Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 187: Đích thân băng bó cho cô



Nhưng giây tiếp theo, Tống Phi Phi liền giơ tay chạm vào chiếc đũa, vừa sờ vừa buồn bã nói: "Thôi, anh còn phải chờ người,em sẽ tự mình làm!"

Tay cô ta mò vào khoảng không và suýt nữa làm đổ bát. May mà Hoắc Kiến Phong đưa tay kịp thời ngăn cản.

"Không sao đâu, tôi gắp cho cho."

Anh nói, cầm đũa lên, gắp salad rau và cá ngừ áp chảo vào bát.

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Tống Phi Phi, cô ta nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Kiến Phong! Anh thật tốt bụng!"

Ngô Đức Cường chán ghét quay đầu lại, "Cậu ba, tôi đi ra

ngoài xem cô ba đã đến chưa" Anh ta cúi người với Hoắc Kiến Phong, bước đi.

Anh ta thực sự không thể chịu nổi loại phim tình cảm giả tạo tiểu tam vắt óc để giật chồng người khác. Không biết cậu ba thông minh tinh tường như vậy, làm sao lại không qua được ải mỹ nhân này của cô Tống?

Trời lại tối thêm.

Ngô Đức Cường đứng bên ngoài biệt thự một hồi, cuối cùng đã nhìn thấy Ôn Thục Nhi đang vội vàng xuống xe. Anh ta vội vàng chào và cười nói: "Cô ba, cô đã vất vả rồi". "Không vất vả, không vất vả” Ôn Thục Nhi khiêm tốn nói, vô

thức nhìn vào trong biệt thự, "Kiến Phong đâu?"

"Cậu ba đang đợi cô trong phòng ăn!"

Ngô Đức Cường tự động phớt lờ đi mối phiền phức Tống Phi

Phi đó, cùng Ôn Thục Nhi bước vào nhà, lớn tiếng nói: "Cô ba,

đến đây vào lúc này, trên đường rất tắc đẩy nhỉ?"

"Ừm, đúng vậy! Đi được nửa đường phải chuyên xe!" Un Thục Nhi thành thật trả lời, áy náy: "Có phải Kiến Phong chờ đến mức đói bụng rồi không?"

Ngô Đức Cường cười vui vẻ nói đùa: "Không sao. Cậu ba có đói bụng thế nào không phải cũng đang chờ cô sao? Dù sao thì, cô chính là cô ba của chúng tôi mà!"

Ôn Thục Nhi hai má ửng hồng, trong lòng chợt thấy ấm áp. Trong lúc nói chuyện, cả hai đã vào tới phòng ăn.

Tống Phi Phi vừa đặt bát đĩa xuống, nghe thấy đoạn đối thoại, lập tức lo lắng nói: "Kiến Phong, Kiến Phong, người đó lại tới sao? Em sợ, em sợ lắm.."

Tay cô ta bất lực giơ sang hướng Hoắc Kiến Phong.

Nhìn thấy sắp đập vào bàn, Hoắc Kiến Phong lập tức duỗi tay ra, nắm lấy, dịu dàng an ủi: "Không sao. Cô ấy không phải tìm cô, mà là đến tìm tôi."

Lời nói vừa dứt, anh quay sang Tiểu Trương và nói: "Dìu cô

Tổng ra ngoài đi dạo"

Như là lo lắng một người không chăm sóc nổi, Hoắc Kiến Phong dừng lại, sau đó lại nói với dì Quỳnh: "Buổi tối nguy hiểm, thím cũng cùng đi đi"

"Được."

Người giúp việc đáp lại và bước tới giúp Tống Phi Phi.

Tống Phi Phi nắm tay Hoắc Kiến Phong, không buông ra chút nào.

Vẻ mặt cô ta rụt rè, giọng nói mềm yếu khẽ run: "Kiến

Phong, em sợ!"

"Ngoan." Hoắc Kiến Phong nắm lấy tay cô ta, kiên nhẫn vỗ về: “Tối nay cô ăn nhiều rồi, không tập thể dục không sợ tăng cân sao? Đừng lo lắng, tôi sẽ sớm ra ngoài tìm cô.

Lông mày thanh tú của Tống Phi Phi nhíu lại: "Vậy, vậy thì anh nói lời phải giữ lấy lời đó, mau chóng tới nhé!"

"Ừm, yên tâm"

Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Tổng Phi Phi buông tay, thím Quỳnh và Tiểu Trương đã dìu cô ta rời đi.

Hai bàn tay nắm chặt, giọng điệu nhẹ nhàng và kiến kha Ôn Thục Nhi sững sờ trước lối vào của phòng ăn, cho đến khi Tống Phi Phi ra ngoài cửa va vào cô, cô mới định thần lại. Nhìn thấy bọn họ rời đi, Ngô Đức Cường thầm mừng rỡ.



Lần này, cậu ba và cô ba cuối cùng cũng có không gian riêng của hai người rồi.

