Cô vợ quê mùa của tổng tài thâm sâu

Chương 170: Không tiếc bất cứ giá nào để giành lại thằng bé.



Chương 170: Không tiếc bất cứ giá nào để giành lại thằng bé.

Một tiếng sau, Đa Đa đã thức dậy.

Thằng bé không được yên giấc, trong lúc ngủ cứ nhíu mày khiến Vân Tử Lăng vô cùng lo lắng.

Hoắc Ảnh Quân xuống dưới nhà, các phóng viên bên ngoài vẫn không một ai rời đi.

Bên trong biệt thự cũng không có ai lái xe ra ngoài.

Điều này cũng đủ để chứng minh là những người đó còn ở dưới nhà.

Rốt cuộc bọn họ đang nói gì thì Vân Tử Lăng không có hứng thú muốn biết.

Bây giờ điều mà cô lo lắng nhất chỉ có Đa Đa.

“Dậy rồi à?” Vân Tử Lăng tiến lên đón thằng bé, sau đó hôn nhẹ một cái lên trán thằng bé và mỉm cười nhìn thằng bé.

Đa Đa mở cặp mắt mông lung nhìn, thấy là Vân Tử Lăng thì bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khổ sở.

Vân Tử Lăng nhẹ nhàng nâng cằm bé lên, khẽ mỉm cười hỏi: “Sao thế? Sao chân mày nhỏ nhíu lại hết rồi?”

Đa Đa nhìn cô, bắt đầu khoa tay múa chân: “Mẹ, con thật sự là con của cô Nhã Linh ạ?”

Vân Tử Lăng khựng lại một chút, rũ mắt xuống.

“Mẹ, con là do cô Nhã Linh sinh sao? Cô Nhã Linh là mẹ của con đúng không?”

Đa Đa tiếp tục nâng mặt cô lên để cô có thể nhìn thấy động tác tay của mình.

Vân Tử Lăng nhìn vào ánh mắt chân thành của thằng bé, có chút đau lòng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Đúng vậy, cô Nhã Linh là mẹ ruột của con!” Vân Tử Lăng vừa nói vừa dịu dàng xoa đầu thằng bé.

Đa Đa sững sờ ra, ngay sau đó nhanh chóng ra dấu: “Tại sao cô lại muốn vứt bỏ con? Bởi vì con là người câm ạ?”

Vân Tử Lăng giật mình, đột nhiên tim cô đau đớn.

Vừa rồi ở sân bay, cô có chút kích động nên mới bật thốt ra những lời như vậy.

Dường như cô đã quên mất Đa Đa, quên mất rằng những lời đó có thể sẽ làm tổn thương đứa bé vô tội này.

Trong nháy mắt, Vân Tử Lăng vừa cảm thấy đau lòng vừa khổ sở, nhưng nhiều hơn lại là tự trách.

Cô vội nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé lên và nói nhanh: “Không phải như vậy đâu, lúc đó cô Nhã Linh có chuyện, không còn còn cách nào mới giao Đa Đa cho mẹ chăm sóc!”

Cho dù cô rất không hài lòng với cách làm của Nhã Linh.

Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm nói sự thật tàn nhẫn đó cho Đa Đa.

Cô không muốn khiến Đa Đa bị tổn thương.

“Nhưng rõ ràng con nghe mẹ nói là con bị vứt bỏ… Con không nên tồn tại, bà nội cũng nói vậy, con là sự tồn tại nhục nhã…”

Lòng Vân Tử Lăng như bị đâm mạnh một nhát, đau đến mức không thể thở nổi.

Từ nhỏ thằng bé đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ khác.

Hiển nhiên, thằng bé cũng nghe hiểu được những lời này.

Vân Tử Lăng gấp rút ôm lấy thằng bé, đau lòng dỗ dành: “Không phải vậy đâu, Đa Đa không phải là một tồn tại nhục nhã. Cô Nhã Linh đối xử với con thế nào thì con cũng tự biết mà. Cô rất yêu thương con, cô cũng không nỡ bỏ rơi Đa Đa. Nhiều năm trước, cô Nhã Linh còn rất trẻ, cô vẫn đang đi học nên nhà trường không cho phép sinh con. Cô Nhã Linh không còn cách nào khác nên mới giao con cho mẹ chăm sóc.”

Vừa nói cô vừa nhìn về phía thằng bé: “Con không nên oán hận cô Nhã Linh, cũng không nên giận chú Khúc Tịnh Quân, bọn họ cũng không dễ dàng gì, biết chưa?”

