Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 339: Đừng ai mong bước khỏi cánh cửa này





Vẻ mặt của ba vị tổng giám đốc rõ ràng có phần nao núng, nhưng bọn họ vẫn cắn răng chống đỡ.

Giám đốc phòng tài chính cười khẩy nói: “Chúng tôi không biết nhóc xem có hiểu hay không, nhóc nói sổ sách này đã có vấn đề một năm, tại sao anh Hoắc không nói cho chúng tôi biết? Nhóc coi kiểm toán viên của công ty chúng tôi chết hết rồi sao?" "Đúng vậy." Giám đốc phòng tiếp thị cũng hùa theo: “Một thắng nhóc như cậu chẳng lẽ còn thông minh hơn tổng giám đốc Hoắc sao? Cậu nên biết thức thời, đừng ở đây ăn nói vớ vẩn khiến mọi người rối loạn nữa!"



Giám đốc phòng thị trường không trực tiếp đả kích Vân Thiên, mà nói với Hoắc Tuấn Nghĩa: “Cậu ba à, cậu bị một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh dắt mũi, đây đâu phải là tác phong của cậu! Nhà họ Hoắc bây giờ không còn ai nữa sao?"

Hoắc Tuấn Nghĩa đối chiếu giữa bảng báo cáo và đối thoại, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ khác thường, anh ta trợn mất phản bác: "Đồ nói dối! Hổ không ra oai, các người thật sự coi tôi là mèo bệnh hả? Mở mắt chó của mấy người ra thật to để coi hết những bảng báo cáo này? Các người coi cổ đông của công ty là những kẻ ngu ngốc à? Tên dự án không chính xác, lá gan của các người lớn hơn rồi nhỉ? Sai sót cơ bản trong việc dời đổi dấu phẩy trước sau mà còn giả ngốc hả? Hoắc thị tốn số tiền lớn mời các người về để làm những chuyện như vậy sao?



Không ngờ một kẻ tầm thường như Hoắc Tuấn Nghĩa cũng có thế nhìn ra sự khác thường, ba vị tổng giám đốc hơi sững sờ, sau đó lập tức than thở. "Cậu hai là, oan cho chúng tôi quá, cậu nói thế như thế muốn nói chúng tôi đứng ở giữa kiếm lời, bỏ tiền vào túi riêng vây "Có trời đất làm chứng, chúng tôi có được vị trí như ngày hôm nay đều do cố gắng cẩn thận từng bước mới có được "Có thể chịu chết nhưng không chịu nhục! Cậu hai à, nếu như nhà họ Hoắc các cậu và các vị cổ đông không tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ không tiếp tục thế này nữa! Chúng tôi sẽ đi, sẽ rời khỏi ngay lập tức!"

Giám đốc tài chính vừa dứt lời, ba người trao đổi ánh mắt với nhau xong, đều đông thời muốn quay guid "H&r van Thiêm khinh thuờng cười khẩy một tiếng Muốn biến tai họa ngồi tü thành khúng hoàng tuổi trung niên u? Năm ma đ Trợ lý Hoàc, đông của lại Hôm may không giải thích rô ràng vấn đề này ai cũng đùng mong buớc khôi cánh của đo

Lúc này Hoặc Tuấn Nghĩa cũng cháng quan tâm dến vấn đề xung ha, anh ta trực tiếp khóa của nhốt ba người lai



Giám đốc phòng thị trường và giám đốc phong tiếp thị có chút lo sa nhin về phia giám đốc phong tài chinh axim giúp đi.

Giảm đốc phöng tài chính binh tĩnh liếc ất nhin bom iho, nài trong im läng Đừng lo a Chi la một tiraryார்கmergar rosaayaagiteceta tai khoán của chüng ta?



Đúng vay Cầu ta chi là một cóng cu không biết tür đầu đến của miha ho Hoác dung để phố tuơng thanh thế mà thối, có tác dụng gi chác?

Mharganaaன்பான்g descargயப்பய நன்றா otay codeo Hotstay crotargates may cũng không chúng அgiatay tamigarticyenaatin var Thiến báng ánh mát khiếu khich. "Em đi, c xem thda thich, vem ducc hấy

Vân Thiên lạnh lùng rướn môi lên, ngón tay trắng nõn bắt đầu gõ trên bàn phím, cả người cậu cũng trở nên sắc bén.



Tiếng gõ chữ có tiết tấu vang lên, càng lúc càng nhanh theo động tác của cậu, hệ thống báo cáo trên máy tính bắt đầu thay đổi...

Ban đầu là một số mật mã, sau đó bắt đầu chuyển qua giao diện của một ngân hàng hết sức cao cấp.



Đây là ngân hàng quốc gia nước Z có hệ số bảo mật cao nhất, không chỉ có thể nhận dạng tất cả các tài khoản dưới cùng một số ID mà còn có thể khóa hồ sơ tín dụng của người tiêu dùng.

Mọi người trong văn phòng nhìn thấy hình ảnh được chiếu ra, đều vô cùng sửng sờ.

Vẻ mặt cố giữ bình tĩnh của ba vị giám đốc cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.



