Cô vợ quê mùa của tổng tài thâm sâu

Chương 176: Không có gì ngoài vui sướng.



Chương 176: Không có gì ngoài vui sướng.

Vân Tử Lăng ngước nhìn các loại máy móc xung quanh giường bệnh rồi cười cay đắng. Sau đó cô từ từ ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô ta.

Dĩ nhiên là ánh mắt của cô cũng “vô tình” liếc qua camera giám sát.

Bác sĩ đang giám sát bên ngoài nhìn vào trong thấy cảnh này thì trong lòng thầm nghĩ rằng bà Hoắc đối xử với cô em gái nuôi này đúng là rất tốt. Xem ra bà Hoắc thật sự rất yêu thương cô ta.

Vân Tử Lăng khẽ nâng chân ngồi cao lên một chút, vừa vặn che khuất góc quay của camera đến phía người đang nằm trên giường bệnh.

Cô biết cứ cách một giờ đồng hồ là sẽ có y tá vào kiểm tra phòng chăm sóc đặc biệt một lần. Họ sẽ xem nhịp tim và kiểm tra một vài triệu chứng của bệnh nhân để có thể kịp thời báo cáo.

Lúc cô bước vào, y tá cũng vừa mới đi ra.

Cho nên… cô hoàn toàn có đủ thời gian.

Cô nở một nụ cười kỳ dị, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế vuốt tóc như cũ.

Chẳng qua, trong lúc vô tình, tay cô đã “vô ý” chạm vào bình dưỡng khí. Giây tiếp theo, cô vẫn bình tĩnh như cũ mà nói: “Chị rất muốn biết xem tại sao tôi có thể nhận ra chị đúng không?”

Cô vẫn đang cười nhưng nụ cười đó càng lúc càng méo mó.

Dường như cô đang tự nói với chính mình: “Anh Niệm Quang chẳng bao giờ gây thù chuốc oán với ai, lỡ đạp chết một con kiến mà anh ấy còn buồn rất lâu chứ đừng nói đến giết người. Hơn nữa, anh ấy và Hi Vân không có thù oán gì thì sao anh ấy lại vô duyên vô cớ ám sát Hi Vân được đây?”

Vừa nói, môi cô vừa nở một nụ cười châm biếm: “Có thể người khác sẽ nói, chắc là do Hi Vân đã uy hiếp anh ấy nên anh ấy mới làm như vậy. Thế nhưng, theo như tiếp xúc và hiểu biết của tôi, ngoài tính cách hay la lối, đôi khi ương ngạnh ra thì Hi Vân không còn điểm xấu nào cả. Tôi thực lòng không nghĩ ra được lý do có thể khiến cho anh Niệm Quang phải giết cô ta. Mấy hôm nay trong đầu tôi đều nghĩ, tại sao, tại sao anh Niệm Quang phải ám sát Hi Vân cơ chứ? Tại sao? Cuối cùng, đột nhiên tôi nghĩ ra, có khi nào…?”

Cô không nói tiếp nữa, bàn tay không kìm được mà siết chặt lại còn khuôn mặt thì lộ ra vẻ dữ tợn.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt người đang nằm trên giường bệnh, mắt bắt đầu đỏ lên.

“Người thực sự chết vào tối hôm đó không phải là chị đúng không? Người chết là Thái Hi Vân phải không?” Vừa nói, cô vừa bắt đầu khóc: “Không, người chết chắc chắn là Hi Vân, còn người vẫn đang sống sờ sờ và nằm ở đây chính là chị, là Vân Tử Diễm tội ác tày trời.”

Nước mắt cô không kiềm chế được nữa mà tuôn ra.

Hai tay cô gắt gao túm tóc cô ta, móng tay bấu chặt vào da đầu, toàn thân căng cứng.

“Chị cũng giỏi thật đấy, dám giở trò lừa đảo tráo đổi người ngay trước mắt Khúc Tịnh Kỳ, chị thực sự rất ghê gớm.” Cô cười buồn một cách bất lực rồi nói.

“Cũng phải thôi, nếu chị không tài giỏi thì sao có thể tạo ra cho mình được nhiều thế thân như vậy được.” Vân Tử Lăng hít sâu một hơi, giọng nói tràn đầy sự xót xa, cay đắng.

Tiếp đến, cô lại đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường.

“Chị có biết việc sai lầm nhất mà tôi đã từng làm trong cuộc đời này là gì không? Chính là ba năm trước tôi đã không giết chị.”

Đúng, đây chính là việc cô hối hận nhất, hối hận nhất đời này.

Đúng lúc đó, do mất bình dưỡng khí nên người đang nằm trên giường là Vân Tử Diễm bắt đầu run rẩy đôi tay.

Vân Tử Lăng thấy vậy thì chỉ khẽ cười khinh bỉ rồi nhìn vào gương mặt càng lúc càng nhợt nhạt của cô ta: “Đau đớn không? Không thở được phải không? Cần tôi đeo lên giúp chị không?”

Tay Vân Tử Diễm càng run lên dữ dội, nước mắt từ khóe mi trào ra rồi rơi xuống.

Chắc chắn cô ta đều nghe thấy hết.