Đa Đa không lên tiếng, thằng bé cúi đầu, cũng không biết thằng bé đang suy nghĩ điều gì.

Vân Tử Lăng kiên nhẫn nói: “Đa Đa, từ nhỏ mẹ đã nói với con, mỗi người đều có chỗ khó của mình, con cũng luôn nói mẹ chăm con không dễ dàng. Vậy thì Đa Đa cũng phải suy nghĩ cho bọn họ, bọn họ cũng có điều khó nói mà, đúng không?”

Đa Đa ngẩng đầu nhìn về phía cô, nước mắt chảy xuống: “Mẹ sẽ giao con cho cô Nhã Linh ạ?”

Vân Tử Lăng nhìn bé, đột nhiên lòng quặn đau, một giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Cô nhìn thằng bé rồi sau đó mỉm cười, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đa Đa thì sao, con có muốn trở lại bên cạnh mẹ Nhã Linh không?”

“Nếu như con nói con phải về thì sao ạ?”

Đa Đa nhìn cô chăm chú.

Vân Tử Lăng rưng rưng nước mắt nhưng vẫn mỉm cười như cũ, chẳng qua là cười rất đau lòng.

Cô run rẩy vươn tay vuốt ve khuôn mặt của thằng bé và cười nói: “Chỉ cần Đa Đa muốn, mẹ sẽ đồng ý. Đa Đa muốn trở lại bên cạnh mẹ Nhã Linh, mẹ sẽ không ngăn cản, mẹ sẽ… Sẽ chúc phúc… Mẹ… Mẹ sẽ cười chúc phúc cho Đa Đa.”

Thấy vậy, Đa Đa đưa tay ra lau nước mắt cho cô, sau đó kiên quyết ra dấu: “Đa Đa sẽ không rời bỏ mẹ, mãi mãi sẽ không rời bỏ!”

Ra hiệu xong, bé nhào ngay vào lồng ngực cô và khóc nức nở.

Vân Tử Lăng cũng rơi nước mắt theo.

Chỉ có trời mới biết, hỏi ra những lời này là cả một cực hình đối với cô.

Giây phút chờ đợi Đa Đa trả lời cũng là một sự tra tấn như thế đối với cô.

Nhưng…

Cô nhất định phải tôn trọng lựa chọn của Đa Đa.

Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng, nếu như Đa Đa chọn Nhã Linh…

Cô sẽ như thế nào?



Dưới lầu, tất cả mọi người đều vô cùng yên lặng.

Sau khi Hoắc Ảnh Quân đi xuống, anh chỉ nói một câu: “Không thể nào để mấy người mang Đa Đa đi được!”

Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng lại để cho bầu không khí lạnh xuống không ít.

“Mẹ không có ý kiến, nhưng con phải để cô ta đưa Đa Đa đi, đi bất kỳ nước nào cũng được, tuyệt đối không được ở lại đây!” Khúc Tịnh Kỳ lên tiếng.

Lúc đầu bà ta cũng không thích đứa bé này.

Hôm nay bởi vì đứa bé này bị lộ ra ánh sáng mà Nhã Linh của bà ta mới phải chịu vô số áp lực từ dư luận.

Cho nên bây giờ bà ta chỉ hận không thể sai người vứt đứa bé này đi thật xa.

“Tôi không đồng ý!” Bố Khúc đứng lên: “Đó là cháu trai tôi, sao tôi có thể để người khác mang nó đi!”

Mẹ Khúc không lên tiếng, bà ta cũng không biết nói sao cho phải.

Hoắc Ảnh Quân ngồi trên ghế sô pha, từ khi đi xuống lầu đến giờ anh đều lạnh mặt.

Cuối cùng ánh mắt anh cũng không nhìn về phía ai khác mà nhìn về phía Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh.

Hai người này thật là to gan, ba năm trước đã xảy ra loại chuyện như vậy rồi, còn sinh ra một đứa bé!

“Anh…” Đối mặt với ánh mắt như vậy, Hoắc Nhã Linh xấu hổ cúi đầu xuống, dùng giọng nức nở nói: “Em… Em rất xin lỗi chị dâu. Em có thể lên kia xin lỗi chị ấy không?”

Bình tĩnh hơn một tiếng, Hoắc Nhã Linh mới phát hiện mình đã làm ra biết bao nhiêu chuyện đáng giận.

Ba năm qua, nếu không nhờ chị dâu cô ấy thì cũng không biết đứa bé này còn sống hay không nữa.

Tại sao cô ấy lại ích kỉ như vậy, không biết xấu hổ nói muốn đòi lại Đa Đa như thế!

