Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc

Chương 502: Mang theo cái cái đuôi nhỏ



Cho dù như thế nào thì kết cục vẫn sẽ như vậy. Doãn Tư Thần và Bá tước Philip sửng sốt một chút.

Hai người họ đều là những con cáo già trên thương trường. Mỗi lần thương chiến cũng sẽ giữ cho bản thân một con đường sống, không bao giờ đầu tư toàn bộ tài sản của mình vào một vụ nào đó.

Cũng bởi vì năng lực dự đoán của bọn họ siêu hạng, cũng bởi vì bọn họ đã nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay. Vậy mà hai người họ lại không thể phá giải được thế cờ này.

Cách phá giải lại đơn giản như thế. Suy nghĩ càng phức tạp, người càng thông minh thì càng để lún sâu vào đó, không cách nào thoát được.

Ngược lại, chỉ có suy nghĩ lấy mạng đổi mạng, lại có thể thoát khỏi trận chiến này. Chẳng qua, cái giá phải trả thật sự quá lớn.

Coi như nhìn thấu, nhưng liệu có ai dám làm hay không? Jiro Hirayama không phải vẫn chưa thoát ra được sao?

Doãn Tư Thần và Bá tước Philip tò mò nhìn Cố Hề Hề.

“Sở dĩ cậu ấy không thoát khỏi thế cờ này, khác với lý do của các anh. Không phải vì cậu ta không dám tự tổn hại đến bản thân cũng không phải vì cậu ta không hiểu được sự hợp tác mà cậu ta không biết cách cho đi hay hi sinh vì người khác!” Cố Hề Hề cười nói: “Đây không chỉ khảo nghiệm tài đánh cờ mà còn khảo nghiệm nhân tính!”

Một câu nói khiến hơn hai mươi người vây xem đều hiểu cả!Năm ngày liền, tất cả mọi người si mê thành điên rồi. 

Jiro Hirayama tiêm ống thuốc cuối cùng vào người Cố Hề Hề. Cố Hề Hề cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống. Nhưng thế cờ vẫn chưa giải được!

Cố Hề Hề được bác sĩ kiểm tra cẩn thận thêm lần nữa để đảm bảo hoàn toàn bình phục, rồi cô chuẩn bị thu xếp về nước.

Tổ chức Yamaguchi và Inagawa cùng nhau đưa qua xin lỗi để bày tỏ mọi việc trước kia đều là hiểu lầm. Sau này mọi người vẫn coi nhau là bạn tốt.Bình thường, rất nhiều người trong đám vệ sĩ này cũng thỉnh thoảng chơi cờ vây. Mặc dù phần lớn chỉ chơi qua loa nhưng khi không phá được thế cờ, họ cũng cảm thấy có sự thử thách hơn.

Sau đó, bọn họ lại tiếp tục luộn cờ. Dường như mọi người càng hiểu biết sâu sắc hơn.

Cố Hề Hề không ngừng ra quân, bày một thế cờ khác: “Mọi người thử phá giải thế cơ này đi!”

Được rồi, cũng bởi vì những lời này, cả trong lẫn ngoài phòng đều không ngủ ngon.Dưới sự khuyên nhủ của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần cũng nhận những lễ vật này.

Chỉ cần là Hề Hề muốn, anh sẽ đồng ý vô điều kiện.

Ở trong nước đã chuẩn bị đường bay, và tất cả mọi người đã có mặt ở sân bay, chờ đợi chủ nhân của bọn họ trở về.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đi đằng trước, vệ sĩ đi đằng sau. “Không, không được! Đánh cờ qua mạng rất chậm. Tôi có rất nhiều ý tưởng, rốt cuộc thế cờ kia tôi đã có cách giải quyết rồi. . .” Jiro Hirayama vui vẻ nói phương án mình nghĩ ra.





Cố Hề Hề cảm thấy nhức đầu.

Sớm biết thế này cô sẽ không lấy cờ ra hù dọa cậu ta!

Lúc này, Tiểu A đưa điện thoại tới, Doãn Tư Thần nhận điện thoại: “Hirayama tiên sinh?”Bá tước Philip vô cùng tiếc nuối vì anh ta phải về Anh một chuyến, tạm thời không thể đi về Trung Quốc cùng, nhưng rất nhanh thôi, anh ta sẽ trở lại.

Tạm biệt Bá tước Philip, Cố Hề Hề ung dung chuẩn bị lên máy bay.

“Chờ một chút, đợi tôi một chút!” Một tiếng thét chói tai vang lên từ đằng sau.

Cố Hề Hề quay đầu lại đã thấy Jiro Hirayama thở hồng hộc không ra hơi đuổi theo: “Tôi. . .tôi cũng phải đi Trung Quốc! Tôi muốn phá giải thế cờ này. . .!”Được rồi, chí hướng cả đời này của cậu ta đã bị Cố Hề Hề bẻ cong rồi.

