Cô vợ tái sinh

Chương 388





Chương 388: Chữa trị bằng yêu thích

Tư Không Cẩn không nhịn được cười nói: “Nếu như ngay cả sợ hãi cô còn không sợ, như vậy cô chắc chắn mình còn sống không?”

Câu nói này của anh ta khiến cho trong lòng Thương Trăn run lên, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

“Nếu cô không phạm sai lầm, không sợ hãi, không sợ đau đớn, không đau khổ, sống như thế có ý nghĩa gì?”

Theo câu nói này của anh ta, tiếng gió đột nhiên thổi vù vù bên tai Thương Trăn, mọi thứ xung quanh trên nên chân thật hơn trước đó nhiều lần.

Lúc cảnh vật không ngừng lùi lại về sau, cô cảm nhận được loại cảm giác có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, cảm giác nguy hiểm như muốn nổ tung, loại cảm giác sợ hãi kia đột nhiên tăng lên, làm cho cô muốn hét lên.

“Dừng… Dừng lại!” Bàn tay đang ôm Tư Không Cẩn đột nhiên khẩn trương túm chặt vào áo anh ta.

Tư Không Cẩn khẽ cười: “Cô đang sợ hãi sao?”

Sau khi nói xong, tốc độ của anh ta nhanh hơn! Chẳng khác nào một tia chớp, trong mùa đông, dưới ánh chiều tà, chiếc xe lao nhanh như bay, không ngừng rẽ sang trái, rẽ sang phải, khiến Thương Trăn cảm thấy mình như chiếc lá rụng trong gió lạnh, cho dù đang ôm chặt Tư Không Cẩn, cô vẫn cảm thấy cảm giác nguy hiểm bị thổi bay đi!

“Dừng lại! Tôi… Sợ hãi!”

Cô nói như thế, dường như nghe được một tiếng cười to của Tư Không Cẩn, tốc độ của xe giống như bão tố, lên thẳng 400km/h.

“Anh điên rồi sao?”

Giọng nói của Thương Trăn có chút thay đổi!

“Nếu như cô không hét lên, đó chính là không đủ nhanh, tôi còn có thể nhanh hơn!”

“Dừng lại!”

“Xem ra cô còn muốn tăng tốc?”

Cuối cùng ở một chỗ ngoặt, bởi vì lốp xe tách ra, xe trầm xuống, nhanh chóng rẽ, sau cùng Thương Trăn hét lên một tiếng sợ hãi! Trong cơ thể cô kích thích ra hormone sợ hãi, cô có loại cảm giác thiếu tự tin, không nắm chắc được!

Nghe thấy Thương Trăn hét lên, Tư Không Cẩn vẫn không thả chậm tốc độ, mà chính là thể hiện kỹ thuật của mình, dẫn theo cô tiếp tục quẹo cua.

“Đủ rồi! Dừng lại!” Thương Trăn không nhịn được hét lên, nhưng lại cảm thấy giống như đã đánh vỡ thứ gì đó, cảm thấy không nên làm như thế.

Những loại tâm lý mâu thuẫn này ở trước khi rẽ vào khúc cua đều hóa thành bọt nước, cô chỉ có thét lên mới phát tiết ra ngoài được loại cảm giác đang đè nén trên lồng ngực mình.

Còn Tư Không Cẩn, ở chỗ cô không biết, anh ta mím chặt môi lại.

Thật ra anh ta không muốn làm như thế, khuyên nhủ cô tương đương với giúp đỡ Phong Hành Diễm, đối với anh ta, căn bản không có chỗ tốt nào, thế nhưng ngay trước khi Thương Trăn đến, Phong Hành Diễm đã gọi điện thoại cho anh ta, nói đợi lát nữa Thương Trăn tới, nếu anh ta có cơ hội, nhờ anh ta khuyên nhủ cô ấy.

Từ trong miệng của Phong Hành Diễm nghe được một chữ nhờ, rõ ràng nên thoải mái mới đúng, nhưng anh ta lại cảm thấy khó chịu.

Anh ta nói, anh ta chính là muốn kích thích Thương Trăn?

Phong Hành Diễm hơi dừng lại một chút, sau đó đem tình hình tâm lý của Thương Trăn nói cho anh ta. Sau cùng còn nói.

“Trăn Trăn đã từng bị rất nhiều tổn thương, vì thế nếu như anh cũng thích cô ấy, nên khơi thông tâm trạng của cô ấy theo phương hướng chính xác, không liên quan đến cạnh tranh, anh cũng không cần nói đến chuyện tôi đã gọi điện thoại, tôi đơn giản chỉ muốn cô ấy tốt hơn, chỉ thế thôi.”

Sau khi Tư Không Cẩn cúp máy, trong lòng anh ta còn cảm thấy rất khó chịu.

Anh ta đã từng cảm thấy, ngoại trừ gia thế, anh ta không thua gì Phong Hành Diễm, vì sao Thương Trăn không thích anh ta? Nhưng hiện tại, anh ta mới phát hiện ra, anh ta hoàn toàn không làm được như Phong Hành Diễm… Ngay cả một sợi tóc của đối phương cũng muốn chăm sóc cẩn thận.

Từ bề ngoài và tính cách nhìn lại, rất khó tưởng tượng, Phong Hành Diễm lại là một người tỉ mỉ như thế.

