Cô dâu của diêm vương

Chương 249: Người dẫn đường



Tôi muốn ngồi ở ghế sau.

Phụ nữ có thai không nên ngồi phụ.

Nhưng gã chồng quỷ Minh Quân đang lái xe, tôi cũng có thể tự mình lái xe! “Anh phải biến hóa thực thể khôn lường, nếu không những người khác sẽ thấy rằng chiếc xe không có người lái...”

Tôi nhắc nhở anh trong khi thắt dây an toàn.

Anh liếc tôi: “...Em nghĩ ra được cái gì mà ta không nghĩ ra chứ?”

Anh có ý gì đây? Ý muốn nói tôi ngu ngốc đúng không? “Tại sao anh không để tôi lái xe?”

Tôi ngập ngừng: “Đế quân đại nhân anh chưa bao giờ đụng vào thứ thô tục như vậy, đúng không? Hay là tôi…”

Tôi chưa kịp nói xong thì chiếc xe đã chuyển động đột ngột! Tôi hét lên, gã chồng quỷ lại lạnh lùng nói: “Ngồi đi.”

“Được rồi, được rồi.”

Tôi không dám nói thêm nữa để tránh bị phân tâm.

Ngay cả khi có sự giúp đỡ của ông thổ địa, tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cho đến khi xe chạy suốt một ki lô mét và vẫn đều đặn bám theo xe của Đại Bình, tôi mới yên tâm một chút.

Anh ta xuất phát nhanh hơn tôi rất nhiều, hiện tại không có xe trên đường vào đêm khuya, anh ta lái xe rất dễ dàng.

“…Anh lái xe được không?”

Tôi có chút bực bội than thở: “Vậy thì lần trước anh nên lái xe cho em, như vậy em sẽ không căng thẳng cả quãng đường…”

“ Đây lần đầu tiên ta lái xe.”

Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “… Nhìn thấy bụng của em gần như chạm vào tay lái, để ta làm cho.”

Tôi nhìn xuống ngực, ngồi tư thế này khiến phần bụng dưới của tôi phình ra và cơ thể tôi trở nên hơi kì lạ.

“Anh…anh thấy chuyện này có chút kỳ quái sao? Thân hình đã thay đổi rồi, có còn đụng vào anh...”

Tôi ngập ngừng hỏi.

Lông mi của anh ta khẽ run: “Không có.”

Sau khi im lặng một lúc, anh thì thầm: “Ta có chút xúc cảm tinh tế khi nhìn thấy cơ thể của em thay đổi như vậy.

Ta chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy trước đây.”

Tôi cụp mắt xuống, nhớ lại những gì anh đã nói.

“Không có gì thay đổi ở đây hết.

Cho dù hoa nở hay tàn, cũng đều rất đỗi đẹp đẽ, cứ ba nghìn năm thay thế một lần, và không có quá trình sinh hóa nào hết.”

Cho dù sông Hoàng Tuyền có đẹp đến đâu, và cho dù điện Minh Vương có tráng lệ đến đâu, phong cảnh cũng sẽ không thay đổi.

Có lẽ sự thay đổi lớn nhất ở cõi âm là những linh hồn luân hồi bất tận.

Anh cười nói: “Nhưng thời gian mang thai lâu quá, phiền phức...thấy em bảo vệ bụng cẩn thận như vậy, ta cũng không dám dùng sức nữa.”

“...Anh còn không dám dùng lực, em không thể duỗi thẳng được thắt lưng của mình...”

Tôi lẩm bẩm nói, lén nhìn về phía mặt anh.

Anh chỉ cười khà khà không nói, ánh mắt có chút lười biếng, giường như lái xe theo đường này khiến anh không có hứng thú.

Khi anh đi quanh cầu vượt, từng ánh đèn của trung tâm thương mại vụt qua anh.

Có chút ngà ngà say nên tôi không mở mắt ra được.

“…Em buồn ngủ à?”

Anh cau mày: “Sao em buồn ngủ vậy? “Trào ngược axit dạ dày, hôn mê, đau thắt lưng và phù chân đều là triệu chứng bình thường khi mang thai…Đế Quân đại nhân, anh nên học bù đi.

Bà cụ Ô nói đàn bà sinh con thì nên để ý một chút...”

Tôi điều chỉnh lại tư thế, ngồi ôm đệm và chuẩn bị chợp mắt.

Chúng tôi đến một bến xe vắng ở ngoại ô thành phố, đây là một trong những điểm dừng mà các chuyến tàu đêm phải đi qua.

Xung quanh mảnh đất chuẩn bị thi công đã được quây bằng những tấm nhựa cứng khá hoang tàn nhưng lúc này gần bến xe có một chiếc ô tô màu trắng đang đậu.

Anh trai tôi dừng xe ở khoảng cách xa, Minh Quân cau mày nhìn về phía trước, hỏi: “Nơi này thật vắng vẻ, không có khu dân cư hay khu thương mại, tại sao lại có xe đậu ở đó?”

Tôi lắc đầu và nói rằng tôi không thể đoán được, anh trai tôi và Đại Bình ra khỏi xe và rón rén lại gần để kiểm tra.

Không có đèn đường, chỉ có hộp đèn trên biển báo trạm dừng xe buýt màu trắng một chút, trông giống như biển báo trong bóng tối.

Anh trai tôi và Đại Bình quay lại nửa đường, và khi họ quay lại xe, anh trai tôi gọi điện cho tôi.

