Cô vợ tái sinh

Chương 375





Chương 375: Các người không thể, không có nghĩa là tôi không làm được

“Anh Diễm… Con người sẽ thay đổi, trước kia Thương Trăn sẽ không làm như thế! Thế nhưng anh nhìn xem, những người đối nghịch với cô ta, hiện tại có kết cục gì?”

Nhạc Mộng Như cười thê thảm, trong mắt dần dần hiện lên oán hận, lạnh lùng và chế giễu.

“Đúng! Những người đó đều đáng đời! Nếu đã chết, đã thất bại, chính là tự làm tự chịu, nhưng Thương Trăn đã không phải là Thương Trăn như trước kia nữa rồi! Vì sao cô ta không thể đẩy em xuống dưới chứ? Em mới là người bị hại! Anh Diễm, vì sao anh lại trở nên không phân rõ thị phi như thế? Anh không còn là anh nữa rồi!”

Nhạc Mộng Như khóc lóc kể lể như thế, khiến cho mọi người không nhịn được cảm thấy đồng tình, con người đều luôn có khuynh hướng đồng tình với người yếu, nhất là hiện tại, trên người Nhạc Mộng Như đều là máu me, dáng vẻ vừa khóc vừa cười, thật sự khiến cho người ta không thể không đồng tình.

So sánh với Nhạc Mộng Như, Thương Trăn lạnh lùng, không giống người, cho dù biết trước kia Nhạc Mộng Như đã làm qua nhiều chuyện xấu, nhưng vẫn có người đứng về phía cô ta.

“Đủ rồi!” Cô gái chính nghĩa vừa tranh luận với Phong Hành Diễm, lúc này không nhịn được đi tới kéo Nhạc Mộng Như, trừng mắt nhìn Thương Trăn: “Các người có quyền có thế, chúng tôi không thể trêu chọc vào, còn không thể trốn được ư?”

Cô ta lại mắng Nhạc Mộng Như: “Cô cũng thật là, cô đều như thế rồi còn không biết thương tiếc chính mình, cô muốn chảy máu đến chết à?”

Nhạc Mộng Như càng thêm khóc lóc không thể kiềm chế được: “Tôi không sao… Người mà tôi yêu, yêu người khác, thân thể này của tôi tốt hay xấu, đứa nhỏ còn đó hay không thì sao chứ?”

Câu này của Nhạc Mộng Như có hàm ý khác khiến cho trong lòng mọi người đều khiếp sợ.

Chẳng lẽ đứa nhỏ này là của anh Phong? Hơn nữa, người cô ta yêu, yêu người khác… Chẳng phải là nói Thương Trăn nhúng tay vào giữ cô ta và anh Phong sao?

Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút, trước kia anh Phong quả thật đối xử rất tốt với Nhạc Mộng Như, đối với Thương Trăn sắc mặt không thay đổi, nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy Thương Trăn khiến cho người ta khinh thường.

Lúc này viện trưởng vội vàng chạy đến, thấy Phong Hành Diễm thế mà tới đây, dưới mặt đất còn một vũng máu liền cảm thấy không ổn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Nhạc Mộng Như khóc lóc cười lạnh: “Không sao, tôi không sao, mong viện trưởng sắp xếp người nạo thai cho tôi, đứa nhỏ của tôi đã không có…”

“Cái gì?”

Viện trưởng không nghĩ tới, bọn họ vừa đi được mười phút liền xảy ra chuyện như thế, hơn nữa nhìn qua, hình như còn có liên quan đến Thương Trăn?

“Ầm ĩ đủ rồi à?”

Giọng nói lãnh đạm của Thương Trăn đột nhiên vang lên, khi tất cả mọi người cho rằng cô muốn phản kích, Thương Trăn lại đi đến trước mặt Nhạc Mộng Như.

Nhạc Mộng Như không khỏi lùi lại một bước, cô ta cho rằng Thương Trăn muốn đánh mình! Đánh thì đánh, dù sao hôm nay cô ta nhất định phải bôi nhọ thanh danh Thương Trăn! Cô ta hận Thương Trăn, hận không thể để cô chết đi!

Nhưng Thương Trăn lại chỉ vươn tay vén tóc ra sau tai.

“Tôi hỏi cô, cô thật sự muốn đứa nhỏ này?”

Nhạc Mộng Như được cô gái kia đỡ, giống như có dũng khí, đau đớn nói: “Đúng thế! Không có người làm mẹ nào không yêu con, đứa bé này là đứa nhỏ đầu tiên của tôi, vốn dĩ tôi…”

Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Phong Hành Diễm, lại khóc.

Dáng vẻ kia khiến cho người ta thương tiếc, hơn nữa lại càng thêm nghi ngờ đứa nhỏ kia là của Phong Hành Diễm.

Cô gái đang đỡ Nhạc Mộng Như, không nhịn được đẩy Thương Trăn ra.

“Cô đủ chưa? Chẳng phải là do cô may mắn có danh tiếng, lớn lên lại xinh đẹp, cướp người đàn ông của người khác mới có được vị trí như hiện tại sao? Cô hại cô ấy thành bộ dạng này rồi, cô còn muốn gì?”

