Cô dâu của diêm vương

Chương 252: Thụ Kinh, Định hồn



Lâm Thừa Dũng thở dài một tiếng, đột nhiên cười lên, nói: “Lan Lăng…tôi đúng là không thể nào có thể cứng rắn với cô mà…tôi nợ ơn cô hai lần rồi, không có cách nào trả cả.”

“Cậu Lâm à, có nhiều thứ anh không thì thấy…sau này hẵng nói tiếp có được không? Tôi đi cứu người trước đây, làm phiền vệ sĩ của anh cứu tài xế ra đi nhé…phải phá cánh cửa bên ghế lái ra, tôi làm không nổi.” Tôi thở dài một hơi, bây giờ cãi nhau với anh ta cũng chả có tí lợi ích gì.

Lâm Thừa Dũng gật đầu với vệ sĩ ở sau lưng anh ta, tôi liền đi về phía Mộ Bảo Nhi.

Sinh hồn của cô ta giống như đang dần tan biết đi, cô ta cứ như thế bò về phía trước, tựa như đang đi theo một lời kêu gọi nào đó.

Có mấy lần tôi thấy Hắc Bạch Vô Thường cầm lệnh bài gõ lên đầu các quỷ hồn, các qủy hồn ấy đều bị khống chế cả, sau này lúc mà tôi bị Hắc Bạch Vô Thường vứt xuống Hoàn Dương Tĩnh, bọn họ cũng dùng cái lệnh bài đó gõ lên đầu tôi một cái.

Sau này tôi mới biết, đó là một loại cấm chú, cấm chú này có thể khiến các quỷ hồn quên đi một số việc đã xảy ra.

Nếu dùng để đối phó với những quỷ hồn hung bạo, có thể khiến chúng quên đi “sống chết”, bọn chúng sẽ rơi vào trạng thái vô tri vô giác không còn nhận thức, như thế sẽ dễ dàng bắt bọn chúng.

Nhưng Mộ Vũ Thình là sinh hồn! Nếu như cô ta mà bị đem đi luyện hóa, hoặc là bị đám người Giang Lãnh làm ảnh hưởng, cô ta có phải là sẽ chết không?

Cô ta là một sinh hồn, đối với những sinh hồn bị dẫn đi, tôi phải làm gì chứ?

Sử dụng thuật định hồn?

Thuật định hồn và gọi hồn đều cùng chung một loại thuật pháp mà trong dân gian gọi là “Thụ kinh”.

Nhưng để thực thi được thuật định hồn thì phải có đạo hạnh rất cao mới có thể ổn định được linh lực có trong các quỷ hồn đặc biệt, ví dụ như một sinh hồn giống Mộ Bảo Nhi.

Tôi đứa tay lên làm thành một quyết chú khóa hồn, khóa sinh hồn của Mộ Bảo Nhi lại một chỗ.

Lâm Thừa Dũng thấy tôi làm ra những động tác tay kì quái, nhìn có vẻ hơi ngơ ra.

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Bảo Nhi, ngón tay cái ấn chặt đầu ngón giữa làm thành một đóa sen, lòng bàn tay đưa xuống chỗ huyệt thái dương của Mộ Bảo Nhi.

“Mộ Bảo Nhi, Mộ Bảo Nhi!” Tôi bắt đầu gọi tên cô ta.

Thụ kinh pháp cần phải có lời nói, ví dụ như trẻ con bị hoảng sợ, gào khóc không ngừng vào lúc đêm tôi thì cần phải có mẹ ở bên, vừa bế vừa nhẹ nhàng gọi tên của trẻ…v.v.

Gọi hồn thì càng cần phải gọi tên của họ nhiều lần, tôi một lần lại một lần gọi tên Mộ Bảo Nhi, chính tôi cũng không biết tôi đã gọi bao nhiêu lần nữa.

Lẽ nào là do đạo hạnh của tôi quá nông rồi sao? Không có cách nào phá giải cấm chú mà người dẫn đường đã đặt lên người Mộ Bảo Nhi sao?

Hai đứa nhỏ trong bụng càng ngày càng lớn hơn rồi, với cái bụng này của tôi thì tôi thật sự không thể ngồi xổm thế này lâu hơn được nữa, tôi thật sự gấp gáp đến khó thở, mồ hôi từ trên trán chảy xuống từng giọt.