Cô ta phản ứng như vậy, xem như Vân Tử Lăng không phải kẻ ngốc tự nói chuyện một mình.

Ngón tay của người nằm trên giường càng động đậy dữ dội hơn. Dường như cô ta muốn túm lấy ga trải giường để giảm nhẹ nỗi đau đớn của mình.

Vân Tử Lăng nhìn thấy hết nhưng cảm xúc trên mặt cô không hề thay đổi mà vẫn lạnh nhạt và hờ hững như cũ.

Cô hơi cúi người, ghé sát vào tai cô ta: “Chị nên biết rằng, nỗi đau bây giờ chị đang chịu chỉ bằng một phần mười nỗi đau mà tôi từng phải chịu. Hôm nay tôi đã đến đây, không cần biết chị là Hi Vân hay là Vân Tử Diễm, nếu anh Niệm Quang đã muốn giết thì tôi sẽ hoàn thành giúp anh ấy. Thế nên chị là ai thì cũng đều phải chết thôi.”

Nói xong, cô lấy một chai thuốc nhỏ từ trong áo lót ra.

“Tôi biết rõ chị không hề bị liệt nên dù tôi có rút bình dưỡng khí thì chị cũng không thể đi gặp Diêm Vương nhanh như thế được, vì chị vẫn có thể tự hít thở mà. Nhưng chị yên tâm, tôi đã đến tận đây thì đương nhiên là tôi cũng đã chuẩn bị đẩy đủ mọi thứ để tiễn chị lên đường, chị gái thân yêu của tôi ạ.”

Khóe môi cô cong lên, sau đó đổ thứ chất lỏng bên trong chai nhỏ vào miệng cô ta.

Cô không muốn nói lời thừa thãi và cũng không muốn nói thêm gì với cô ta nữa. Cô chỉ muốn nhìn thấy cô ta chết.

Dù cô ta có phải là Tử Diễm hay không, cô ta cũng phải chết. Cô ta chết thì cái chết của Mạc Niệm Quang mới không trở thành vô nghĩa.

Mấy phút sau, thuốc bắt đầu có tác dụng.

Vân Tử Diễm đang nằm trên giường đột nhiên bắt đầu vùng vẫy, mắt cô ta mở lớn, lúc đầu ánh mắt hơi rời rạc, nhưng sau đó lại dần dần rõ ràng hơn.

Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Tử Lăng, trong mắt là hận thù, là tức giận, còn xen lẫn sự không đành lòng.

Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm cô ta bằng vẻ khinh khỉnh nhưng trong đáy mắt không có một chút cảm xúc nào cả.

Ngay sau đó, khóe miệng Tử Diễm phun ra bọt trắng, hai tay cô ta càng túm chặt khăn trải giường.

Cô ta đang đau đớn, đang bị giày vò.

Paraquat là một loại thuốc cực độc, nó có thể đốt cháy các cơ quan nội tạng chỉ trong vài phút.

Vân Tử Diễm cố gắng mở miệng, cô ta muốn nói gì đó nhưng khóe miệng không ngừng tuôn ra bọt trắng khiến cô ta không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Giờ phút này, trong mắt Vân Tử Lăng hoàn toàn không có một chút thương hại mà chỉ có sự vui sướng.

Dáng vẻ lạnh lùng vô tình của cô khiến cho Vân Tử Diễm nhận ra, lần này cô ta không có cách nào chạy thoát được nữa rồi.

Vân Tử Lăng vẫn đứng yên nhìn cô ta vật lộn, mắt trợn trắng, nhìn đôi chân cô ta từ đang vùng vẫy cho đến khi duỗi thẳng, không còn cử động.

Cô quan sát toàn bộ quá trình, giống như nhìn một người xa lạ. Hóa ra nhìn một người từ từ chết đi cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Mười phút sau đó, bác sĩ đi vào trong phòng bệnh.

“Bà Hoắc, chúng ta nên đi ra ngoài thôi.” Vừa nói, bác sĩ vừa mỉm cười bước đến nhưng vừa nhìn thấy một đường thẳng hiện ra trên màn hình máy đo nhịp tim thì lập tức sững sờ.

Bác sĩ hốt hoảng quay sang nhìn Vân Tử Lăng.

Cô vẫn dửng dưng đứng đó, không có bất cứ cảm xúc nào, bác sĩ lập tức vội vã nhấn vào chuông thông báo, rồi bắt đầu thực hiện các động tác cấp cứu.

Bên ngoài phòng cấp cứu.

Vân Tử Lăng ngồi trên băng ghế, cầm tấm hình của Mặc Niệm Quang, trong mắt hiện lên ý cười.

“Anh Niệm Quang, chị ta không sống nổi nữa đâu, anh yên tâm, còn một người nữa, em sẽ không bỏ qua đâu.”

Cái chết của Mạc Niệm Quang khiến cô nhận ra một chân lý, người khác làm đau cô một phần, cô không thể trả mười phần.

Cô bắt buộc phải trả lại cho họ trăm lần, nghìn lần, phải khiến cho đối phương vĩnh viễn không có cơ hội đánh trả.