Theo như lời của Mộ Niệm Quang, ai đã cho cô ấy can đảm và sự tự tin như vậy!

“Em không cần lên đó, bây giờ cô ấy không muốn gặp ai cả.”

Nghe vậy, Hoắc Nhã Linh lập tức cúi đầu thấp xuống, nước mắt không khống chế được chảy ra, tay cũng không biết nên để đâu cho tốt.

“Em biết… Em biết là vừa rồi em đã hành động vô lý cỡ nào, là em không để ý đến chị dâu, cũng không suy tính đến Đa Đa, nhưng mà…” Cô ấy nhìn Hoắc Ảnh Quân, đỏ mắt nói: “Từ đầu đến cuối em không thể nào chịu nổi những dư luận đó, những lời đó rất khó nghe, chẳng qua là em chỉ… Em chỉ muốn chứng minh một chút, tình yêu này của bọn em không sai, con của bọn em cũng không phải là một sai lầm. Em thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cũng không muốn tổn thương bất kỳ ai cả…”

“Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô không nghĩ tới nhưng cô đã làm tổn thương những người quan trọng nhất kia!” Mộ Niệm Quang đứng lên, giọng nói vẫn không thể nào kìm nén được tức giận.

Hoắc Nhã Linh không lên tiếng, càng khóc dữ dội hơn.

Tiếng khóc này khiến cho bầu không khí đã bị đè nén lại càng thêm nặng nề khó thở.

“Cậu Mộ, tôi biết những năm này, Tử Lăng chăm sóc Đa Đa không dễ dàng gì, nhưng dù sao Đa Đa cũng là cháu trai của chúng tôi, cuối cùng trong người vẫn chảy dòng máu nhà họ Khúc.Không sớm thì muộn, thẳng bé cũng phải nhận nhận lại ông bà tổ tiên. Các người cứ cưỡng ép như thế là ngăn cản chúng tôi gặp mặt đứa bé, theo phương diện pháp luật cũng sẽ không cho phép.” Bố Khúc vội vàng nói.

“Đúng vậy! Đa Đa là cháu của chúng tôi, sao chúng tôi có thể tổn thương thằng bé chứ!” Mẹ Khúc cũng vội vàng nói.

“Anh… Anh Niệm Quang! Mấy người nói chúng tôi đều hiểu những gì mà anh nói. Chúng tôi cũng rất cảm ơn chị dâu vì ba năm qua đã có công nuôi dưỡng Đa Đa. Nhưng Đa Đa là con trai của tôi, tất nhiên tôi phải ra sức giành nó về rồi!” Khúc Tịnh Quân nói.

Hoắc Nhã Linh không lên tiếng, mắt hồng hồng.

Nhưng vẻ mặt của cô ấy cũng rất kích động.

Cô ấy cũng muốn giành lại Đa Đa.

Mà ngay lúc này, phía cầu thang truyền ra tiếng động.

Mọi người nghe vậy nhìn sang.

Vân Tử Lăng đi xuống một mình.

Hoắc Nhã Linh hé miệng, môi cực kỳ run rẩy nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Vân Tử Lăng đi thẳng tới trước mặt bọn họ, nhìn bọn họ và nói: “Đa Đa đã ngủ rồi, nếu mấy người phải nói thì xin nhỏ tiếng một chút!”

Nghe vậy, mọi người đều nhìn nhau nhưng vẫn không có ai mở miệng.

Lúc này Vân Tử Lăng đi đến bên ghế sô pha rồi ngồi xuống, tự rót một ly nước cho mình, uống một ngụm, mắt nhìn về phía Hoắc Nhã Linh.

“Tôi vừa đặt vé máy bay, ngày mai sẽ đưa thằng bé trở về Thụy Sĩ!”

“Cái gì?” Bố Khúc và mẹ Khúc nghe vậy đều đứng lên, trên mặt đầy vẻ giật mình nói.

Hoắc Nhã Linh cũng đờ đẫn đứng đó.

Khúc Tịnh Quân nhướng mày, tiến lên phía trước và nói: “Em… Em định đưa Đa Đa… Về nhà ư?”

Vân Tử Lăng vẫn ngồi như cũ, ánh mắt dửng dưng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

“Cái gì mà về nhà, đó không phải là nhà của nó, nó là người Nam Hạ, là cháu trai của bác!” Bố Khúc vội nói.

Mắt mẹ Khúc phiếm hồng, cũng vội nói: “Tử Lăng, cháu không thể đưa Đa Đa đi được. Cháu… Cháu không thể làm như vậy!”

