Cô vợ tái sinh

Chương 384





Chương 384: Thời gian vui vẻ

Một lần đi qua, cuối cùng Thương Trăn cũng cảm nhận được lần 18 tuổi kia, cảm giác cả người giống như rời ra thành từng mảnh.

Nhưng hiển nhiên Phong Hành Diễm là thực tủy biết vị, hơn nữa vừa mới làm một lần, đối với anh mà nói, đây chẳng qua chỉ làm nóng cơ thể mà thôi. Mỗi tế bào trên người anh đều đang kêu gào muốn càng nhiều! Đối với cơ thể của cô gái ở bên dưới, mỗi một chỗ đều yêu thích không buông tay, yêu thương tận xương tủy.

(*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.)

Nhưng Thương Trăn lại để hai tay lên lồng ngực anh, lúc này cô rất cảm ơn Lý Uyển Oánh, bà ấy sớm đã đoán được trước.

Nếu không phải cô ngủ cùng với Lý Uyển Oánh, đoán chừng với một người vừa mới khai trai, không biết thỏa mãn như Phong Hành Diễm, cô sẽ chết trên giường!

“Dừng lại! Em phải về!”

Thời gian đã trôi qua không chỉ một tiếng, nhưng Phong Hành Diễm hoàn toàn không có cảm giác gì: “Không được! Trăn Trăn, anh còn chưa ăn no… Anh mới vừa bắt đầu, sẽ rất ngột ngạt.”

Sau đó, anh lại một lần nữa không biết xấu hổ cọ lên người cô, để bản thân cô cảm nhận một chút, vừa rồi anh quả thật chỉ mới ăn món khai vị, sau đó mới là bữa chính.

Giây phút này, Thương Trăn có chút tuyệt vọng, nếu như vừa rồi cô bị ép dưới người anh hơn một tiếng chỉ mới là dạo đầu, như vậy lại tiếp tục, cô không sống nổi, nơi đó của cô quá đau, nhất định là sưng lên!

“Không được! Đây là mẹ anh đó! Hiện tại bà ấy đang bị bệnh, buổi tối phải có người ở bên chăm sóc, sao anh có thể bất hiếu?”

Không thể không nói, câu nói này của Thương Trăn khiến Phong Hành Diễm xúc động, thế nhưng… Anh ôm Thương Trăn không nỡ buông tay.

“Nhưng em mà đi bây giờ, anh sẽ bị bệnh mất! Anh sẽ bị nghẹn! Làm sao em lại không đau lòng cho anh?”

Thương Trăn không phản bác được: “Không phải… Anh còn có thể dùng tay sao?”

Cô vừa nói xong câu này, trong bóng tối, cô cảm nhận được Phong Hành Diễm đang hung dữ trợn mắt nhìn chằm chằm cô!

“Em nghĩ hay lắm, cho anh ăn sơn hào hải vị rồi, còn muốn anh đi ăn món cháo mà ngay cả trước kia anh còn khinh thường ngó đến, nằm mơ!”

Sau khi nói xong, anh lại hôn cô, ý đồ đánh thức dục vọng của cô!

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên giác quan càng thêm mãnh liệt, cho dù Thương Trăn có giãy dụa như thế nào cũng không trốn thoát được nụ hôn nóng rực của anh, hơn nữa chỉ cần cô khẽ động, nhiệt độ trên người của Phong Hành Diễm lập tức liền tăng lên, nhiệt độ này giống như muốn làm tan chảy cô!

“Trăn Trăn…”

Thương Trăn cảm thấy hiện tại mình rất không chịu nổi Phong Hành Diễm gọi tên cô như thế, giống như một sợi lông vũ chạm nhẹ vào tim cô! Nhưng cơ thể đau đớn lại làm cho cô tỉnh táo, cứ như thế một bên tỉnh táo giãy dụa, một bên bị dục vọng hòa tan, cô rất mâu thuẫn, ỡm ờ, sau cùng vẫn để Phong Hành Diễm đạt được mong muốn.

Một lần nữa đi vào, Thương Trăn vừa đau vừa thoải mái rên lên một tiếng, cô không nói, Phong Hành Diễm không biết cô đau, dù sao hai người đã là lần thứ ba, nên thích ứng mới đúng.

Thương Trăn vừa cảm thấy dễ chịu, vừa cảm thấy đau đớn, không nhịn được hừ một tiếng, nhưng cô không biết, âm thanh của cô như nghẹn ngào, cầu xin tha thứ, giống như móng vuốt mèo nhẹ nhàng cào lên trái tim người đàn ông, dưới sự thôi thúc của âm thanh này, sẽ chỉ làm tăng lên dục vọng của người đàn ông, khiến tình thế càng thêm không thể khống chế.

Nhưng lúc này, Bàng Thất đột nhiên đến gõ cửa!

“Cậu chủ, bà chủ dậy, bây giờ đang tìm người.”

Một câu của Bàng Thất thành công khiến Phong Hành Diễm giật mình.

Thương Trăn cũng bị đánh thức, nhân cơ hội này, cô vội vàng từ trong ngực anh đi ra, trở mình nhảy xuống dưới giường.

Chiếc váy bị vén lên tận ngực bị cô kéo xuống, cô nhanh chóng nói.