“Mộ Bảo Nhi!” Giọng tôi đã có chút lạc đi rồi.

Tôi thật sự phải bất lực như thế sao?

Sự sát phạt quyết đoán của Giang Lãnh giống như là một mặt trăng cô độc ở trên cao vậy, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn nó vĩ đại.

Tôi cũng không khyên nổi sự lạnh lùng máu lạnh của Lâm Thừa Dũng nữa.

Không phải anh ta không hiểu, anh ta biết, thậm chí là anh ta còn biết rất rõ.

Mọi việc đều có hai mặt của nó, cũng giống như việc mà Giang Lãnh cần phải có sự trợ giúp của nhà họ Thẩm để xử lý những việc ở dương gian, không có một anh có thể một tay che trời cả, cho dù là thần thì cũng thế thôi.

Chuyện ở bệnh viện Đại Thành, làm thế nào để giải thích với người dân đây?.

Chẳng lẽ đi nói đây là một chuyên dùng để luyện hóa hồn phách? Những việc phi pháp độc ác bọn họ làm đều là do bị quỷ nhập thân?

Ai mà tin chứ?

Tuy rằng luật pháp cho phép ân xá người có bệnh thần kinh, nhưng cũng không có cái kiểu bị quỷ nhập thân này!

Bọn họ không phải không hiểu.

Những kiến thức, trí tuệ và những điều cấm kị mà tổ tiên để lại, bọn họ là những người hiểu rõ nhất!

Bọn họ có trí tuệ của toàn nhân loại, bọn họ đã dùng cả ngàn năm để tìm kiếm những thiên cơ, những bí ẩn của sông núi của nhân loại, bí mật ở trong tay họ nhiều hơn bất cứ ai! Trong lòng họ hiểu rõ việc gì sẽ xảy ra!

Sự diệt vong của thôn Hoàng Đạo, có phải chăng là do những thủ đoạn đặc biệt từ “bên trên”?

Trận pháp mà nhà họ Thẩm duy trì mấy chục năm nay, nơi đó đã khoanh lại một vùng cấm địa, nhiều pháp sư cứ ra ra vào vào như thế, bên trên chẳng lẽ không biết một tí gì?

Bọn họ chỉ âm thầm chấp thuận mà thôi! Nhưng những điều này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài!

Tại sao nhà họ Thẩm lại có thể hưởng được một vùng đất trù phú, sau lưng thì dựa vào một đền thờ lớn, đây chẳng lẽ không phải ân huệ mà bên trên ban xuống sao?

Giang lãnh lúc nãy trong điện thoại có nói với Lâm Thừa Dũng một câu: “Nói chuyện chính thôi, những thứ du thừa khác thì ít nói lại.”

Lâm Thừa Dũng suy nghĩ một hồi liền đáp: “Được.”

Bọn họ không hiểu sao?

Bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ là ai cũng có quy tắc của riêng mình, có tín ngưỡng riêng, thủ đoạn của bọn họ cũng không giống nhau.

Vào một lúc nào đó, bọn họ sẽ hợp tác cùng nhau, nhưng đại đa số thời gian thì bọn họ nước sông không phạm nước giếng!

Tôi vẫn gọi đi gọi lại tên của Mộ Bảo Nhi, nước mắt và mồ hôi lạnh bất tri bất giác chảy càng nhiều, năng lực của tôi, cũng chỉ có thể trợ giúp cho một sinh hồn mà thôi.

“Lan Lăng, Lan Lăng cô đừng quỳ như thế nữa! Ép trúng vào bụng cô rồi có đúng không!” Lâm Thừa Dũng cứng rắn muốn kéo tôi đứng dậy.

Lúc tay tôi rời khỏi huyệt thái dương của Mộ Bảo Nhi, sinh hồn của cô ta bỗng chấn động mãnh liệt, thì ra là có tác dụng!

“Đừng có làm phiền đến tôi!” Tôi hét vào anh ta: “Cậu Lâm, chúng ta không cùng một con đường, cho dù không thể trợ giúp cho nhau, thì cũng mong chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau có được không!”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi hét lớn đến như vậy với người khác.

“Lan Lăng, cô mà vẫn không nghe lời thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh với cô đấy.” Anh ta cảnh cáo tôi.

