phẩy bốn mươi mốt thì ra được chiều dài của người da vàng! Nhưng mà cũng có một sự dao động lên xuống khoảng chừng hai cm.”

Anh ấy trêu chọc nói:”

Kỳ thực, trong thực tế thì công thức này vô dụng! Chênh lệch lên xuống hai cm thật sự là rất lớn! “Anh, em thấy anh cũng quá nhàn rỗi rồi đúng không, một ngày từ sáng tới tối nghiên cứu đều nghiên cứu cái ngụy biện này, lý thuyết lại còn phong phú như vậy, nhiều thời gian thế mà cũng không thấy anh đi tìm vợ...ông cố cũng bị anh làm cho chức chết!”

Tôi đã kéo anh ấy ra khỏi cửa hàng này.

Khi bước ra khỏi quán, vì đông đúc nên tôi đụng phải một bóng đen, nhất thời tôi cảm thấy lạnh cả người, bóng đen liếc tôi một cái rồi nhanh chóng bỏ chạy.

“Anh ơi...đó là quỷ...ê ê…”

Tôi lo lắng đến mức quên mất phép tắc rồi! Anh trai che miệng tôi lại và hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, khi tôi mở miệng, những bóng đen đang náo nhiệt lại im lặng đều cùng quay đầu nhìn tôi.

Lòng tôi bối rối và nóng nảy, như có cái gì đó đang kìm hãm cổ họng tôi, và tôi cảm thấy có chút hơi hụt hơi.

Anh tôi kéo tôi đuổi theo hướng bóng đen đang bỏ chạy.

Thành phố ma Âm Sơn là nơi tụ tập buôn bán của mọi người thành vòng tròn dưới chân núi Âm Sơn, quỷ hồn có thể lén lút chạy tới đây.

Nhưng cái cảm giác lạnh lẽo vừa rồi chắc chắn là quỷ, ở đây quỷ khí quá nặng, muốn che dấu quỷ khí thật dễ dàng.

Hơn nữa, tại sao lại bỏ chạy khi nhìn thấy tôi chứ! Anh trai kéo tôi chạy đến một con hẻm và buông tôi ra, nhét tất cả mọi thứ vào tay tôi, tôi nhìn thấy anh ấy lao lên lấy ra lá bùa và hét vào bóng đen, nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm.

“Mộ Lan Lăng.”

Giang Lãnh đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, giọng nói có chút bực bội: “Em chạy đến thành phố ma hô to gọi nhỏ làm cái gì! Tôi che miệng dùng hết sức lắc đầu nguầy nguậy, tôi không phải cố ý, vừa rồi nửa người giống như rơi vào động băng, tôi bỗng chốc bị dọa sợ mà thôi.

Mặc dù là khu đặc biệt, nhưng lại là dưới chân núi Âm Sơn, bị hút vào miệng một luồng dương khí nên Giang Lãnh liền cảm giác được, còn không có kịp thay quần áo, liền vội vàng chạy tới.

Lúc này ở dương gian đã hơn chín giờ, ngày nào anh cũng làm việc rất lâu...có vẻ như anh nói sẽ đến gặp tôi ngay khi anh xong hết việc là không phải gạt tôi.

Anh nhìn mấy cái túi khác nhau treo trên tay tôi, sắc mặt có chút bối rối, giơ tay véo một cái, tiểu quỷ ngơ ngác cùng tiểu quỷ ngốc liền xuất hiện ra.

“Xin chào, nữ chủ nhân!”

bọn nó hưng phấn xoa xoa tay: “Nữ chủ nhân, cô tới chợ ma mua đồ sao? Có cần tài xế đưa cô về không? Tôi đổ mồ hôi hột...nó vẫn muốn lái xe của anh trai tôi ư! Lần trước còn chưa bị mắng đủ sao? Hai con tiểu quỷ lấy thứ tôi đang cầm trên tay, Giang Lãnh nhìn anh trai tôi đang mang một bóng đen đi ra xa, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tôi che miệng và chỉ biết lắc đầu, nơi này là trên đường cái, tôi không thể nói chuyện.

Giang Lãnh cũng không hỏi thêm, khi anh trai tôi đi đến, chúng tôi đi tới một quán trà ở phía dưới đền thờ của phía đông chợ.

“Tên này là quỷ, vừa nhìn thấy em liền bỏ chạy! Anh trai em cảm thấy có gì đó không bình thường nên liền đuổi theo.”