“Chị dâu, em sai rồi! Em không nên ích kỷ như vậy, không nên nói như vậy. Nhưng mà chị có thể đừng dẫn Đa Đa đi hay không?” Hoắc Nhã Linh tiến lên nói.

Vân Tử Lăng đứng lên, cô nhìn về phía cô ấy, giọng nói có chút hời hợt: “Em không có lỗi với chị. Em nói không sai, Đa Đa đúng là con trai của em. Nhưng ba năm trước em đã vứt bỏ nó, hôm nay em lại muốn cướp nó về. Chắc chắn chị sẽ không đồng ý!”

“Tử Lăng, bác không đồng ý với những lời này của cháu, cái gì gọi là cháu không đồng ý chứ? Đa Đa là con cháu của nhà họ Khúc của bác!” Bố Khúc vội nói.

“Chị dâu, em đồng ý với chị là sẽ không cướp Đa Đa đi, nhưng chị có thể đừng dẫn Đa Đa đi có được không…” Hoắc Nhã Linh vội vàng tiến lên và nói.

Vân Tử Lăng nhìn về phía cô ấy, rồi nhìn mọi người, lạnh giọng từ chối: “Không được!”

“Tử Lăng, cháu làm như vậy thì trời đất không tha thứ. Cháu làm như thế là ép các bác phải kiện cháu!” Giọng điệu bố Khúc không tốt lắm.

Hoắc Chấn Vũ vội vàng nói: “Anh à, bình tĩnh chút!”

“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, cô ta phải dẫn cháu ngoại em đi đấy, em còn ở đó mà bình tĩnh à?”

“Chị dâu, chúng tôi rất biết ơn công ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ của chị với Đa Đa. Nhưng Đa Đa là con trai của tôi, cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ không đồng ý để chị mang thằng bé đi đâu!” Khúc Tịnh Quân cứng rắn nói.

Vân Tử Lăng nhìn về phía anh ta, lại nhìn Hoắc Nhã Linh đang khóc sướt mướt, không khỏi cười lạnh: “Cho nên, mấy người định kiện tôi ra tòa hả?”

Bọn họ không nói gì, nhưng vẻ mặt đã nói rõ hết thảy.

“Ha ha!” Vân Tử Lăng cười, tiếng cười này tràn đầy sự châm biếm.

Cô nhìn bọn họ, ánh mắt khó tin: “Đến bây giờ mấy người vẫn luôn miệng nói là yêu thằng bé, còn nói nó là cháu trai, con trai, cháu ngoại của mấy người, nhưng mấy người thật sự yêu nó ư? Mấy người thật sự cho rằng để nó ở lại là chính xác ư?”

Cô cực kỳ tức giận nói: “Chuyện ngày hôm nay đã hoàn toàn đưa nó ra ánh sáng, nếu nó ở lại đây sẽ chỉ khiến hàng nghìn hàng vạn dư luận đè lên người một đứa trẻ ba tuổi là nó, mấy người cảm thấy nó có thể vui vẻ lớn lên không?”

“Các bác sẽ nghĩ biện pháp để ép dư luận lắng xuống.” Bố Khúc vội mở miệng.

“Ép dư luận lắng xuống ư? Làm sao mà lắng nổi, Thành phố Nam Dương nhiều người như thế, có nhiều cái miệng như thế, bác lắng xuống kiểu gì? Dùng tiền à? Tiền có thể chặn miệng người khác, có thể chặn được bàn phím người khác không?”

Mọi người đều nhíu mày, không biết nên trả lời ra sao.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chiếm đoạt Đa Đa làm của riêng, tôi chỉ muốn chờ nó lớn thêm một chút rồi sẽ nói cho nó biết sự thật. Nhưng tôi không thể ngờ mọi truyện lại bại lộ nhanh như vậy… Thằng bé còn nhỏ như thế…”

Vân Tử Lăng không khỏi chua xót, cô cảm thấy rất tủi thân, cô nhìn bọn họ, mắt cũng đỏ lên: “Từ khi tôi xuống lầu đến bây giờ, tôi chỉ nói tôi muốn đưa nó về Thụy Sĩ, nhưng chưa từng nói một mình đưa nó về Thụy Sĩ. Nhã Linh, Khúc Tịnh Quân, hai đứa luôn miệng nói yêu nó, nhưng tại sao ngay khi chị nói câu đó ra, câu trả lời không phải là hai đứa muốn đi cùng chứ?”

