Cô dâu của diêm vương

Chương 292: Người đẹp (2)



Cậu họ Long hỏi ngược lại một câu, khiến cả người tôi và anh hai chấn động run rẩy.

Tiếng cười lạnh này ngầm chứa một sự châm chọc, thì ra Cậu họ Long âm trầm này lại là một vị khách làng chơi?!

Chị gái đó híp mắt cười cởi bỏ quần áo, bên tai là tiếng ngọc đang rung lắc.

Nhìn sắc mặt đau khổ của anh hai tôi, dùng khẩu hình miệng nói với tôi: “Thật đúng là giày vò người khác mà!”

Anh ấy từng cười Giang Lãnh, nói là đi nhìn hiện trường của người khác thật đúng là đau khổ muốn chết, vô cùng là giày vò!

Bây giờ thì chính mình đi nghe người khác, anh ấy thật đúng là muốn báo thù xã hội rồi!

Chị gái bên kia bức tường rất là không hài lòng, điệu đà nói: “Em nhớ anh lắm. Anh tính xem là đã bao lâu rồi, đúng là quá đáng mà... Chúng ta là vợ chồng... Anh suốt ngày toàn lo chuyện trong thôn, suốt ngày Đại Thi Vương Đại Thi Vương… Đó là Đại Thi Vương của thôn, dựa vào đâu mà chỉ có anh phải chịu cực khổ chứ?”

“…. Tôi không lo, chẳng lẽ cô đến lo hộ tôi?” Giọng nói của cậu họ Long tựa như không có chút biến hóa dao động nào.

Tôi cảm thấy rất kì lạ, chẳng lẽ anh ta thật sự không có tí cảm giác nào sao?

Cho dù là cực lực kiềm chế đi, thì ít nhất giọng nói của hắn cũng sẽ có chút thay đổi chứ?

“A…. Em tất nhiên…hư ưm…Có thể giúp… a…a..”

Âm thanh kì lạ bắt đầu vang lên, họ đang làm gì vậy?

Lục lạc trên đầu chị gái đó cứ đinh đinh lay động, giọng nói ngắt quãng không đều, còn hơi vụn vỡ, anh hai tôi làm ra một động tác tay cho tôi xem…

Tôi không thể nghe tiếp được nữa, quá là thất đức rồi, liền vội đứng dậy kéo tay anh hai, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Cậu họ Long tuy rằng có chút âm trầm nhưng anh ta đối xử với tôi cũng rất khách khí, chúng tôi ở đây nghe lén bọn họ như thế này quả thực không tốt chút nào.

Anh hai bày ra một bộ mặt lưu luyến không rời, bị tôi kéo tay phải rời đi, vừa mới đi được hai bước thì từ đằng sau nghe thấy tiếng của chị gái đó hốt hoảng la lớn: “Á…”

Chúng tôi ngơ ra, đây là bị làm sao thế này?

Nghe gọi chị đó uất ức hỏi: “Anh, tại sao anh lại đẩy em mạnh vậy chứ!”

Nghe tiếng quần áo sột soạt đang được mặc lên, Cậu họ Long lạnh lùng nói: “Đừng có trưng cái vẻ mặt này với tôi, không có tác dụng đâu.”

Giọng của chị ta vang lên, kèm theo sự sầu não khó giấu: “Chúng ta là vợ chồng, cái gì mà không có tác dụng! Tại sao lại không cho em có đứa con của anh? Chẳng lẽ sinh con nuôi con không phải chức trách của em sao?”

“Chức trách của cô?” Cậu họ Long lạnh lùng lên tiếng: “Vậy tôi hỏi cô, vị ‘anh em’ thứ ba của tôi ở đâu? Tại sao lại bị trộm mất?”

Chị ta vừa khóc vừa ấm ức nói: “Đã nói là Tư Đồ Nam lấy mất rồi, hắn ta ghê gớm như vậy, một người phụ nữ như em thì làm gì được hắn chứ!”

Cậu họ Long hừ một tiếng, không nói gì bỏ đi mất.

Anh hai chậc lưỡi, nói nhỏ: “Nhìn không ra nha, cậu họ Long dáng người nhỏ nhắn, lúc nói chuyện rất kỳ lạ, không ngờ lại ra dáng đàn ông đến như thế! Một người vợ xinh đẹp như vậy, nói phũ liền phũ! Chậc chậc, người đẹp thì thường rất là nóng nảy, có thể khiến người đẹp chịu uất ức tới cỡ này, hắn ta quả thực rất là có thủ đoạn!”

Nghe anh ấy nói mà da đầu tôi muốn tê luôn, nhỏ giọng hỏi: “Người anh em thứ ba? Có phải là hành thi bị Tư Đồ Nam trộm đi lúc trước không?”

“Chắc chắn là nó.” Anh hai đưa tay xoa cằm, vứt tấm phù xuống bắt đầu siêu độ cho quỷ hồn.

“Tư Đồ Nam anh ta rốt cục là muốn làm gì vậy chứ? Có khi nào hắn đang mai phục ở đâu đó quanh thôn không? Hắn ta chắc là đang muốn có Đại Thi Vương nhỉ?”

