Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 666



Chương 666

Trong mắt Trần Minh Thư xẹt qua một tia sáng, cô ta sâu kín nhìn Hoắc Kiến Phong: “truyện này, đương nhiên phải hòi người trong cuộc chúng ta rồi.”

Đám người tức sôi trào, đấy hứng thủ nhìn Hoắc Kiến Phong. “Tổng giám đốc Hoắc, anh có biết bố mẹ ruột của anh là ai không?”

“Anh có kế hoạch nhận nhau với bọn họ không?”

“Anh phải đi tìm bọn họ à?”

“Trước đây một mình anh xử lý cổ phần và tài sản của nhà họ Hoắc, bây giờ sẽ trả lại cho nhà họ Hoắc chứ?”

“Anh Hoắc, đứa nhỏ mà anh bể bây giờ không ổn lắm, lương tâm anh có thấy bứt rứt không?”

Câu hỏi này đến câu hỏi khác, không hề có ý định cho Hoắc Kiến Phong thời gian dể tho. Ngô Đức Cường tức giận siết chặt nắm tay, dùng ảnh mắt âm thẩm giao tiếp với Hoắc Kiến Phong: Câu ba, những người này rõ ràng là đang cấu kết với Trần Minh Thư, tôi sẽ đuổi bọn họ đi.

Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, nhưởng mày. Có vẻ như bọn họ tạm thời còn chưa biết.

Về mặt anh vẫn luôn bình tĩnh như trước, lạnh nhạt nói: “Cầm ơn mọi người đã quan tâm tôi và nhà họ Hoắc chúng tôi như thể. Đợi đến sau khi bố mẹ tôi bình phục rồi xuất viện, chúng tôi rồi sẽ cho mọi người câu trả lời. Trước mắt đối với tôi thì sức khỏe của họ mới là quan trọng nhất.”

“Tổng giám đốc, anh biết họ không phải bố cha mẹ ruột của anh, còn hiểu thảo với bọn họ như vậy, là bởi vì không muốn từ bỏ hào quang của vị trí cậu ba nhà họ Hoắc sao? Vẫn không nỡ từ bỏ gia sản nhà họ Hoắc? Ấy, tôi biết mà. Anh cũng sợ bố mẹ ruột của mình không có gia cành hiển hách như nhà họ Hoắc phải không?”

Người vừa tự hỏi tự đáp chính là phóng viên giả đứng cách Trần Minh Thư không xa, không ngừng dùng ảnh mắt trao đổi với Trần Minh Thư.

Ngô Đức Cường chịu không nổi, tức giận đầy máy quay vào mặt người đàn ông kia: “Ăn nói bậy bạ. Cậu ba của chủng tôi từ trước đến nay đều dựa vào thực lực của mình. Các người thì biết cái gì chứ, không được phép suy đoán lung tung.”

Hoắc Kiến Phong vỗ vai Ngô Đức Cường, ý bảo anh ta cử an tâm đừng nổi nóng, nhưng ánh mắt anh lại nhìn phóng viên giả kia nói. “Tôi có thể trà lời anh, nhưng anh đang giả danh phóng viên để phỏng vấn. Nếu anh không sợ phải chịu trách nhiệm pháp lý, thì tôi sẽ trả lời.”

Giọng điệu rất nhẹ, ánh mắt rất nhạt, nhưng lại giống như gió lạnh cuộn vào băng tuyết, khiến người ta lanh run lên.

Trong nháy mắt, sắc mặt phóng viên giả trở nên trắng bệch.

Anh ta chỉ là một phóng viên gia, nhưng hiện tại Hoắc Kiến Phong đã là Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Hoắc nổi tiếng, là cậu ba của nhà họ Hoắc, người sở hữu toàn bộ tập đoàn pháp chế của tập đoàn nhà họ Hoắc.

Trong lòng anh ta hoang mang, theo bản năng nhìn về phía Trần Minh Thư.

Trần Minh Thư lập tức cho anh ta một ánh mắt khích lệ, không tiếng động nói: “Đừng lo lắng, có chúng tôi ở đây. Chỉ cần phá hủy thanh danh của anh ta theo kế hoạch thì anh ta sẽ chẳng là gi cả

Phóng viên già hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Hoắc Kiến Phong, ánh mắt khiêu khích: “Tôi không so. Từ xưa đến nay người thực hiện công lý luôn phải hy sinh. Cho dù anh dùng mọi thứ của nhà họ Hoắc để đối phó với tôi, thì mấy thứ đó cũng toàn là của nhà họ Hoắc, không có liên quan đến anh. Anh có bản lĩnh thì sau này đừng dùng tài nguyên của nhà họ Hoắc, như vậy có thể chứng minh thứ mà anh ham muốn không phải là tiền và quyền của nhà họ Hoắc, khi đó tôi sẽ phục anh. Đến lúc đó anh muốn xử lý tôi như thế nào thi cứ xử, ”

Hoắc Kiến Phong cười nhạt: “Được rồi, có cốt khí. Vậy đợi khi tôi trở về làm chính tôi, tôi sẽ trả lời câu hỏi này của anh.”

Sau khi dứt lời, Hoắc Kiến Phong quay đầu nhìn camera trực tiếp: “Mọi người, chuyện liên quan đến thân thế của tôi và sự phát triển trong tương lai của tập đoàn nhà họ Hoắc, chúng tôi sẽ đưa ra lời giải thích kịp thời sau khi bố mẹ tôi bình phục. Bây giờ, tôi sẽ không trà lời bất kỳ ai, bất kỳ vấn đề nào. Nếu như còn có người lại đến khiêu khích, tung tin vịt để gây sự, vậy thì cho dù tôi không ra tay, thì người nhà họ Hoắc cũng sẽ không bỏ qua.” cuối cùng mang theo vè tàn khốc làm cà trực tuyến và ngoại tuyến đột nhiên trở nên yên ắng.

Hoắc Kiến Phong không thèm nhìn ai nữa, ngạo nghễ nâng cằm bước ra ngoài cửa. Ngô Đức Cường ném điện thoại cho Trần Minh Thư, xoay người đi theo.

Mọi người định thần lại, muốn đi theo, nhưng bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, chi có thể trở mắt nhìn Hoắc Kiến Phong đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status