Khúc Tịnh Kỳ và Hoắc Chấn Vũ cũng nhanh chóng đến nơi.

Bà ta tức tốc chạy đến cửa phòng mổ, lo lắng nhìn vào bên trong nhưng không thể nhìn thấy gì.

Khúc Tịnh Kỳ xoay người tức giận nhìn về phía Vân Tử Lăng,bà ta không nói câu nào mà bước lên đưa tay định tát Vân Tử Lăng. Không ngờ cái tát này bị Vân Tử Lăng chặn lại.

Cô nắm lấy cổ tay bà ta rồi đứng dậy nhìn thẳng vào bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Cô nở một nụ cười khinh bỉ, rồi xoay ngược cổ tay bà ta, đẩy về phía sau.

Khúc Tịnh Kỳ hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng này của Tử Lăng, nếu không có Hoắc Chấn Vũ đỡ kịp thì chắc bà ta đã bị đẩy ngã xuống đất rồi.

“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân cũng đang gấp gáp chạy tới “Mẹ, bố!”

“Vân Tử Lăng, tôi nói cho cô biết, nếu Hi Vân xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.” Gương mặt bà ta trông dữ dằn và đáng sợ như thể người cô đã giết chết chính là con gái của bà ta vậy.

Hoắc Chấn Vũ vội vã ôm bà ta vào lòng. “Được rồi, mẹ đừng kích động, Hi Vân đang được cấp cứu bên trong, chắc chắn không sao đâu.”

Khúc Tịnh Kỳ giận đến mức nhịp tim cũng lên xuống không ngừng, cả người đều không cảm thấy dễ chịu. Bà ta đi tới đi lui bên ngoài phòng cấp cứu, mắt cứ luôn dán vào phòng cấp cứu để có thể trông thấy người ở bên trong.

“Sẽ không sao đâu!” Hoắc Anh Quân nhìn cô, anh nhận ra tay cô đang lạnh tới mức đáng sợ, anh lại vội vàng ôm cô vào lòng. “Em làm sao vậy? Sao lại đến bệnh viện một mình? Đã xảy ra chuyện gì?”

Cô được anh ôm trong vòng tay, nhưng không hề động đậy, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Chỉ có ánh mắt không ngừng nhìn về phía ánh đèn trước cửa phòng mổ.

“Ting!”

Ngay lúc đó, đèn tắt. Cửa phòng mổ mở ra.

Khúc Tịnh Kỳ vội vã chạy qua chỗ bác sĩ: “Bác sĩ, Hi Vân, Hi Vân của tôi…”

Các bác sĩ nhìn bà ta rồi lại nhìn về phía Tử Lăng, kế đến rũ mắt xuống mà nói bằng giọng buồn buồn: “Bà Hoắc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin đừng quá đau lòng.”

Chân Khúc Tịnh Kỳ mềm nhũn, dường như muốn ngã quỵ. “Bác sĩ, bác sĩ vừa nói gì cơ?”

Hoắc Chấn Vũ vội đỡ lấy bà ta, hoảng hốt sững sờ nhìn bác sĩ.

“Làm, làm sao mà chết?”

Bà ta chụp lấy tay bác sĩ rồi nói trong sự nghẹn ngào: “Cái gì mà đã cố hết sức, không phải bác sĩ nói với tôi con bé đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất rồi sao? Tại sao lại chết như vậy, hả?”

Tiếng cuối cùng, dường như bà ta gầm lên.

Bà ta chỉ đi ra ngoài vẻn vẹn có mười phút mà cô ta đã chết rồi.

Sao có thể như thế được?

Bác sĩ cúi đầu, cau mày, nói.

“Bệnh nhân bị cho uống Paraquat, lúc chúng tôi phát hiện ra cô ta đã không còn thở nữa rồi.”

Khúc Tịnh Kỳ nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.

“Paraquat?”

Bị cho uống Paraquat?

Vân Tử Lăng bắt Hi Vân uống Paraquat?

Bà ta trợn mắt giận dữ nhìn về phía Vân Tử Lăng, ngay sau đó lao nhanh về phía cô.

Hoắc Ảnh Quân vội kéo cô về phía sau mình, che chắn cô khỏi Khúc Tịnh Kỳ.

“Tôi phải báo cảnh sát, đồ giết người!” Khúc Tịnh Kỳ gào lớn. “Loại con gái độc ác này, cô dám giết Hi Vân?”

Đôi mắt bà ta đỏ ngầu trông vô cùng hung dữ.

Bà ta rút điện thoại ra rồi đồng thời gầm lên.

“Tôi phải báo cảnh sát, tôi phải tố cáo cô tội giết người, tôi phải cho cô chịu án tử hình, tôi muốn cô đi chịu tội với nó.”

Hoắc Ảnh Quân vội vàng cướp lấy điện thoại trong tay bà ta.

Các bác sĩ cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Chuyện của những người này họ không dám chen vào, cũng không dám biết quá nhiều.

“Ảnh Quân!” Khúc Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, bà ta có vẻ như không thể tin được.

“Con, con đang bảo vệ cho nó sao? Nó đã giết Hi Vân, nó giết Hi Vân đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 26 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status