Cô dâu của diêm vương

Chương 57: Mục đích minh hôn



Ban đêm tôi liên tục gặp ác mộng, cơ thể máu me và ánh mắt lồi ra của Mộ Vân Giang khiến tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi mơ thấy khuôn mặt nhăn nhó máu me đáng sợ đang cười điên cuồng của anh ta.

Khi tỉnh dậy theo phản xạ tôi ôm chặt lấy bụng dưới, hơi ấm tỏa ra từ đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mới sáng sớm mà anh trai tôi và mọi người đã bắt đầu giải quyết chuyện lột da định hồn.

Anh trai tôi gửi tin nhắn nói răng chú Thành Minh Tú đã gấp rút giải quyết vấn đề trong đêm.

Tôi ngồi dậy ôm lấy gối, cố gắng trấn tĩnh lại.

Giang Phong nằm bên cạnh tôi khẽ nhúc nhích, anh ấy nằm nghiêng người, dùng ánh mắt ngưng đọng nhìn tôi.

"Anh tỉnh rồi hả...anh có cách nào khiến em không nhìn thấy những thứ như thế nữa không?", Tôi cười khố, cái xác đáng sợ như thế thật sự khiến người ta phải hết hôn.

"Không nhìn thấy hả? Như thế không phải em sẽ càng sợ hãi hơn sao? Không biết mới là đáng sợ nhất", Giang Phong nhẹ giọng nói.

Tay tôi sờ vào bụng dưới một cách vô thức, đây có thể là phản xạ tự nhiên sau khi mang thai, tôi thở dài nói: "Lúc nào em cũng sợ hãi.

Em lo như thế sẽ ảnh hưởng tới con.

Mọi người nói khi có bâu nên xem những thứ đẹp đẽ, vậy mà em lại thấy toàn là ma với xác chết đẫm máu..." Ánh mắt Giang Phong trâm xuống, anh ấy nghiêm giọng nói: "Con không yếu như vậy đâu, nếu vừa rồi ác ma định tấn công em thì con sẽ chặn lại.

Bây giờ ác ma sẽ không xâm nhập được vào cơ thể em.

Đợi tới khi con thành hình thì những linh hồn tà ác tấn công em sẽ bị con tiêu diệt.

Khi đó— " Anh ấy dừng lại, sau khi cau mày một lúc thì không nói thêm câu nào nữa.

"Vậy em không cân sợ nữa? Cho dù ác ma có tấn công thì con cũng sẽ bảo vệ em đúng không?", Tôi cười một tiếng để tự an ủi bản thân.

Giang Phong im lặng, ánh mắt anh ấy nhìn tôi tràn đây quá phức tạp, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bị thương.^^

Tôi không biết có phải bản thân nhìn lâm không, có vẻ anh ấy không muốn nói tới vấn đề nào đó.

Vào buổi lễ cúng thân hôm sau, mọi người đều mặc áo bào, tóc tai buộc gọn, tôi cũng không ngoại lệ.

Sau khi anh tôi khoác áo bào cho tôi, thì tôi phải tốn rất nhiều thời gian để vấn được mớ tóc dài lên.

"Người ta thường nói tóc dài thì não ngắn.

Lan Lăng, em có cân nhắc tới việc cắt ngắn tóc không? Tóc này dài tới mông rồi, em không thấy phiền hả!", Anh trai kẹp tóc xong thì vỗ vào vai tôi: "Được rồi, em gái, xuống núi thôi".

Tôi nhìn cách ăn mặc của mình cũng thấy buồn cười.

Tôi chạy đến chỗ Giang Phong xoay một vòng rồi hỏi: "Đế Quân, nhiều người ăn mặc như thế này để tổ chức sinh nhật cho anh, anh có thấy buồn cười không?" Khóe miệng Giang Phong hơi nhếch lên: "Xem nhiều quá cũng chán".

Tôi bị nụ cười tủm tỉm lãnh đạm của anh khiến cho tim đập bình bịch.

Đối với tôi ngàn năm tuổi thật sự dài đến nỗi không thể tưởng tượng nổi, chắc hẳn anh ấy cũng không có hứng thú với bất cứ thứ gì nữa.

"Đi thôi Lan Lăng!", Anh trai tôi thúc giục.

Tôi từng nghĩ áo bào thường chỉ có các các chú, các cụ mới mặc.

Tốt nhất là trên mặt nên có vài sợi râu trắng, trông như thế mới thế hiện được cảm giác thần tiên.

Nhưng đến khi tôi nhìn thấy Tư Đồ Nam thì mới biết rằng áo bào cũng có thể mặc như thế này.

"Đạo hữu, anh đến đây để đi catwalk à?", Tôi không nhịn được trêu chọc anh ta.

Anh ta thường mặc một vest và đi giày da, hôm nay đột nhiên thay đổi mặc áo bào nên trông có chút ngượng ngùng.

Tư Đồ Nam nhỏ giọng hỏi: "Có gì kỳ lạ không?" Tôi vừa lắc đầu vừa cười, sau đó lắng nghe Lăng Hư Lâm chân nhân kế về Phong Đô cáo mệnh.

Ngay cả trong mơ tôi cũng có thể tưởng tượng được ra vị thân cáo mệnh này, đại từ đại bị...Anh ấy thật sự là vị thần từ bi sao? Ít ra thì anh ấy cũng không từ bi với tôi lắm.

Có lẽ tôi đã mơ mộng quá nhiều về danh phận người vợ, cũng có lẽ là do tôi đã trao cả tâm hồn lẫn thể xác của mình cho một người không nên.

Giữa tôi và anh ấy không thể có tình cảm bình thường được.