Tuy vậy, bọn họ vẫn không ngừng tự an ủi mình trong lòng: Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Thắng nhóc trước mắt chỉ mới năm sáu tuổi, làm sao cậu ta có bản lĩnh vào được đường dây quốc gia? Trước khi thông tin tài khoản chi tiết chưa được tiết lộ, thì bản thân không thể tự làm rối tình hình!

Nhưng trong mấy giây tiếp theo, bọn họ như bị tát bốp bốp vào mặt.



Đứa trẻ năm sáu tuổi này thật sự có thể điều tra lịch sử giao dịch tài khoản bọn họ ở các ngân hàng. Điều kì lạ duy nhất là, số dư trong tài khoản của ba người bọn họ đều bằng không!

Đôi mày nhỏ của Vân Thiên nhíu lại, nhỏ đến mức không thể nhận ra.



Hoắc Tuấn Nghĩa hết sức kinh ngạc.



Sắc mặt của ba vị giám đốc vốn tái nhợt, cũng lộ ra một chút vui mừng. "Anh bạn nhỏ ơi! Cậu đừng làm những việc quá khả năng của mình nữa! Mặc dù chúng tôi là người nghèo làm công ăn lương, nhưng cũng không nghèo túng đến mức này!" Giám đốc phòng tài chính chế giễu nói.

Giám đốc phòng thị trường và phòng tiêu thụ cũng hiểu ý, cười hùa theo nói: “Cậu nghĩ rằng hệ thống ngân hàng là hầm rượu nhà cậu à? Còn muốn lừa gạt chúng tôi?" "Haha."



Tiếng cười hả hê của bọn họ còn chưa dứt thì điện thoại của họ vang lên cùng lúc.

Là âm thanh báo tin nhắn.

Ba người lấy di động ra xem, nhất thời đều choáng váng.



Tất cả lời thông báo đều đến từ ngân hàng, cho thấy số tiền trong tài khoản của bọn họ gần như đều bị người khác chuyển đi cùng một lúc

Giám đốc phòng thị trường và giám đốc phòng tiếp thị vội vàng kéo cánh tay giám đốc phòng tài chính: "Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?"



Giám đốc phòng tài chính vẫn đang nhìn đăm đăm vào điện thoại của mình, hai mắt nhìn chăm chẩm, có điều không thể không tỏ ra bình tĩnh: “Đừng nóng, đừng nóng, gọi điện cho bên ngân hàng để hỏi thăm ngay lập tức. "Được, được." Hai người lên tiếng, sau đó vội vã gọi vào số chính thức của ngân hàng. Hoắc Tuấn Nghĩa khiếp sợ nhìn Vân Thiên, dùng ánh mắt hỏi cậu: “Cháu làm?"

Vân Thiên không thèm để ý tới anh ta, chỉ nhìn dáng vẻ lo lắng của ba người nọ, kế đó quay đầu tiếp tục thao tác trên máy tính.

Một lát sau, cậu hơi híp mắt lại, môi mỏng rướn lên nụ cười nhẹ.



Ở phía bên này, ba vị giám đốc đã xác nhận với ngân hàng, số tiền trong tài khoản của bọn họ đã bị người khác chuyển đi, một đồng cũng không còn! "Là cậu? Là cậu đã chuyển hết tiền trong tài khoản của chúng tôi?" Giám đốc phòng tài chính tức giận không kìm được trừng mắt nhìn Vân Thiên.

Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức đứng chặn trước mặt Vân Thiên: "Hung dữ cái gì? Ông có bằng chứng không? Còn ở đây ăn nói linh tinh, coi chừng tôi kiện các người tội phỉ báng!" "Kiện tôi? Anh còn muốn kiện tôi?" Giám đốc phòng tài chính trừng mắt đến muốn nứt ra: "Được, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đến điều tra và bắt hết những tên trom như hai người!"



Ông ta nói đoạn, mở điện thoại ra định bấm số báo cảnh sát.

Hoắc Tuấn Nghĩa hơi chột dạ, bây giờ anh ta cũng không biết thằng nhóc Vân Thiên này rốt cuộc muốn làm gi.

Nếu báo cảnh sát, vậy chuyện kia coi như xong rồi!



Anh ta quay đầu nhìn Vân Thiên, Vân Thiên chỉ cười lạnh: “Báo cảnh sát cũng được thôi. Dù sao chúng tôi cũng định báo, nếu như trùng hợp như vậy, các người báo luôn đi. Điều tra rõ ràng chuyện này, nhóm người chúng ta cũng sẽ yên tâm hơn!"

Giám đốc phòng tài chính vừa ấn số 0 cuối cùng, ngón tay run rẩy của ông ta đang dừng lại trên nút quay số.



Ông ta nhìn hai người còn lại, hai người còn lại cũng bối rối nhìn ông ta, không ai dám báo cảnh sát.

Bầu không khí trong phòng làm việc thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Ván Thiên cười khẽ, nói sâu xa "Các người không báo thì tôi báo. Trợ lý Hoác, goi điện thoại báo cảnh sát!



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status