Cố Hề Hề buồn rầu nhìn cậu ta:“Được rồi, internet phát triển như vậy, chúng ta có thể đánh cờ trên mạng mà!”

Nhị thiếu gia của tiên sinh Hirayama, ai dám chứa chứ?

Ai biết Jiro Hirayama cực kỳ kiên quyết, cánh tay gầy yếu nắm lấy tay Cố Hề Hề, ánh mắt thuần khiết khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.Trong điện thoại là tiếng Nhật của một người đàn ông: “Doãn tổng, thật xin lỗi! Lại mang đến phiền phức cho ngài rồi. Có phải Jiro đang ở sân bay đúng không?”

Nào chỉ ở đây chứ? Mà cậu ta đã nói lảm nhảm được một lúc lâu rồi.

“Từ nhỏ đến lớn, Jiro chưa bao giờ có hứng thú gì khác ngoài việc làm nghiên cứu sinh hóa. Thật hiếm khi thấy thằng bé có hứng thú với điều gì khác, người làm cha như tôi. . .” Hirayama tiên sinh vất vả nuốt nước miếng, rồi mới dám lên tiếng: “Coi như để bồi thường, hạng mục hợp tác với Doãn tổng, tôi để lại 20%”

Doãn Tư Thần khẽ mỉm cười, chuyến đi Nhật lần này toàn thắng rồi.

Nhìn Jiro Hirayama vẫn quấn quýt tìm cách phá trận cờ kia với Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần nói: “Hirayama tiên sinh yên tâm giao con trai cho tôi sao?”

Hirayama tiên sinh than thở một tiếng. Ông ta không thể không yên tâm nha.

Đứa con trai này, thật khiến ông ta nhức đầu mà.

“Con trai tôi là chuyên gia về sinh hóa, không có nhiều người có thể hại nó!” Hirayama tiên sinh từ tốn nói.

Doãn Tư Thần suy nghĩ một chút, thật đúng là như vậy.

Doãn Tư Thần nhìn về phía Cố Hề Hề, muốn nghe ý kiến của cô một chút. Cố Hề Hề cười, gật đầu một cái.

Lúc này, Doãn Tư Thần mới đưa tay giữ lấy hông Cố Hề Hề, nói vào trong điện thoại: “Nếu Hirayama tiên sinh đã nhờ vả như vậy thì làm sao tôi có thể khiến Hirayama tiên sinh thất vọng chứ? Hoan nghên Hirayama tiên sinh đến thành phố N làm khách bất cứ lúc nào, tôi và Hề Hề nhất định sẽ tiếp đón chu đáo!”

Nghe Doãn Tư Thần đã đón nhận Jiro Hirayama, Hirayama tiên sinh lau mồ hôi trán.

Vì vậy, Jiro Hirayama theo Doãn Tư Thân và Cố Hề Hề lên máy bay về Trung Quốc. Trên máy bay, Doãn Tư Thần không có cơ hội nói chuyện với Cố Hề Hề.

Bởi vì Jiro Hirayama đã chiếm toàn bộ thời gian của cô rồi. Thằng nhóc này rõ ràng không phải tình địch nhưng lại làm những chuyện chẳng khác gì tình địch cả. Nếu như không phải Hề Hề nói đỡ, và thêm việc tô chức Yamaguchi bồi thường thì anh nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này. Anh thà chết chứ không mang một tên gieo họa theo.

Cũng hiếm khi Cố Hề Hề lại kiên nhẫn, bất kể Jiro Hirayama nghĩ cách phá thế cờ nào, cô cũng nhẹ nhàng giải quyết.

Thật vất vả lắm thì mới có thời gian Jiro Hirayama đi vào nhà vệ sinh, Doãn Tư Thần mới có cơ hội nói chuyện với Cố Hề Hề: “Lần này về nước, về nhà với anh đi!”

Vợ à, đã lâu rồi chúng ta không thân mật với nhau. Anh chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Lúc ở suối nước nóng, anh đều phải tắm nước lạnh đó. Em phải bồi thường cho anh.





Vốn dĩ, Cố Hề Hề định gật đầu nhưng nghĩ lại, lắc đầu nói: “Không được, dù gì chúng ta đã ký đơn ly hôn. Em cứ nên ở ngoài trước đã!”

Trong lòng Doãn Tư Thần đau đớn không thôi. . .Nếu không phải Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu lớn bên nhau, cũng hiểu một chút phản ứng của đối phương. Không thì, sẽ cho rằng cậu nhóc đang tức giận.

“Ngự Hàm, mẹ trở về thật đúng không?” Cố Miểu khẩn trương đến mức tay đều là mồ hôi.

Doãn Ngự Hàm vui vẻ trả lời: “Đúng vậy, là mẹ thật sự của chúng ta nha! Anh à, anh được mang họ mẹ đó! “Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cũng vui mừng phát khóc. Hai đứa đã đến sân bay từ sớm. Mẹ của bọn chúng rốt cuộc cũng trở lại rồi.