Ở thời điểm mà anh ta không biết, Phong Hành Diễm trở nên càng thành thục hơn, anh giống như vì muốn đón ý nói hùa với tính cách của Thương Trăn, biến thành đối tượng thích hợp nhất với cô, điểm này, không phải ai cũng làm được.

Cho nên lần này, người muốn đi ra ngoài để phát tiết, ngoại trừ Thương Trăn còn có chính anh ta.

Nhìn thấy cảnh vật không ngừng biến mất, ánh sáng tối dần, cảm giác Thương Trăn ôm thật chặt chính mình, chút ấm áp từ phía sau truyền đến đáy lòng, khóe môi Tư Không Cẩn không khỏi cong lên.

Nhớ kỹ đi, nhớ kỹ nhiệt độ và mùi thơm của cô, chút trí nhớ này sẽ tồn tại rất lâu trong ký ức…

Giống như Phong Hành Diễm nói, Thương Trăn đã từng chịu nhiều đau khổ, đương nhiên, anh ta cũng có thể nhìn ra, không có cô gái nào sinh ra đã chết lặng lại nhạy cảm như thế, phong bế chính mình, lộ ra sắc bén. Vì thế, bắt đầu từ khi thích cô, anh ta liền vô thức không cho cô áp lực tâm lý gì.

Không chỉ có anh ta nghĩ như thế, ngay cả Lâm Văn Phong cũng thế, Trường Sinh cũng là như vậy, bọn họ đều không ép buộc cô, nhưng khi cô cần, bọn họ đều sẵn lòng dốc hết sức, bọn họ đều hy vọng cô tốt, hy vọng yêu thích của bọn họ có thể chữa trị cho cô, mang đến ấm áp cho cô.

Rất khó tưởng tượng, loại tinh thần này sẽ có một ngày xuất hiện trên người anh ta, anh ta học được đưa ra thiện ý một cách vô điều kiện, chỉ vì một nụ cười của cô.

Đáng giá sao?

Thật ra rất đáng giá, ai có thể từ chối một thiên sứ?

Sau khi xuống xe, hai chân của Thương Trăn đều đứng không vững, nhưng hiệu quả rất rõ ràng, mặt cô đỏ bừng, ánh mắt trong trẻo, có hơi tức giận, dáng vẻ trừng mắt nhìn người ta, cùng với bộ dạng lạnh lùng trong ngày thường, hoàn toàn giống như hai người, lúc này cô rất hoạt bát.

“Anh như thế quả thật là đi tìm đường chết! Trời lạnh như vậy, có lẽ trên mặt đường còn có chỗ kết băng, anh còn lái nhanh như thế! Tôi… Tôi sẽ nói cho Trường Sinh!”

Bị cô dùng lời nói lạnh nhạt uy hiếp, Tư Không Cẩn chậm rãi đeo kính lên, nở một nụ cười tà mị: “Không chơi nổi thì thôi, cô cho rằng ai cũng có thể lên xe tôi à?”

Thương Trăn hừ lạnh: “Chờ giải thích với em trai của anh đi.”

Lúc Tư Không Trường Sinh mắng người, Tư Không Cẩn chỉ có thể chịu đựng.

Thương Trăn tức giận quay người, nhưng bởi vì run chân, cô thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Tư Không Cẩn nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, Thương Trăn ngã vào trong ngực anh ta, giây phút này, hai người rất gần nhau.

Sau mắt kính, ánh mắt Tư Không Cẩn mất đi ý cười, trở nên nghiêm túc.

“Thương Trăn.” Anh ta gọi tên cô: “Phong Hành Diễm hy vọng cô mở rộng lòng mình, hy vọng cô có thể vui vẻ như người bình thường, còn tôi, thật ra tôi mới là người hy vọng cô mở lòng mình nhất.”

Thương Trăn hơi nhíu mày.

Tư Không Cẩn khẽ cười: “Bởi vì trước khi trái tim cô khóa lại, chỉ có Phong Hành Diễm đi vào, còn chúng tôi, ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.”

Ngón tay anh ta chỉ vào vị trí tim Thương Trăn: “Sau khi cô khóa lại, dường như ngay cả mặt cảm xúc, cô đều khóa chặt lại, cô sẽ không liên lạc với người ta, không chơi trò mập mờ, ngay cả việc chấp nhận cũng không làm được, cô như thế thật khiến người ta khó xử.”

“Nếu cô sớm mở ra lòng mình thì tốt, như vậy có phải chứng minh, tôi còn có cơ hội?”

Sau khi nói xong, anh ta cười một tiếng, vẻ mặt của Thương Trăn trở nên nghiêm túc.

“… Tôi mang đến phiền phức cho các anh sao?”

Tuy bề ngoài cô không tỏ vẻ gì, nhưng Tư Không Cẩn lại có thể cảm nhận được sự bất an trong cô, cô lo lắng sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho người mà mình để ý, vì thế cô vẫn luôn tự lập, không làm phiền ai.

Tư Không Cẩn đột nhiên sờ lên đầu cô, cười.

Nội tâm Thương Trăn sạch sẽ lại mềm mại, tất cả sắc bén chỉ là tượng trưng mà thôi, cô trải qua nhiều chuyện, nhưng vẫn giữ được thiện lương, biết rõ cuộc đời nhưng vẫn ngây thơ, sao lại không đáng yêu cơ chứ?

Khó trách bọn họ đều thích cô, ở một số phương diện mà nói, cô khiến cho người ta yêu thích không buông tay.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status