Khúc Tịnh Quân:…

Hoắc Nhã Linh:…

Vân Tử Lăng khóc nói: “Cho nên ngay từ đầu tình cảm của hai đứa đối với Đa Đa không hề sâu đậm như hai đứa nghĩ. Hai đứa cứ vội vàng không kịp chờ đợi mà muốn đưa nó đi, chỉ là muốn chứng minh kết tinh tình yêu của hai đứa là tốt đúng không? Vậy hai đứa có từng nghĩ tới, Đa Đa sống chung với chị suốt ba năm trời, đã phụ thuộc vào chị, tin tưởng chị từ lâu. Hai đứa có từng nghĩ đến nó không, có nghĩ tới nó có thể tiếp nhận hai đứa hay không? Mấy người chỉ muốn kiện tôi, tranh giành nó với tôi, trong khi đó người chịu tổn thương nhất sẽ là ai đây hả?”

“Chúng tôi sẽ bù đắp cho Đa Đa!” Bỗng nhiên Khúc Tịnh Quân nói.

“Bù đắp ư?”

“Đúng vậy! Chúng tôi sẽ dùng tất cả tình yêu thương để bù đắp cho nó!” Khúc Tịnh Quân kiên quyết nói: “Ba năm trước tôi cũng không biết đến sự tồn tại của thằng bé, hôm nay tôi đã biết rồi, vậy thì tất nhiên tôi sẽ dùng hết nửa đời sau để yêu thương thằng bé, bảo vệ thằng bé!”

“Cho nên… Em muốn làm gì?” Vân Tử Lăng lạnh lùng nhìn anh ta.

“Giành lại Đa Đa, không tiếc bất cứ giá nào!”

Vân Tử Lăng:…

Mộ Niệm Quang:…

Hoắc Ảnh Quân:…

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ kiện cô! Chúng tôi muốn giành được quyền nuôi dưỡng Đa Đa, chúng tôi mới là người thân của nó! Vân Tử Lăng, cô đối tốt với Đa Đa, đương nhiên chúng tôi rất biết ơn cô. Chúng tôi đều biết là cô thích đứa trẻ này, nhưng nó là con cháu của nhà họ Khúc chúng tôi. Nếu cô thích thì hãy sinh một đứa với Ảnh Quân. Dù sao hai người cũng còn trẻ, tại sao chỉ muốn cướp con cháu của chúng tôi!” Bố Khúc đề cao âm lượng nói.

“Tử Lăng, bác trai bác gái cầu xin cháu, cháu đừng giành Đa Đa với các bác có được không? Cháu và Ảnh Quân còn trẻ như vậy, các cháu hãy sinh một đứa khác đi!” Mẹ Khúc cũng vội vàng nói.

“Chị dâu! Khúc Tịnh Quân tôi quỳ xuống dập đầu cảm ơn công ơn nuôi nấng và dạy dỗ Đa Đa của chị, nhưng mà chắc chắn chúng tôi sẽ không buông tay đâu!” Vừa nói xong, Khúc Tịnh Quân đã quỳ trên mặt đất, dập đầu một cái vang dội.

Hoắc Nhã Linh thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống.

“Tôi sẽ không đồng ý!” Vân Tử Lăng không khỏi cao giọng nói: “Ai cũng đừng mong cướp Đa Đa đi!” Vừa nói, cô vừa nhìn Khúc Tịnh Quân: “Tôi đồng ý với với mấy người, đợi Đa Đa lớn thêm chút sẽ để nó trở về bên cạnh mấy người, nhưng bây giờ nó còn nhỏ như vậy, nó không thể rời khỏi tôi, Đa Đa không thể chịu thêm kích thích nữa, càng không thể…”

“Chị dâu!” Khúc Tịnh Quân lập tức cắt ngang lời cô: “Chúng tôi mới là bố mẹ ruột của thằng bé!”

Ba chữ “bố mẹ ruột” cũng đủ nói lên tất cả.

Vân Tử Lăng không nói gì, cả người phát run vì tức giận.

Nhưng mà bây giờ bọn họ cũng không hề biết Đa Đa – Người đáng lẽ đang nằm ngủ kia lại thức dậy từ lâu rồi.

Thằng bé ngồi trong một góc trên tầng đã thấy hết tất cả.

Mà cũng chính trong lúc này…

Sự việc kia đã là cho tâm trí Đa Đa đóng kín một lần nữa, thằng bé sợ hãi co chặt thân thể lại.

Ánh mắt Đa Đa bắt đầu dần dần đờ đẫn, nó lựa chọn bước vào thế giới tối tăm của riêng mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 26 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status