“Mẹ nuôi đang gọi em! Nói không chừng là trong người có chỗ nào không thoải mái, anh không cần sang đấy, em tự giải quyết được, có việc gì em sẽ báo cho anh.”

Thương Trăn vừa nói vừa chạy ra ngoài, lúc cô nói xong một chữ cuối, cô đã mở cửa đi ra ngoài.

Vốn dĩ Phong Hành Diễm muốn đuổi theo, nhưng anh không mặc quần áo, phía dưới lại khó chịu, hơn nữa anh cũng sợ mẹ anh không thoải mái, cứ như thế một giây do dự, Thương Trăn đã chạy mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại anh tức giận đánh vào giường! Sao mẹ anh lại không góp sức cho anh như thế! Con trai của bà ấy sắp bị bà ấy giỡn chết rồi!

Sau khi đi ra, Thương Trăn nhẹ nhàng thở phào một hơi, vẻ mặt Bàng Thất tràn đầy hứng thú nhìn cô, cũng không biết trong đầu lại tưởng tượng ra gì.

Vốn dĩ ban đầu Thương Trăn không muốn để ý, nhưng sau cùng vẫn dừng lại nói: “Chuyện tối nay, không được nói cho bất kỳ ai biết? Có biết không?”

Bàng Thất liên tục gật đầu: “Cô chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết việc nửa đêm cô đến phòng cậu chủ một tiếng!”

“Anh!”

Thương Trăn nhìn vẻ mặt tràn đầy nụ cười xấu xa của Bàng Thất, cô đột nhiên không có sức tranh luận tiếp, bởi vì so với lần trước, cô thê thảm hơn nhiều, cô gần như không đi vững…

Nhưng vì không muốn để cho Lý Uyển Oánh phát hiện ra điều gì, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, từng bước về phòng.

Lý Uyển Oánh nhìn thấy cô về, nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ vừa thức dậy lại không thấy con, con đi đâu thế?”

Sau đó bà ấy lại vỗ ngực nói: “Mẹ mơ thấy Hành Diễm bắt con đi, dọa đến mẹ tỉnh giấc!”

Mẹ mơ không sai, Phong Hành Diễm quả thật bắt con đi hành hạ hơn một tiếng mới thả…

Vẻ mặt Thương Trăn cổ quái, một lúc sau mới cứng ngắc trả lời: “Con… Con đi xuống dưới lầu uống nước.”

“Hả?” Lý Uyển Oánh ngồi trên giường, kỳ quái nhìn cô: “Không phải trong tủ lạnh có nước ư?”

Thương Trăn trả lời qua loa, sau đó leo lên giường ngủ.

“Khoan đã!” Lý Uyển Oánh đột nhiên kêu lên một tiếng, giữ lấy cổ tay cô: “Tay con sao thế? Hình như bị người ta giữ, đỏ lên rồi!”

Lời bà ấy nói khiến Thương Trăn nhớ đến trước đó, tay của cô bị anh giữ chặt, bị anh ép dưới người, không thể động đậy được, hình ảnh anh muốn làm gì thì làm, trong nháy mắt, mặt cô đỏ lên, nhanh chóng thu tay về.

“Không sao đâu ạ, chắc là bị dị ứng, ngủ một giấc là khỏi.”

Bởi vì quá khuya, Lý Uyển Oánh thấy Thương Trăn trở về, cho nên bà ấy không nghĩ nhiều, bản thân bà ấy cũng rất buồn ngủ, cho nên tiếp tục nằm xuống ngủ, trước khi ngủ, bà ấy còn nói: “Trăn Trăn… Con yên tâm, có mẹ ở đây, Hành Diễm sẽ tốt hơn…”

Bà ấy còn không nói rõ mình nghi ngờ cơ thể của Phong Hành Diễm có bệnh, chỉ trấn an cô, trong lòng nghĩ thầm, ngày mai phải đi giải quyết chuyện này.

Thương Trăn nằm xuống, đưa lưng về phía Lý Uyển Oánh, nhìn cổ tay mình, quả nhiên là sưng đỏ, không chỉ như thế, cô đoán, dưới lớp áo ngủ càng thêm bừa bộn, Phong Hành Diễm để lại không ít dấu vết trên người cô, giống như muốn đem tất cả tinh lực mà anh tích lũy được phát tiết lên người cô, hơn nữa, mấy lần trước mắt cô hiện lên luồng ánh sáng trắng, như rơi trên mây, đây có lẽ chính là… Cao triều!

Nghĩ như thế, mặt cô càng lúc càng đỏ, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!

Năm 18 tuổi, cô chỉ cảm thấy đau nhức, còn lần trước, bởi vì cô tự mình động, cho nên chỉ lướt qua liền dừng lại, không giống như hôm nay, cô cảm thấy không phải là chính mình, bị Phong Hành Diễm tùy ý chi phối, không có sức lực gì, giống như bị anh hút khô.

Không thể nghĩ, không thể nghĩ.

Thương Trăn vỗ mặt mình, ép buộc chính mình ngủ.

Rõ ràng cơ thể đau nhức, rõ ràng cơ thể mệt mỏi, nhưng đại não không chịu nghỉ, cô vừa nhắm mắt lại liền cảm nhận được nhiệt độ của anh, nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh không ngừng gọi tên cô, nói những lời âu yếm!

Cô điên rồi? Sao cô lại vẫn luôn nghĩ đến những thứ đó?

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status