Tôi vuốt ngực, vừa rồi bị hút một ngụm dương khí.

Tôi phải trở về uống chút thuốc bổ mới được.

Anh trai tôi ngồi xổm xuống và nhấc chiếc mũ của bóng đen ra.

Bên trong đúng là một quỷ hồn, vẫn còn sống! “Chậc chậc chậc, anh là người sống sao, sao lại tới thành phố ma? Anh tới đây trộm đồ đúng không?”

Anh trai tôi một câu liền hỏi trúng tim đen của nó.

Con quỷ nhìn tôi một chút rồi lại nhìn anh trai tôi, và nói: “Đều là người một nhà, để tôi đi đi được chứ?”

Người một nhà? Anh trai tôi giơ tay lên và làm một vài động tác tay, đó là mật hiệu của người trong họ Mộ.

Quả nhiên, quỷ hồn trở về thành một người.

“Này tôi thật không biết nhà chúng ta còn có một thần trộm đó? Anh trộm cái gì rồi, đem ra đây xem...

nhân tiện, anh tên là gì?”

“...Mộ Bảo Nhi.”

Con quỷ nhìn anh tôi đầy sợ hãi.

Anh tôi sững sờ: “Là nữ ư? Đừng đùa chứ! Cô nhìn giống như một đứa trẻ con! Cô ăn trộm cái gì, đem ra đây xem, có thể dùng linh hồn lấy trộm thứ gì ở chợ ma, cô thật là gan dạ!”

Mộ Bảo Nhi do dự và lấy ra một cái túi màu đen, anh trai tôi lấy nó ra và xem xét, đó là một thứ rất phức tạp, nhiều thanh gỗ được cố định lại với nhau tạo thành một hình thù kỳ lạ.

Giang Lãnh nhướng mày: “Hai mươi bốn hướng khóa Khổng Minh sao?”

Anhnhận lấy từ tay anh trai tôi, xem xét cẩn thận, cau mày hỏi: “Cô lấy trộm thứ này từ đâu ra?”

Mộ Bảo Nhi nói rằng cô ta đã nhận được một khoản hoa hồng để đánh cắp đồ vật này, đây là một bảo bối trong một cửa hàng đồ lạ, nguyên bản ban đầu có một đôi, nhưng người chủ trước đã bán một chiếc vì thiếu tiền, chiếc này thì sống chết không bán nữa, và có người muốn có nó nên đã giao cho cô ta đi lấy trộm.

Ánh mắt Giang Lãnh càng ngày càng đen, anh nhét thứ này vào trong tay áo: “Thứ này là vật phẩm âm phủ, không được phép truyền ra bên ngoài.”

Sao cơ? Anh ta đây là...cướp đoạt à? Hai con tiểu quỷ lập tức thả đồ vật trong tay xuống, ánh mắt liền khóa chặt Mộ Bảo Nhi lại mà hỏi: “Đế quân đại nhân, đem cô ta mang về địa phủ trừng phạt sao?”

Giang Lãnh cho tôi một ánh nhìn và để tôi chính mình quyết định.

Tôi đã nói với trái tim mình rằng cho dù là...như thế nào lại muốn tôi đến phối hợp với anh chứ? “Chuyện đó…tha thứ cho cô ấy một lần được không?”

Kỹ năng diễn xuất của tôi từ trước đến nay luôn vô cùng tệ, ngay cả một lời thoại cũng không nói nổi.

Con quỷ nhỏ dễ thương cười nói: “Nữ chủ nhân cầu xin, đế quân đại nhân chắc chắn sẽ trừng phạt nhẹ hơn, chúng ta hãy đưa linh hồn của cô ấy ra ngoài trước đã!”

Con quỷ này đã được thăng chức quả nhiên lanh lợi hơn...

Khi bọn họ biến mất, tôi nói với Giang Lãnh: “Anh muốn cướp nó, còn muốn em giúp anh làm tròn! Lại chỉ cho em một ánh mắt, ai có thể hiểu được hả?”

Giang Lãnh khẽ nhếch môi mỏng, liếc mắt nhìn tôi: “Em không phải vừa nhìn đã hiểu sao? Nữ chủ nhân...”

Tôi… Đạo hạnh của tôi thực sự quá nông cạn, ánh mắt của anh một chữ cũng có thể khiến tai tôi nóng lên.

Anh trai tôi ngồi xổm trên mặt đất và than thở...

“...Đây là thức ăn cho chó vô hình ư, bất ngờ quá anh chưa kịp phòng ngự!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status