“Ahahahaha, mọi người đang chơi với trò rung xe! Đại Bình và anh đến gần và thấy rằng chiếc xe sắp rung lên! Âm thanh khá lớn! Hahahaha.”

Tôi nghe thấy tiếng cười của anh trai tôi qua điện thoại.

Đại Bình cũng đang cười.

Mí mắt tôi giật hai lần, và tôi hỏi: “Anh có chắc chắn không? Đó không phải là vì đừng có bận tâm, phải không?”

“Ừ, người ta mở cửa sổ, rung xe cũng là hoạt động kỹ thuật, hahahaha, còn phải đề phòng ngộ độc khí cacbonic! Đến gần hơn nữa là có thể nghe thấy âm thanh, sao em không xuống dưới nghe thử?”

anh trai cười lớn.

Tôi nhanh chóng cúp điện thoại, để cho Minh Quân nghe thấy, tôi mở loa ngoài, có chút ái ngại.

Ai biết đâu Minh Quân lại nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh: “Còn có cái gì mà trốn tránh? Chúng ta trên xe cũng không làm sao cả?”

Tôi trừng mắt nhìn anh, thằng cha này đúng là không biết xấu hổ! Hai lần trên xe, có lần nào là kỷ niệm đẹp? Cả hai lần đều mạnh…ừm, cưỡng bức tôi, căn bản không quan tâm tới cảm xúc của tôi, hừm! Đang định cất điện thoại đi thì Zalo đột nhiên xuất hiện dòng tin nhắn của bà nhỏ: “Ôi, điên thật rồi, trai đẹp đã từ chối lời mời hẹn hò của tôi! Chết tiệt, tôi quyết tâm nhiều làm sao! Tôi không tin rằng mình không thể ngủ với trai đẹp!”

Tôi cười đáp lại cô ấy: “Thôi nào cố gắng lên, đàn ông con trai người ta dè dặt thận trọng, ai ngủ với ai còn chưa biết.”

Minh Quân tựa vào cửa kính xe và nhắc nhở tôi: “Đừng cười khúc khích nữa, chiếc xe xấu xa đó đang ở đây.”

Tôi vội vàng cất điện thoại di động, quả nhiên có một chiếc xe buýt nhỏ từ hướng thành phố chạy tới, chiếc xe buýt nhỏ không dừng lại khi đi qua sân ga mà tiếp tục đi tới một cách chậm rãi.

Chiếc xe luẩn quẩn phủ đầy một màn sương mờ xám, lẽ ra phải gặp tai nạn nghiêm trọng.

Người bình thường trên chiếc xe này chắc sẽ gặp tai nạn, nhưng Đại Bình, một người bạn có tính cách cứng rắn và độc thân, nghe nói những người tiết ra nguyên dương càng ít thì dương khí càng nhiều.

“Chiếc xe như vậy nên đặc biệt dùng cho địa ngục.”

Minh Quân khẽ cau mày: “Một số pháp sư nuôi ma quỷ, thuần hóa ma quỷ, dùng bộ phận sinh dục nữ để điều khiển ma quỷ.

Chiếc xe này nên được bảo quản một cách có chủ ý.”

Anh chế nhạo: “Đôi khi ta nghĩ người thường thật kinh khủng.

Ngay cả khi họ không thể trở thành người bất tử, họ sẽ sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để khiến bản thân khác biệt và kiểm soát sức mạnh mà người khác không có.”

Trở thành bất tử hay ác quỷ...có bao nhiêu người phàm trên thế giới hạnh phúc và mãn nguyện? Hầu hết trong số họ không được hòa giải với số phận của họ.

“Anh trai tôi trước đây đã nói rằng chiếc xe do con ma điều khiển được gọi là xe tang, và con đường mà mắt ma nhìn thấy khác với chúng tôi...vậy sao? Đó là lý do tại sao chúng tôi cần một người lạ lái chiếc xe này?”

Gã chồng quỷ Minh Quân của tôi gật đầu: “Không hoàn toàn, người có đường của người,ma quỷ có đường của ma quỷ.

Có lẽ người và ma ra khỏi bệnh viện Đại Thành đều cần phải đến nơi xa lạ,vậy nên không thể để ma lái xe được.”

“Sau đó chúng ta theo xe đi xem bọn họ xuống xe ở nơi nào, để chúng ta tìm kẻ đầu têu đứng sau?”

“Có lẽ nên vậy, với điều kiện là không để bị phát hiện.”

Khu vực xung quanh bệnh viện Đại Thành vẫn còn rất hoang vắng và đáng sợ, sau khi Minh Quân thu thập được một số linh hồn lần trước, ánh sáng công cộng trong bệnh viện đã không còn nữa.

Không khi trầm lặng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hú và tiếng cười quái dị của những bệnh nhân tâm thần, giống như một ngôi mộ khổng lồ trong bóng tối.

Chỉ có một số cửa sổ nhỏ được bật đèn, và trong bóng tối hoàn toàn, những cửa sổ này được bao phủ bởi rèm dày giống như những ngọn lửa ma thu hút những linh hồn lang thang và người qua đường.

Nơi này giống như một bệnh viện ư? Tôi không khỏi xoa xoa cánh tay nhìn bến xe buýt gần cổng bệnh viện.

Trên băng ghế nhà ga tối tăm, một bóng người đột ngột di chuyển, đứng dậy và đi về phía lối vào của bệnh viện…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status