Lần này là thật sự trở lại, là Cố Hề Hề, là mẹ đó!

Cố Miểu khẩn trương kéo tay Doãn Ngự Hàm, khuôn mặt xinh trai có chút căng thẳng.Mặc Tử Huyên ôm chặt lấy Cố Hề Hề: “Cho dù chị là Vân Hề hay Cố Hề Hề thì chúng ta mãi là bạn tốt!”

Mộc Nhược Na: “Sao nào sao nào? Hề Hề nhà chúng ta luôn luôn giỏi giang như vậy! Hơn nữa, có phải sushi Hokkaido có ăn ngon thật hay không?”

Mặc Tử Hân: “Trở về là tốt rồi! Chưa đầy hai tháng nữa là tới sinh nhật em rồi, muốn tặng quà gì?” “Vậy em cũng đừng nên ở ngoài. Căn biệt thự kia cũng là nhà của chúng ta. Hiện tại chỉ cần cho người dọn dẹp một chút. Ở bên ngoài sao có thể thoải mái bằng nhà mình được chứ? Hơn nữa, thím Trương vẫn mong em về đó!” Doãn Tư Thần lui một bước, chỉ cần Hề Hề trở lại ngôi nhà đó thì anh có thể mượn cớ dọn về đó rồi.

Nghe Doãn Tư Thần nhắc tới căn biệt thự kia, cô nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, trong mắt nổi lên gợn sóng.

Căn biệt thự kia đã chứng kiến tình cảm giữa cô và Doãn Tư Thần. Cố Hề Hề suy nghĩ một chút, cô nên về căn nhà đó hay là ở nơi mà Mặc Tử Hân chuẩn bị chứ?Dù cái nhà này không tệ. . .nhưng mà xét về mặt tình cảm thì cô vẫn thích căn biệt thự kia hơn. . .

Dù sao nó cũng giống như một người bạn cũ vậy.

Vì thế, Cố Hề Hề không từ chối mà cười gật đầu.Cố Miểu nghe câu này, vui vẻ cười lên. Cậu rất vui vẻ, cậu họ Cố nha. Đây là họ của mẹ đó.

“Ngự Hàm, chúng ta cũng dọn ra khỏi nhà lớn đi, chúng ta hãy đến ở với mẹ!” Cố Miểu nhỏ giọng nói: “Sớm muộn gì thì ba cũng qua đó mà!”

Doãn Ngự Hàm tặc tặc lưỡi, nhỏ giọng trả lời: “Em đã báo người thu dọn đồ đạc của anh từ sớm rồi. Đương nhiên chúng ta phải ở cùng ba mẹ rồi!”Có được sự đồng ý của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần vẫn luôn bình tĩnh như vậy mà thiếu chút nữa vui mừng chảy nước mắt.

Lúc này Doãn Tư Thần đã ra lệnh để mọi người nhanh chóng dọn dẹp căn biệt thự kia, phải khôi phục lại dáng vẻ trước kia của nó.

Mà tin tức Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề về nước cũng kịp thời truyền đến nhà lớn Doãn gia.Cố Miểu nghe Doãn Ngự Hàm nói vậy, dùng sức gật đầu.

Trên máy bay, Cố Hề Hề cũng tự thông báo tình trạng cho mọi người biết. 

Khi biết tin Cố Hề Hề hoàn toàn khôi phục trí nhớ khiến mọi người không thể diễn tả cảm xúc.Lúc này Cố Hề Hề mới nhớ ra, sắp đến sinh nhật cô rồi.

Dường như lúc ở nhà đã bàn đến chuyện này nhưng vì cô ở Nhật Bản xảy ra quá nhiều chuyện, đã quên mất chuyện này.

Ở trong tiệc sinh nhật này, Mặc gia sẽ chính thức đề cập tới chuyện hôn ước.

Nếu như trong hai tháng này không thể thuận lợi giải quyết thì cô sẽ phải cho Mặc gia một câu trả lời hợp lý.

Dù sao, Vân gia cũng nợ Mặc gia. Và cô cũng nợ Mặc Tử Hân nhiều lắm.

Doãn Tư Thần thấy vẻ mặt buồn rầu của Cố Hề Hề, vội nói lảng sang đề tài khác: “Ba bảo vật của Vân gia là sách, trà, thuốc. Trà thì quá nổi tiếng rồi, những cái khác còn đặc biệt một chút, em định tiếp đãi mọi người như thế nào đây?”

Cố Hề Hề đưa tay xoa trán: “Cứ làm theo văn hóa thôi. Cũng hay vì Jiro Hirayama theo tới, đưa cậu ta xem trò hay cũng tốt. Nghe nói ở Bắc Kinh có một hội giao lưu văn hóa. Nếu như Vân gia có thể đoạt giải nhất trong cuộc thi này, thì cũng được coi là một chút thành tựu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 455 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status