Nhìn thấy nhiều người câu nguyện như vậy, tôi bất giác nghĩ đến hành vi xấu xa của anh ấy khi còn ở với tôi.

Mặt tôi bỗng chốc nóng bừng, chỉ có thể cúi đầu cố gắng che giấu.

Sau khi kết thúc buổi lễ thì người đại diện chủ nhà của các gia tộc, môn phái và sư môn đều vào trong một điện thờ, sau đó đóng kín cửa họp bàn.

Tôi đứng phía sau anh trai, cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.

Giang Phong dường như không muốn tôi can thiệp vào chuyện này.

Lần trước tôi đã nói đùa rằng mình đến thôn Hoàng Đạo để giúp duy trì pháp trận.

Khi đó vẻ mặt lạnh như băng của anh ấy đã khiến tôi sợ tới mức không biết nói gì.

Tôi cứ đứng ngơ ngác thế đến khi nghe được bà cụ Thẩm nhắc đến tên mình.

",,.Nhà họ Mộ đưa người ra là được rồi.

Mộ Lan Lăng vẫn còn hai tháng đúng không? Hai tháng sau...' "Bà à, bà già rồi thì nên chú ý lời nói của mình, có những chuyện có thể lôi ra bàn tán được sao!", Anh tôi không quan tâm thân phận lớn bé mà mở miệng ngắt lời bà cụ Thẩm.

Tôi hả? Chuyện này thì liên quan gì tới tôi? Tôi sững sờ ngẩng đầu lên.

Trong căn phòng này có gần bốn mươi người, đều là các gia tộc môn phái tới tham gia duy trì pháp trận.

Bà cụ Thẩm bị anh trai tôi mắng thì tức giận tới sâm cả mặt mày, bà ta nặng nề khịt mũi một cái, cố gắng nhịn cơn xúc động lại.

Thẩm Thanh Hà không quan tâm nhiều như vậy, cô ta đang mong tìm được cơ hội công kích tôi, cô ta chế nhạo: "Cậu chủ Thẩm, mặc dù anh là đại diện chủ nhà của nhà họ Thẩm, nhưng anh cũng phải chú ý tới thân phận.

Anh được ngôi ở đây cùng các trưởng bối đã coi là dung túng cho anh rồi.

Anh đừng quá tự phụ, anh chưa đủ tư cách lớn lối với bà tôi đâu!" Cô ta nhìn tôi một cái rồi giễu cợt: "Không phải vì Mộ Lan Lăng nên nhà họ Mộ mấy người mới được coi trọng như vậy sao? Nếu không phải vì coi trọng cái thai trong bụng cô ấy thi chúng tôi còn lâu mới để yên cho những hành vi lỗ mãng của anh?" "Thẩm Thanh Hà, không phải chuyện gì cũng có thể nói ra miệng đâu, nhớ giữ mồm giữ miệng vào!", Vẻ mặt của anh tôi trở lên nghiêm túc hiếm thấy.

Tôi nhìn những người trong căn phòng này, hầu như mọi người đều né tránh ánh mắt của tôi.

Tôi câm lấy anh trai rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Anh sao thế...Anh ả, anh đang giấu em chuyện gì đúng không?" Thẩm Thanh Hà chế nhạo: "Đương nhiên là chuyện của cô rôi, nếu không cô nghĩ mình có thể sống đến bây giờ sao? Không phải cái bụng của cô có ích một chút thì..." "Đủ rồi!", Tư Đồ Nam đột nhiên hét lên, anh ta đứng dậy rồi nhìn Thẩm Thanh Hà một cách không hài lòng: "Chỉ có tôi nghĩ Lan Lăng đã hy sinh rất nhiều sao? Tại sao lại có người dùng những lời lẽ ác độc như thế để tấn công cô ấy chứ? Thẩm Thanh Hà, cô nhớ chú ý lời nói của mình".

Thẩm Thanh Hà không khách sáo chút nào với tôi, bà cụ Thấm cũng tỏ thái độ đồng tình, bà ta nhắm mắt làm ngơ không đế ý.

Thấm Thanh Hà càng tự tin chế nhạo: "Anh Tư Đồ, anh làm gì mà căng thẳng thế? Nếu ai không biết thì còn tưởng rằng cái thai trong bụng cô ta chính là con của anh đấy".

Tư Đồ Nam cau mày, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

"Minh hôn là có mục đích rõ ràng, Mộc Lan Lăng đã được chỉ định sẵn từ lâu là phải cam chịu với vận mệnh của nó rồi, tôi nói ra thì sao chứ? Anh giấu diếm cô ta, tỏ vẻ thiên hạ thái bình thì cũng có gì hay chứ?", Giọng nói tự hào của Thẩm Thanh Hà vang lên.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn anh trai, anh trai lạnh mặt nhìn tôi: "Lan Lăng, đừng nhìn anh chằm chằm như thế, anh cũng định tìm cơ hội để nói rõ chuyện này với em".

Tôi gật đầu nói: "Được rồi, sau này em sẽ nghe anh nói...

Thẩm Thanh Hà, cô có thể nói tiếp không? Tôi muốn nghe cô nói".

Thẩm Thanh Hà chế nhạo: "Được rồi, tôi nói chuyện không giấu diếm gì đâu.

Lát nữa đừng khóc lóc rãng tôi bắt nạt cô...Phương pháp dỗ dành đàn ông của cô lợi hại lắm, tôi không muốn mấy anh chàng bên cạnh cô oán hận đâu".

Vừa nói cô ta vừa năm lấy hai tay tôi, dắt tôi ra bên ngoài điện thờ.

Tôi đẩy tay anh trai ra, sau đó đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status