“Ừ, dù sao thì chúng ta cũng phải đi xem tình hình của Đại Thi Vương trước đã, nếu như nó có ý thức, có thể hiểu được hòa hợp với người dân thì dễ, còn nếu như nó điên cuồng, thì anh đoán là Tư Đồ Nam sẽ tìm mọi cách để thả nó đến tàn sát người dân trong thôn thôi, bắt buộc trưởng lão phải giao ra bí pháp đó.”

Nghe đến đây trong lòng tôi có chút kinh hoảng, không thể đợi thêm một giây một phút nào nữa cả, chỉ hận không thể khiến cho mặt trời lặn nhanh hơn một chút.

Mặt trời dần lặn xuống, tôi đứng ở ban công hóng gió, nhìn về phía dòng sông ở phía xa đã bị màu trời nhuộm đỏ, nhìn người đang vội vàng trở về nhà, cảnh vật tĩnh lặng, thanh bình.

Thế nhưng một khi màn đêm buông xuống, thì nơi này sẽ là một vùng đất đồng không mông quạnh chìm vào bóng đêm, đa số người dân ở đây đều vì mưu sinh mà đi vào các thành phố để làm việc, thậm chí còn đi càng xa hơn nữa.

Ở lại trong thôn đa số là phụ nữ, trẻ nhỏ, còn có những người già yếu bệnh tật.

“Thê lương đúng không?”

Giọng nói âm lãnh vang lên từ sau lưng tôi.

Cậu họ Long đứng ở ban công trầm mặc nhìn tôi.

“… Có một chút.” Tôi thành thật trả lời, tôi không thể nghĩ ra một lời nói dối thiện ý nào cả.

“Thời thế đã thay đổi rồi, thời đại thái bình đã không còn cần chúng tôi nữa.” Anh ta bỗng thốt ra một câu cảm khái.

Tôi không biết nên tiếp lời anh ta thế nào.

“… Đại Thi Vương là tín ngưỡng duy nhất còn lại để gắn kết tộc nhân ở đây, nếu như Đại Thi Vương bị bắt đi mất, hay bị tiêu diệt thì cả cái tộc này coi như là bị hủy luôn rồi.”

Anh ta nói với tôi những thứ này, có lẽ là muốn tôi giúp chăng?

“… Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tôi gật đầu với anh ta.

Anh ta hơi cụp mắt xuống: “Mộ Lan Lăng, một người phụ nữ mang thai ở chỗ chúng tôi luôn được chăm sóc rất là chu đáo, cô vì chúng tôi mà phải cực khổ như vậy, chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.”

Anh ta nói quá nghiêm túc, tôi có chút áp lực, huơ lay nói: “Đừng nói như thế, chúng tôi cũng là muốn kết bạn với mọi người, Tư Đồ Nam anh ta quá đáng sợ, chúng tôi có càng nhiều bạn bè thì càng tốt.”

Anh ta đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “… Cô quả thực là không biết nói dối, thậm chí chỉ là giả vờ một chút thôi cô cũng không biết.”

Ha…. Vậy thì tôi lại phải xin lỗi rồi, tôi không thông minh được như mấy người.

“Đi thôi.” Anh ta vừa xoay người ra ngoài vừa nói: “Tôi đưa cô đi xem Đại Thi Vương.”

Trong não tôi bỗng bật ra một câu nói: “Thật ra, cũng không có thê lương như anh nghĩ.”

“… Cái gì?” Anh ta quay lại âm trầm nhìn tôi.

Tôi đưa tay chỉ về chỗ dòng sông bên dưới: “Đôi khi nhỉ là do mục tiêu không giống nhau, mọi người mới mỗi người một nơi như thế, nếu như mà có một mục tiêu thống nhất, thì bọn họ sẽ nhanh chóng kết hợp lại với nhau thôi, huyết mạch chảy trong người cho dù là chết đi thì cũng không thể thay đổi được.”

Anh ta yên lặng nhìn tôi, nói: “Chỉ mong là như thế.”

Chúng tôi đi theo Cậu họ Long đi đến một vùng núi sâu, đây thật sự là một nơi thâm sơn cùng cốc, đến đường đi cũng không có, chúng tôi đi rất khó khăn, Cậu họ Long dừng lại chờ chúng tôi.

“Nữ chủ nhân người đừng tận tâm tận lực quá đi! Có ai mang thai lại chạy đến một nơi rừng sâu nước độc…. Người cẩn thận một chút!” Cô ấy đỡ tay tôi, lo lắng nhìn tôi.

Anh hai tôi an ủi: “Kiên trì một chút, Lan Lăng, cứ coi như tập thể dục trước khi sinh đi, sẽ dễ sinh hơn đó.”

Nghe anh ấy nói tôi không nhịn được muốn cười, anh ấy đúng là rất biết cách chọc cười tôi.

Cậu họ Long dẫn bọn tôi đến một khe núi, ở đó có người đang canh giữ, còn có lính gác ở trong những góc khuất.

Có lẽ là ở đây.

Đi vào trong khe núi, mùi xác chết tản mạn trong không khí, còn có mùi máu và bùn đất, khiến cho tôi phải bịt chặt mũi.

“Á! Cái gì đây?!” Mạnh Huyên bị dọa sợ nhảy cẫng lên.

Ánh sáng đèn flash điện thoại chiếu tới một đống màu hồng, thì ra là một xác chết…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status