Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 740



Chương 740

Hồng Nhung ngay lập tức nhớ ra đã cho Hoắc Kiến Phong dùng thuốc quá liều thuốc mê, sờ lên cái mũi mình với lương tâm cắn rứt.

Hồng Liệt khách khí nói: “Em gái, cảm ơn lòng tốt của em, nhưng em mới bảy tám tuổi, trước tiên hãy về chăm chỉ học tập đi “Cái gì bảy tám tuổi, tôi đã mười chín, được không? Mười chín!” Hồng Nhung đối với người khác không khách sáo như đối với Hoắc Kiến Phong, cô ta lập tức hét với Hồng Liệt: “Tôi đây có thuật xinh đẹp, trẻ lại, anh thì biết cái gì!”

Khi giọng nói của cô ta rơi xuống, tất cả mọi người trong bàn đều bị sốc, ngoại trừ Hoắc kiến Phong.

Lục Thiên Bảo tò mò mở to mắt: “Thật không?”

Hồng Nhung hếch cắm kiêu ngạo: “Đúng vậy!”

Hừ, cô ta sẽ không nói với họ rằng cô ta đã uống nhầm thuốc và ngừng phát triển ở tuổi bảy, tám. “Thiếu chủ, tuy Hồng Nhung đôi khi ra tay không có truyện gì to tát, nhưng cô ta quả thật có tài năng phi thường về y học.”

Bạch Bách Hợp mở miệng, chân thành giải thích với mọi người: “Người bình thường phải mất hơn mười năm thậm chí mấy chục năm mới có thể chế tạo ray học, tuy nhiên,Hồng Nhung đã dám kê đơn thuốc cho mọi người khi mới 5 tuổi, tỷ lệ khỏi bệnh là hơn 80%, cô ta nói rằng nghiên cứu về vắc-xin của mình không phải là khoe khoang, vắc-xin họ gà và vắc-xin bạch hầu do công ty Khuê Khuê sản xuất thực sự đều là kiệt tác của Hồng Nhung, là họ đã mua bản độc quyền của chúng tôi với giá cao. “Công ty Khuê Khuê?”

Tiêu Nhi và Hồng Liệt đồng thanh ngạc nhiên.

Hồng Liệt nhìn Hồng Nhung ảnh mặt bên trong lập tức có điểm kính nể: “Công ty Khuê Khuê là công ty sản xuất vắc xin hàng đầu thế giới, cho tới nay luôn là mục tiêu mà chúng tôi muốn vượt qua, nếu vắc xin của cô có thể được bọn họ ưa thích, nhất định là hiệu suất của sức mạnh.

Hồng Nhung đắc ý ngẩng đầu “Hừ, chuyện đương nhiên.”

Hoắc Kiến Phong nhướng mày “Như vậy cũng không được.”

Bạch Bách Hợp vốn muốn Hồng Nhung khai ra công lao chuộc tôi, nghe vậy hai người nhìn nhau cúi đầu mệt mỏi.

Tiêu Nhi nhẹ nhàng kéo tay áo của Hoắc Kiến Phong: “Thả cô ấy ra! Tình hình hiện tại đã tiến thoái lưỡng nan, nhiều người nhiều sức, nếu có thể thấy được điều gì, chúng ta cũng có thể mau chóng giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.”

Hoặc kiến Phong chỉ hơi do dự,

Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp vội vàng cúi đầu chào Tiêu Nhi, “Cám ơn tiểu thư Tiêu Nhi.”

“Tiêu tiểu thư yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.” Hồng Nhung nói ngay: “Cho dù giúp không được gì, tôi cũng hứa sẽ không gây chuyện.”

Sau một câu, cô ấy đang nhìn Hoắc Kiến Phong nói, với một nụ cười chó và một giọng điệu tử tế.

Hoắc Kiến Phong nhíu mày khó coi, không nói gì.

Thấy vậy, Tiểu Thất nhanh chóng quay sang Tiêu Nhi cầu cứu: “Chị Tiêu Nhi, em cũng đi.”

Lục Hạo Thiên trợn mắt cười nhẹ: “Em gái Tiểu Thất, em nghiên cứu vắc xin từ bao giờ vậy?”

Nhìn thấy ánh mắt của Hồng Liệt theo giọng nói tia tới, hai má Tiêu Thất nhanh chóng đỏ bừng, lẩm bẩm cúi đầu: “Tôi, tôi…”

“Hiện tại em ấy là trợ lý của tôi, đương nhiên muốn đi cùng tôi.”

Tiêu Nhi giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói không được xía vào

Lục Hạo Thiên nhìn Tiêu Nhi, lại nhìn xem Tiểu Thất và Hồng Liệt, một người anh em lòng lo lắng bỗng chốc chùng xuống.

Anh ta nói đầy ẩn ý ồ một tiếng: “Thì ra là vậy! Rất tốt. Rất tốt!”

Tiểu Thất cảm giác tâm sự mình đang bị nhìn trộm, gương mặt ngay lập tức đỏ lên.

Cách Cổ Thần tiền bối nhìn cô, không khỏi thâm lo lắng, nhìn Tiêu Nhi ra dấu.

Tiêu Nhi cười gật đầu, nhìn anh một cái cho an tâm, trước tiên đứng dậy nói: “Việc này không nên để lâu, bây giờ chúng ta đi thôi!”

“Tuyệt quá.”

Hồng Liệt đứng dậy, lịch sự gật đầu với những người lớn tuổi trên bàn một cái trước khi cả nhóm rời đi.

Phòng khách, ghế sofa.

Hoắc kiến Phong nhấp một ngụm trà, nhẹ nói: “Công ty bây giờ thế nào?”

Ngô Đức Cường đứng bên cạnh kính cần nói: “Đại thiếu gia đã tiếp quản công ty rồi, đang làm rõ công việc kinh doanh của mình và chuẩn bị sáp nhập cải cách”

“Động tác rất nhanh, là phong cách của anh ta.” Hoắc Kiến Phong nhìn ánh đèn lơ lửng thoảng qua ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm: “Thân thể của hắn như thế nào.”

Ngô Đức Cường hơi do dự: “Cũng không tốt lắm, vốn chính là bị bệnh cũ cộng thêm tật nguyền, thể lực kém xa so với trước đây.

Hoặc kiến Phong cầm chén trà trên tay dừng lại một chút, một lát anh đặt chén trà xuống, chậm rãi thở ra: “Chuẩn bị xe, đi xem một chút “

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status