“…Tôi chỉ đang muốn cứu một sinh hồn, cho tôi một chút thời gian, để tôi bình tĩnh thi pháp có được không?” Tôi xoa trán, tâm tình kích động làm cho tôi choáng váng một hồi.

Lâm Thừa Dũng không nói gì cả, trầm trọng thở dài một hơi.

Tôi lại một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục dùng thuật Thụ Kinh với Mộ Bảo Nhi.

Tiếp tục gọi thêm nhiều lần nữa, cuối cùng thì cả thân người của cô ta chấn động một lúc, phản ứng với tiếng gọi của tôi.

“Mộ Bảo Nhi!” Tôi phá bỏ quyết chú khóa hồn, nhìn chằm chằm vào sinh hồn của cô ta.

Cả người cô ta run rẩy, nhìn tôi một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần: “Tôi bị cái người dẫn đường đó hạ cấm chú sao? Tại sao đột nhiên tôi cảm thấy chính mình không thể khống chế được sinh hồn nữa...”

“Cô nhìn rõ được người đó không?” Tôi hỏi.

“Nhìn thấy rõ! Là một người đàn ông hơi gù lưng! Trông khoảng tầm năm mươi tuổi! Trên mặt…trên mặt ông ta có một vết sẹo che cả nửa khuông mặt, có vẻ là bị lửa đốt bị thương!”

Quá tốt rồi, có manh mối, cũng không biết là anh hai với Đại Bình hai người họ có truy bắt được chưa.

“Bảo Nhi, bây giờ cô trở lại thân thể mình trước đi, e là nơi này đang cần tịnh hồn, cô có thể bị dẫn đi đấy, về mau đi.” Tôi thúc giục cô ta.

Mộ Bảo Nhi liều mạng gật đầu: “Được được được! Tôi trở về trước đây…hai người nhớ cẩn thận!”

Nhìn Mộ Bảo Nhi biến mất, trong lòng tôi yên tâm hơn một chút, lấy điện thoại ra gọi điện cho anh hai, anh hai tôi bắt máy rất nhanh.

“Lan Lăng, làm sao đấy? Em có sao không?”

Ông anh này…không để ý đến an nguy bản thân, vừa mở miệng ra thì liền hỏi tôi có sao hay không.

“…Em không sao.” Tôi cố hết sức phát ra âm thanh bình thường nhất có thế.

“Chết tiệt, em không sao thì em đang khóc cái quái gì chứ! Dọa bay mất nửa quả tim của anh rồi!” Anh hai tôi mắng một câu.

“Nói rồi là không có gì mà! Em lúc nãy khó khăn lắm mới có thể làm cho sinh hồn của Mộ Bảo Nhi ổn định lại, vừa mới bảo cô ấy trở về rồi…cô ấy nói người dẫn đường là một người đàn ông lưng gù tầm năm mươi tuổi, nửa mặt có vết bỏng lớn!”

“Được rồi! Bọn anh lập tức đi nghe ngóng! Tên đó đã chạy vào nơi đông người rồi! Khó tìm chết đi được!”

Anh hai tôi không có bị gì…tôi cũng yên tâm hơn một chút.

Tôi vừa mới cúp máy, điện thoại Lâm Thừa Dũng đã reo lên rồi, âm thanh từ đầu dây bên kia rất lớn: “Báo cáo! Bọn tôi xông vào một tòa nhà nhỏ! Ở bên trong có…a!! Bắn!”

Nhiều âm thanh vô cùng lớn vang lên, Lâm Thừa Dũng liền lập tức chuyển máy sang một số điện thoại khác: “Đã có vị trí của tiểu đội A chưa?”

“Báo cáo, flycam vẫn luôn theo sau bọn họ, nhưng lúc nãy xảy ra hỗn loạn, có nhiễu sóng trong tòa nhà, bây giờ hình ảnh thấy được toàn là chập chờn!”

“Gửi định vị của bọn họ cho tôi, đồng thời phong tỏa hết chỗ đó đi, nhất định phải tìm được người làm việc đó!”

Lâm Thừa Dũng nói xong liền dẫn người muốn đi, tôi liền tóm lấy anh ta.

“Chờ tôi! Tôi đi cùng với anh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status