Cô vợ tái sinh

Chương 381





Chương 381: Gây chuyện

“Anh không buông! Bây giờ anh buông ra là em chạy mất! Tối nay em ngoan ngoãn lên giường của anh đi!” Phong Hành Diễm đắc ý cười to, nhưng đúng lúc này liền truyền đến tiếng gõ cửa!

“Cô chủ, cậu chủ! Bà chủ phát bệnh rồi!”

“Cái gì?”

Phong Hành Diễm vội vàng buông Thương Trăn ra, mặc dù có chút ảo não, nhưng anh không nghi ngờ gì.

Dù sao Lý Uyển Oánh vẫn luôn mong muốn anh và Thương Trăn hoàn thành xong chuyện tốt, biết bọn họ ở trong phòng, ngay cả việc đến ngủ phòng khách để tác thành cho anh, bà ấy đều có thể làm được, vì thế lúc này bà ấy phát bệnh, nhất định là thật.

Nhưng lúc này, vẻ mặt Thương Trăn lại hơi phức tạp, không biết có phải là do thuốc có tác dụng hay không, cô lại có chút không muốn buông tay Phong Hành Diễm, chẳng qua…

Phong Hành Diễm nhanh chóng chỉnh lại trang phục cho Thương Trăn, trong lúc đó còn không quên chiếm hời, nhỏ giọng nói: “Anh qua đó xem thế nào, em gọi ông cụ Nghiêm đến, hoặc là em mang theo ngân châm đến xem qua một chút, đây là bệnh cũ của bà ấy, nhưng lâu rồi không phát bệnh, có lẽ châm cứu của em sẽ có tác dụng!”

“Thật ra…” Thương Trăn nhìn thấy anh nóng vội, cô hơi xấu hổ.

Trước kia Phong Hành Diễm có nôn nóng, nhưng không giống như bây giờ. Nhưng từ sau khi nhiễm virus K, trong thời gian hai năm này, anh vẫn luôn ở trong một trạng thái lúc nào cũng có thể chết, đối với người thân và người mình yêu quý, anh càng thêm trân quý, xử sự cũng thành thục hơn, cho nên sau khi khỏi bệnh, anh vẫn giữ nguyên thái độ này. Hiện tại trong lòng anh nóng như lửa đốt, khiến cho cô hơi xấu hổ, muốn nói ra chân tướng cho anh biết.

Nhưng Phong Hành Diễm thật sự quá sốt ruột, sau khi anh nói xong, không đợi Thương Trăn trả lời, anh hôn lên mặt của cô, ngay lập tức đi ra cửa, để lại Thương Trăn có chút dở khóc dở cười.

… Người đàn ông này thật đáng yêu.

Từ lúc Lý Uyển Oánh biết Phong Hành Diễm đi đến phòng của bà ấy, bà ấy liền cảm thấy lo lắng, trước khi chưa giải quyết vấn đề, nếu như không cấm dục sẽ không chỉ gây ra thương tổn lần hai cho anh, cũng sẽ khiến cho Trăn Trăn có ký ức không vui, vì cuộc sống tính phúc sau này của bọn họ, bà ấy phải liều mạng!

Bà ấy không ngừng đánh phấn trắng lên mặt, môi cũng được làm cho nhạt màu, nhìn qua trắng bệch, thoạt nhìn có loại cảm giác bệnh nguy kịch, rõ ràng trước đó còn rất khỏe.

Phong Hành Diễm nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Uyển Oánh, anh nhất thời nổi giận!

“Các người làm việc kiểu gì thế? Nhanh đưa bà ấy đến bệnh viện!” Nhà bọn họ có cáng cứu thương, có giường di động, Lý Uyển Oánh như thế này, nhất định phải đưa đi bệnh viện!

“Khoan… Đã…” Lý Uyển Oánh biết mình làm quá mức, bà ấy nhỏ giọng nói: “Thật ra, dáng vẻ của mẹ chỉ hơi dọa người thôi, nhưng tim hình như đã hết đau, để Trăn Trăn đến khám cho mẹ, bác sĩ giỏi nhất trên thế giới đang ở nhà chúng ta, còn đi bệnh viện làm gì?”

“Nhưng…” Phong Hành Diễm nhíu mày, Trăn Trăn cũng có một mặt mà cô không am hiểu, chẳng phải anh chỉ đang sợ chậm trễ điều trị ư?

“Không nhưng nhị gì hết, gọi Trăn Trăn đến!” Thân là bệnh nhân, Lý Uyển Oánh có dũng khí rất lớn.

Tính tình của Phong Hành Diễm trở nên rất tốt: “Được, cô ấy và ông Nghiêm sẽ nhanh chóng đến đây, mẹ đừng nói chuyện, nhắm mắt lại, trước mắt nghỉ ngơi cho thật tốt!”

Ông cụ Nghiêm đến trước, nhưng Lý Uyển Oánh lại không cho ông ta khám: “Không được, mẹ muốn để Trăn Trăn đến khám.”

Để ông cụ Nghiêm khám, chẳng phải sẽ bị lộ tẩy rồi à?

Ông cụ Nghiêm sờ lên mũi, còn đang suy nghĩ xem có phải bởi vì chính mình lâu như thế không chữa khỏi cho bệnh cũ của Lý Uyển Oánh, cho nên bà ấy bất mãn?