Anh ta không nhận ra Ôn Thục Nhi đang trầm mặc, bước nhanh vào phòng ăn kéo ghế bên phải Hoắc Kiến Phong ra: "Cô ba, mời cô ngồi vào đây."

Ôn Thục Nhi do dự.

Hoắc Kiến Phong ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại, "Trên người cô, bị sao vậy?"

"Hả?" Ôn Thục Nhi nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới chú ý tới trên người bị dính bụi bặm và vụn cỏ, vội vàng nói: "Không sao, vừa rồi tôi vô tình ngã trên đường”

Cô gần như là nói theo bản năng, không muốn làm anh lo lång.

Đôi lông mày tuấn tú của Hoắc Kiến Phong nhíu lại: "Có bị thương không?"

"Không, không bị” Ôn Thục Nhi đổi chiếc bình giữ nhiệt từ tay phải sang tay trái, buông ống tay áo rộng xuống để che đi vết thương trên mu bàn tay phải: “Tôi mới nhớ là tôi chưa làm xong bài tập, nên sẽ không ăn cơm cùng anh nữa đâu. Tôi, tôi về trước đây."

Vừa nói, cô vừa đặt bình giữ nhiệt lên bàn: "Trợ lý Cường, làm phiền anh lấy một cái bát ra, để làm nguội thuốc cho Kiến Phong

LEGO "Hả?" Vẻ vui mừng của Ngô Đức Cường ngưng tụ trên mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Lời vừa dứt, cô quay lưng bước ra ngoài.

Cô ba, đây là cơ hội tốt nhất đấy!

Ánh mắt Hoắc Kiến Phong lướt qua Ôn Thục Nhi lạnh lùng, giọng nói trầm xuống: "Đứng lại

Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại, trong lòng đang thầm nhủ mau

đi khỏi, nhưng thân thể lại không chịu sự không che mà đưng lại. Cô quay đầu lại và nói: "Sao, sao vậy?"

Hoắc Kiến Phong không nói gì, di chuyển xe lăn đi thẳng tới, kéo tay phải của cô lên, vén tay áo ra.

Trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên một vết bầm tím lớn, còn có một chỗ rách da, lộ ra phần thịt đỏ tươi.

“Hi” Ôn Thục Nhi đau đến hít một hơi.

Hoắc Kiến Phong lập tức thả lỏng sức lực trong tay, lạnh lùng nói: "Làm sao vậy?"

"Chỉ, chỉ là lúc ngã, tôi đã đập vào lề đường" Ôn Thục Nhi nhân cơ hội rứt tay về.

Cô cụp mi xuống và cố nén sự chột dạ.

Ngô Đức Cường thương xót lắc đầu: "Cô ba, cho dù cô không muốn cậu ba lo lắng, cũng không thể đối xử tệ với mình như vậy!"

“Hầy!” Anh ta thở dài thườn thượt, nhanh chóng đi tới tủ đựng đồ lấy hộp y tế gia dụng tới.

Hoắc Kiến Phong nhìn lòng bàn tay trống rỗng, nhất thời thất thần.

Nhìn thấy Ngô Đức Cường đưa hộp y tế tới, anh lập tức vươn tay nhận lấy, hất cằm về phía chiếc ghế bên cạnh, nói với

Ôn Thục Nhi: "Ngồi đi." Kiểu này, là cậu ba đích thân bôi thuốc cho cô ba sao? Ngô Đức Cường trong lòng vui mừng khôn xiết, lặng lẽ lui sang một bên, nhẹ nhàng gọi người giúp việc bưng thức ăn vào bếp để hâm nóng, đồng thời xách bình giữ nhiệt đi rót thuốc ra. Trong nháy mắt, trong phòng ăn chỉ còn lại Hoắc Kiến Phong và Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi ngồi đàng hoàng trên ghế, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang trầm xuống của người đàn ông, lấy ra băng gạc và thuốc khử trùng từ trong hộp thuốc, rụt rè nói: "Xin lỗi, Kiến Phong, tôi không cố ý làm anh lo lắng, những thứ này, tôi tự làm cũng được."

Cô đưa tay lấy thuốc khử trùng, Hoắc Kiến Phong giơ cổ tay

lên tránh, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói: Đừng nhúc nhích. "Vâng." Ôn Thục Nhi nghe lời theo thói quen.

Cô thu tay lại, thân hình cứng đờ ra, nhìn người đàn ông lại cầm tay phải của lên và xịt đều thuốc khử trùng lên vết thương.

Sau đó, anh lại lấy tăm bông lau sạch bụi trên vết thương. Các ngón tay của anh thon dài, các khớp xương rõ ràng.

Mỗi động tác tưởng chừng như rất mạnh mẽ, nhưng mỗi lần chạm vào mu bàn tay lại vô cùng nhẹ nhàng.

Cơ thể Ôn Thục Nhi vô thức thả lỏng, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Bà nội nói đúng, Kiến Phong rất tốt bụng! Cô nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh sao.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status