Thương Trăn bị đẩy một cái, cô vẫn không nhúc nhích, ngược lại lạnh lùng nhìn qua: “Nếu cô biết địa vị của tôi cao hơn cô, ai cho cô can đảm hô to gọi nhỏ trước mặt tôi?”

Một câu của cô khiến cho cô gái kia không nói được một chữ nào, sắc mặt xanh mét!

Thương Trăn lại một lần nữa nhìn Nhạc Mộng Như: “Cô thật sự muốn đứa nhỏ này?”

Nhạc Mộng Như cũng bị khí thế của Thương Trăn dọa sợ, nhưng lúc này, cô ta đã không còn đường để quay về, cắn chết: “Đúng! Tôi muốn!”

“Được.”

Cô thế mà nói được?

Phong Hành Diễm nhìn Thương Trăn, mà Thương Trăn lại nhìn về phía viện trưởng.

“Chuẩn bị phòng phẫu thuật, tôi giữ thai cho cô ta!”

Viện trưởng không rõ ràng lắm nhìn cô, lại nhìn về vũng máu trên mặt đất, chần chờ nói: “Đều đã như thế rồi, còn có thể giữ thai?”

Ngón tay Thương Trăn khẽ động, chiếc ngân châm trên đầu ngón tay cô đi ra, đâm thẳng vào bụng Nhạc Mộng Như, ánh mắt cô lạnh lẽo, lại mang theo tự tin.

“Các người không được, không có nghĩa là tôi không làm được.”

Cô nói câu này không khỏi khiến cho người ta cảm thấy tin phục, chuyện người khác không thể làm, đối với cô mà nói lại là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Được, tôi đi chuẩn bị ngay!” Viện trưởng kích động, ông ta nghĩ đến quốc gia có y thuật phát triển, sau khi chuyển sang nam còn có thể mang thai, muốn bé trai được bé trai, muốn bé gái được bé gái, tuy người phụ nữ này ra máu, nhưng không nhất định là không cứu được, đúng lúc để cho mấy bác sĩ bọn họ học tập.

Nhạc Mộng Như há to miệng, cô ta trơ mắt nhìn ngân châm của Thương Trăn đâm vào bụng mình, cô ta không chỉ không cảm thấy đau đớn, vốn dĩ bụng của cô ta đau đớn, lập tức giảm đi rất nhiều!

Một luồng hơi nóng dâng lên, khiến cho cô ta thoải mái muốn thở dài, đại não cũng khiếp sợ ý thức được y thuật của Thương Trăn có bao nhiêu bản lĩnh, chẳng lẽ cô thật sự làm được?

Đúng lúc Nhạc Mộng Như bị dọa đến mức không nói ra lời, Thương Trăn lại cười.

“Cái thai này của cô có thể giữ được, hơn nữa về sau, đứa nhỏ này có vấn đề gì, cô đều có thể tìm tôi, sau khi phẫu thuật, nếu cơ thể của cô xảy ra vấn đề cũng có thể tìm tôi, tôi chịu trách nhiệm, nhưng có một điều tôi nhất định phải nói cho cô biết, nếu tôi giữ cái thai này lại cho cô, cô lại phá thai, trong thời gian ngắn cơ thể bị tổn thương hai lần, cả đời này rất có thể cô sẽ không mang thai được nữa.”

Nói đến đây, Thương Trăn cong môi, chậm rãi nói: “Đương nhiên, cô yêu đứa bé này như thế, chỉ cần cô sinh đứa nhỏ này ra, cô vẫn có thể mang thai, sau đó tôi sẽ chuyển phí bồi thường tinh thần cho nhà họ Nhạc, ai bảo tôi xui xẻo bị ăn vạ?”

Cô vừa nói câu cuối cùng, giường bệnh di động đã được đẩy đến.

“Hiện tại, cô nằm lên đi, tôi giữ thai cho cô!”

Lời Thương Trăn nói giống như quả bom, khiến Nhạc Mộng Như ngây người không tỉnh lại.

Cô ta học khiêu vũ, biết nên làm như thế nào để không cho mình bị thương, vừa rồi lúc lăn từ trên cầu thang xuống, người khác nhìn thấy nguy hiểm, nhưng thật ra không sao, chỉ là đứa nhỏ nhất định sẽ mất, nhưng Thương Trăn nói loại tình huống này, cô còn cứu được?

Nếu như cô không làm được thì tốt, thế nhưng nên Thương Trăn làm được?

Nhạc Mộng Như nghi ngờ, nhìn giường bệnh lại chậm chạp không nằm lên.

Nếu Thương Trăn làm được, cô ta chắc chắn không giữ nghiệt chủng này, vẫn sẽ bỏ, dựa theo cách nói của Thương Trăn, nếu cô ta phá thai, rất có thể sau này cô ta không thể mang thai được nữa! Tổn thất này quá lớn, dù sao nếu không mang thai được, sau này cô ta còn gả được cho nhà giàu nào?

Cô ta không phải chưa từng nghĩ đến chuyện sinh đứa nhỏ ra lại giết nó, giá họa cho Thương Trăn, nhưng sinh con liền mang ý nghĩa dáng người biến dạng, mang ý nghĩa già đi, mang ý nghĩa tên họ Hàn kia sẽ lấy cớ buộc cô ta kết hôn, cả đời này của cô ta đều bị hủy!

Không được, không thể giữ cái thai này lại!

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status