Cô dâu của trung tá

Chương 120-4: Em là bảo bối của anh. Tại sao anh lại muốn bỏ lại em như vậy? 4


Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên đi đến bên giường, chân dài nhấc lên vượt qua, đi lên giường, trực tiếp ngồi ở trên đùi Tố Tố, đương nhiên là anh chỉ dùng lực đạo nhẹ, đưa tay mát xa cho cô, cực kỳ lấy lòng Tố Tố trong lòng đang tràn đầy khó chịu.

Tố Tố còn chưa ngủ, bị anh đè ép xuống như vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn anh. Ai dà, cô nhìn anh vẫn còn tràn đầy tức giận, "Sở Lăng Xuyên, anh lại ép buộc cái gì đấy, đừng có quấy rầy, để em ngủ."

Sở Lăng Xuyên trực tiếp nằm ở bên người Tố Tố, ôm cô, môi tiến đến bên cạnh cổ của cô, nặng nề hỏi: "Bảo bối, em còn đau không? Anh đã mua dầu thuốc rồi, thật sự không thoa hay sao?"

"Không có việc gì, không đau nhiều lắm, thật sự không cần phải thoa đâu. Mà còn nữa, anh đừng có ôm như vậy nữa, em rất nóng." Tố Tố nói xòng liền xích ra bên ngoài một chút. Sở Lăng Xuyên lại giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, lại tiến sát theo cô, vẫn cứ gắt gao ôm lấy cô, rướn người dậy một chút, ghé mặt tiến đến trước mặt cô, vẻ mặt thành thật hỏi: "Anh ôm làm em nóng ư?"

Tố Tố mắt cũng không mở to, miễn cưỡng gật đầu một cái, "Ừ, nóng lắm! Anh ngủ cách ra một chút." Không nói thì không sao, vừa nói thì chuyện lớn lại không ổn! Chỉ thấy bàn tay to của Sở Lăng Xuyên bắt đầu cởi quần áo của cô ra. A a, Tố Tố bị anh làm cho kinh hãi, vội vàng ngăn cản động tác của tay anh lại, cũng gấp gáp nhanh chóng hô lên: "Sở Lăng Xuyên, anh làm cái gì thế?"

Động tác trong tay Sở Lăng Xuyên vẫn không ngừng, còn một bộ dạng nghiêm trang nói: "Cởi quần áo ra sẽ không nóng nữa."

Tiếng nói vừa ngừng, nửa tay áo T-shirt của Tố Tố đã bị anh kéo tuột từ dưới lên trên, để lộ ra nét đẹp nội tâm của cô. Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp hoàn hảo của cô, phảng phất như muốn một miếng ăn hết cô luôn vậy.

Ánh mắt của anh khiến cho trong cổ Tố Tố bị căng thẳng, khô ráp, khẩn trương, thậm chí còn không nói được ra lời. Anh xoay người áp ở trên người cô, lưu loát túm rớt chiếc áo T-shirt của anh, để lộ ra nửa người trên tinh tráng lại tràn đầy vết sẹo.

Tố Tố cũng quên mất bản thân vừa rồi còn muốn nói gì đó để phản kháng lại anh. Khi anh túm rơi chiếc áo T-shirt của mình xuống, thì một khắc kia, tầm mắt của cô không tự chủ được mà dừng lại trên vết thương bị súng bắn đả thương ở khu vực gần trái tim của anh. Cô cũng nhịn không được mà nhớ tới lời mà ba ba đã nói, chỉ cần lệch đi một chút nữa là anh liền mất mạng.

Trong lòng cô không nhịn được nổi lên đau đớn, hốc mắt cũng nóng lên, chua xót. Cô không tự chủ được mà đưa tay lên, đầu ngón tay rơi vào trên vết thương của anh, nhẹ nhàng vuốt ve cái vết sẹo mà thiếu một chút nữa đã đoạt đi tính mạng của anh.

Sở Lăng Xuyên nhìn ánh mắt của Tố Tố, ánh mắt của cô chính là đang theo dõi vết thương của anh. Có thế này anh mới ý thức được, anh kích động một cái liền đã quên mất thương tổn trên người bản thân mình. Anh chỉ nghĩ muốn cùng cô gần gũi thân mật áp sát người cùng nhau. Giờ khắc này anh theo ánh mắt của Tố Tố, đã đọc được sự quan tâm, yêu thương lẫn ý nghĩ sợ hãi của cô.

Có phải trong lòng Tố Tố cũng không giống như biểu hiện lạnh lùng kia của cô hay không? Kỳ thực có phải cô vẫn đang rất quan tâm đến anh hay không? Chỉ có điều là, do khúc mắc quá sâu, bị thương tổn quá sâu, cho nên cô mới võ trang bản thân mình, làm cho bản thân mình trở nên lạnh lùng, làm bộ như không thèm để ý đến hết thảy chăng?

Anh cầm tay cô, cũng dùng toàn bộ sức nặng thân thể của mình giao cho cô, áp ở trên người cô, gắt gao ôm lấy cô! Mà Tố Tố cũng rốt cục phục hồi lại tinh thần của mình. Cô không nhịn được mà nghĩ, anh biết rõ là nhiệm vụ vừa nguy hiểm lại vừa dài ngày, thế mà vẫn cứ không cáo mà biệt như thế! Anh có nghĩ tới cách làm ấy của anh đối với cô mà nói, nó thật quá tàn nhẫn hay không?