Chẳng qua rất kỳ lạ, Lý Uyển Oánh vẫn luôn dùng thuốc dưỡng sinh của ông ta, bệnh cũ này đã lâu không phát tác, sao hôm nay lại đột nhiên phát bệnh?

Sau khi Thương Trăn đến, Lý Uyển Oánh giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, giữ lấy tay cô.

“Trăn Trăn, con khám giúp mẹ, mẹ cảm thấy không sao, có lẽ không cần đi đến bệnh viện nhỉ?”

Phong Hành Diễm quan tâm quá sẽ bị loạn, không phát hiện ra điểm khác thường của Lý Uyển Oánh, anh nói với Thương Trăn: “Trăn Trăn, em mau khám xem tình hình của bà ấy như thế nào?”

Thương Trăn bất đắc dĩ bắt mạch cho Lý Uyển Oánh, ở chỗ mà người khác không nhìn thấy, Lý Uyển Oánh lén làm một tư thế “thắng lợi” với cô ấy, khiến cho Thương Trăn dở khóc dở cười.

Lúc này, Phong Hành Diễm nói: “Sao cha không về, các người gọi điện thoại cho ông ấy chưa?”

Anh cảm thấy hôm nay những người làm luôn phạm vào sai lầm, có phải đã lớn tuổi rồi không?

Thấy Phong Hành Diễm muốn gọi điện thoại cho Phong Tứ Hải, Lý Uyển Oánh nóng nảy nói: “Đừng!”

“Hả?”

Ánh mắt sắc bén của Phong Hành Diễm quét đến, Lý Uyển Oánh chột dạ cúi đầu khẽ ho một tiếng, âm thầm nắm chặt tay Thương Trăn, lúc này Thương Trăn mới giật mình, vội vàng nói.

“Sức khỏe của mẹ nuôi không sao, chẳng qua là do khí huyết không ổn định, em sẽ châm cứu khơi thông cho bà ấy, không có vấn đề gì lớn.”

“Đúng thế, đúng thế…” Lý Uyển Oánh vội vàng nói: “Vì thế đừng gọi cho cha con, gần đây nhà chúng ta đang ở trong thời điểm dồn sức, cha con đang bận rộn với việc khai thác thị trường bên nước ngoài, mỗi ngày đều rất mệt mỏi.”

Phong Hành Diễm kỳ quái nhíu mày, chẳng qua không muốn làm phiền chồng cũng phù hợp với tính cách của Lý Uyển Oánh, anh không nghĩ nhiều.

“Trăn Trăn, em nhanh giúp bà ấy khơi thông đi!”

Thương Trăn gật đầu, vẻ mặt chết lặng.

Tròng mắt Lý Uyển Oánh xoay chuyển: “Trăn Trăn, hay là tối nay con ngủ với mẹ nhé. Đúng lúc mấy ngày nay cha con nói, ông ấy không về, có con ngủ cùng mẹ, trong lòng mẹ cũng an tâm hơn nhiều.”

Thương Trăn cười lắc đầu: “… Vâng ạ.”

Phong Hành Diễm lộ ra vẻ mặt khen ngợi, cảm thấy như thế cũng tốt, trong nhà người khác đều có một số vấn đề giữ mẹ chồng và con dâu, nhưng nhà bọn họ lại rất hài hòa.

Cha anh nói Trăn Trăn là cô gái tốt, dặn anh phải nắm chắc, mẹ anh thì càng không cần phải nói, xem Trăn Trăn như con gái ruột, anh thì càng không cần nhắc đến, Trăn Trăn chính là bảo bối nhỏ ngọt ngào của anh, người một nhà đều hòa thuận.

Lý Uyển Oánh vội vàng nói: “Đỡ tôi về phòng, để Trăn Trăn châm cứu cho tôi.”

Người làm nhanh chóng đỡ Lý Uyển Oánh về phòng.

Trước khi Thương Trăn muốn đi theo vào, lại bị Phong Hành Diễm kéo đến một nơi hẻo lánh, dùng sức hôn cô hai lần, làm cho môi cô sưng đỏ, lúc này mới buông tha cho cô!

Cách một lớp quần áo, nhưng Thương Trăn vẫn cảm nhận được nhẫn nại của anh, trên mặt lại một lần nữa lộ ra biểu tình cổ quái: “Anh thật sự bỏ thuốc vào trong sữa?”

Nếu không, vì sao bị anh ôm như thế này, cô lại cảm thấy cơ thể mình giống như muốn hóa thành vũng nước, hy vọng được anh đối xử một cách thô bạo?

Phong Hành Diễm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên hung ác: “Còn không phải tại em à! Tối nay anh lại khó chịu hơn rồi… Chẳng qua thuốc kia không sao, không có hại với em… Trăn Trăn… Nhanh cho anh ôm một cái, anh rất khó chịu!”

“Đáng đời…” Thương Trăn không cách nào kháng cự cái ôm của anh, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thoải mái trên người anh, Thương Trăn càng lúc càng thấy nóng, không khỏi nghiêng đầu liếm lên lỗ tai anh, lần này, thiếu chút nữa khiến cả người Phong Hành Diễm run lên, thiếu chút nữa phát điên!

Nơi hẻo lánh, bầu không khí trở nên nóng hơn, giống như muốn bốc cháy, Phong Hành Diễm giữ mặt cô, dùng một nụ hôn giống như muốn nuốt chửng cô, dùng sức hôn cô.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status