Nghĩ đến dó, tim của Tố Tố đau đớn giống như kim đâm vào vậy. Cô không nhịn được liền vùng vẫy giãy giụa, đánh đấm lên người anh, phát tiết ra những oán hận mà cô đã chôn sâu dưới đáy lòng. Chính cô cũng không còn ý thức được, nước mắt của cô ở trong cơn đau đớn sớm đã theo khóe mắt chảy ra ngoài rồi.

Con ngươi đen thâm trầm của Sở Lăng Xuyên cứ chuyên chú như vậy, nhìn vào người phụ nữ dưới thân mình tình cảm sâu như vậy, cùng nỗi đau lòng ngóng chờ anh như vậy! Anh cầm hai tay của cô cúi đầu xuống hôn vào trên bờ môi của cô.

Nụ hôn của bọn họ gần như là cắn xé lẫn nhau. Vẫn là nụ hôn môi ở cùng nhau như cũ, nhưng trong nụ hôn ấy còn mang theo nỗi đau đớn, sự áy náy, cùng tình cảm mãnh liệt đã lâu. Lớp quần áo mỏng manh trong lúc quấn quít với nhau sớm đã được cởi bỏ hết. Cô muốn tránh thoát khỏi lồng ngực lẫn nụ hôn kia của của anh. Thế nhưng mà, sự gắt gao quấn quít kia của anh, làm cho cô không có đường để chạy.

Tố Tố muốn tránh thoát khỏi lồng ngực lẫn nụ hôn kia của của anh, nhưng lại muốn được anh ôm, hôn hít lấy như vậy. Cô hận anh tuyệt tình, không từ mà biệt, lại cảm thấy may mắn vì anh còn sống để trở về rồi. Để giờ phút này, hai người còn có thể ôm nhau như vậy, để cô ôm hôn con người của anh, chứ không phải là một khối thi thể lạnh băng, hoặc là hũ tro cốt.

Thật là mâu thuẫn! Trong lòng của cô cũng đang ở trong một cuộc đấu tranh giằng co như thế. Giờ phút này, cô thực không thể nào phân biệt được rõ mình rốt cuộc là đang hận anh hay là vẫn còn thương anh, là muốn thoát khỏi anh, hay là muốn tới gần anh.

Cuối cùng, tất cả mâu thuẫn trong lòng cô hóa thành một câu chất vấn, câu chất vấn này cô đã chôn dấu dưới đáy lòng hơn hai năm qua, rốt cuộc được thốt ra cùng với tiếng khóc: "Sở Lăng Xuyên, anh… cái đồ vô lại này, vì sao anh có thể nhẫn tâm không nói một tiếng mà bỏ đi như vậy, vì sao có thể cứ bỏ lại em như vậy mà đi biền biệt chứ! Vì sao vậy?"

Tố Tố chất vấn khiến cho trái tim của Sở Lăng Xuyên co rút lại đau đớn. Anh vừa đau lòng lại vừa áy náy. Tất cả cảm xúc đã ngăn cản hô hấp của anh, để cho anh gần như sắp không hít thở nổi nữa rồi! Hốc anh mắt đỏ lên, lóe lên ánh nước mắt.

Anh tự tay nâng chặt lấy khuôn mặt của cô, ngón tay lau nước mắt giúp cô. Anh cúi đầu, hôn lên khóe mắt cô, giọng nói khàn khàn đầy sự áy náy và đau lòng, khẽ thì thầm: "Anh đã sai lầm rồi bảo bối, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh đi, bảo bối."

"Không tha thứ, không tha thứ!" Tố Tố kêu gào, có chút cuồng loạn. Tất cả sự đau lòng của cô, ở một khắc này đã ùa ra giống như vỡ đê. Tất cả sự lạnh lùng của cô đều bị đánh nát. Sự biểu hiện ra ngoài lúc này chính là cảm xúc chân thực nhất tự đáy lòng của cô! Cô hận anh, hận anh!

"Được, được không tha thứ!" Sở Lăng Xuyên nói xong liền hôn môi của cô. Đôi con ngươi đen đầy thâm tình nhìn hai tròng mắt cô đầy nước mắt thống khổ, "Mặc kệ chuyện gì đã phát sinh ra, anh vẫn luôn yêu em! Bảo bối à, anh thề, anh sẽ không bao giờ còn bỏ lại em như vậy nữa! Cho dù là anh có đánh mất tánh mạng, thì linh hồn của anh cũng sẽ trông chừng bên em, không bao giờ rời bỏ."

Một câu nói kia lại càng làm cho Tố Tố nức nở, khóc rống lên thất thanh. Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy cô, mặt cô chôn sâu ở trên bả vai anh, khóc đến không thể nào nén nhịn được. Cô khóc thương tâm như vậy, bi thống như vậy, tất cả nỗi đau xót ở một khắc này đều được dồn nén lại mà phát tiết ra ngoài. Tiếng khóc của cô đã níu chặt lấy trái tim của anh. Những giọt nước mắt chua sót thấm ướt bờ vai của anh, như thiêu đốt tim của anh. Nỗi đau đớn mãnh liệt kèm theo tiếng khóc từng đợt đau đớn của cô lúc này, đã khiến cho tim của anh thấy áy náy, cũng làm cho anh phải âm thầm thề, anh sẽ không bao giờ làm cho bảo bối của anh còn phải chịu sự thương tâm như vậy, khổ sở như vậy nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status