Cô vợ tái sinh

Chương 391





Chương 391: Tơi tả mà về

Đương nhiên không phải gả cho Vương Gia Đức, loại người thối nát này, người nào gả người đấy chết!

Vương Vĩ đồng ý với cô ta, chỉ cần cô ta giúp Vương Gia Đức, sẽ để con trai cả của mình cưới cô ta! Sau này con trai cả của ông ta sẽ là người kế thừa gia nghiệp! Bộ dạng cũng không tệ!

… Cô ta tốn nhiều sức lực như vậy, không dễ dàng gì mới khiến gia tộc như vậy nguyện ý cưới cô ta làm vợ, cô ta tuyệt đối không thể để Thương Trăn phá hủy chuyện tốt của cô ta!

“Cha!” Hai tay Vạn Thanh Thanh nắm lấy tay áo Thương Bách Tề, vội vàng nói, “Cha! Cha! Gia Đức không phải là người như vậy, đều là đám người bên ngoài đồn linh tinh… Anh ấy từng có lúc hoang đường, nhưng bây giờ đã thay đổi rồi!”

Cô ta lại nói với Thương Trăn, “Chị! Chuyện trước đây đều là lỗi của em, em không có cố ý, đều là, đều là Lâm Tuyết Hàm dẫn em đi sai đường! Hại em làm những chuyện sai lầm như vậy… Em biết chị không thích em, chỉ cần chị giúp em chuyện này, đời này em sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa! Cầu xin chị!”

Lời nói của cô ta vừa vội vàng lại thành khẩn, nhìn có vẻ như thành tâm ăn năn, còn đổ hết lỗi lầm lên người Lâm Tuyết Hàm, rõ thật là… Thương Trăn cảm thấy nếu Lâm Tuyết Hàm biết, nhất định là biểu cảm rất đặc sắc.

“Không cứu được là không cứu được, các người đi đi, nhà họ Thương không chào đón các người.”

Thái độ lạnh lùng của Thương Trăn khiến người ta có chút phẫn nộ, mà Phong Hành Diễm ở đây, cho dù bọn họ giận cũng không dám nói gì, Vương Vĩ không dám làm gì Thương Trăn, liền trừng Vạn Thanh Thanh một cái, ngụ ý là, nếu chuyện này cô làm không xong, hợp đồng giữa chúng ta sẽ xóa bỏ!

Vạn Thanh Thanh bị ông ta nhìn run lên, cuối cùng nghiến răng một cái, quỳ gối bên cạnh Thương Bách Tề, đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn ông.

“Cha… Cha có thể thương yêu thương xót con được không? Nhiều năm như vậy, người hiểu rõ con nhất là cha rồi! Tốt xấu gì con cũng gọi cha mười mấy năm, mười mấy năm đó! Duyên phận này dù thế nào cũng không chém đứt được! Bây giờ con sắp gả vào nhà họ Vương, con chỉ muốn trước khi gả vào nhà họ Vương, giúp chú em con, làm chút việc thiện, bù lại chuyện ngu ngốc lúc trước, chẳng lẽ chuyện này cũng không thể sao? Con đã đồng ý với bạn trai con, nếu con không làm được, cha xem con đối mặt với anh ấy kiểu gì đây? Hôn sự này, con còn kéo dài thế nào được?”

Cô ta hiểu lấy tình, động lấy lý để nói, khiến Thương Bách Tề dần dần không duy trì được mặt lạnh, cộng thêm bây giờ Vạn Thanh Thanh mới mười chín tuổi, không đến trường học thật tốt, bị mẹ cô ta hủy hoại, dưỡng thành tật xấu nói như rồng leo, làm như mèo mửa, hơn nữa thanh danh cũng bị hủy hoại hoàn toàn, nếu bây giờ hủy mối hôn sự này, sau này cô ta muốn tìm nhà tốt như vậy cũng khó.

Nghĩ như thế, Thương Bách Tề dần dao động.

Vạn Thanh Thanh lại nói với Thương Trăn, “Chị, trước đây em còn nhỏ tuổi, đâu biết phân rõ phải trái trắng đen? Em biết dưới xúi giục của Lâm Tuyết Hàm, em làm rất nhiều chuyện quá đáng với chị, nhưng nể mặt chúng ta cùng nhau lớn lên… Nể mặt em gọi chị là chị từ nhỏ, nể mặt chúng ta làm người thân mười mấy năm, chị giúp em chuyện này đi… Hu hu hu, em đã không còn gì rồi, không thể mất đi hôn ước này nữa, nếu chị không giúp em, em thật sự chỉ có hai bàn tay trắng rồi!”

Cuối cùng Thương Bách Tề không nhịn được nói với Thương Trăn, “Trăn Trăn… Con xem, em gái con biết lỗi rồi, con…”

Thương Trăn khẽ dựa đầu vào vai Phong Hành Diễm, bộ dạng hơi mệt mỏi.

“… Con có em gái sao? Cha, có phải cha quên rồi không, con gái cha nuôi mười mấy năm, lúc trước biết cô ta có người cha quyền thế, vui vẻ phấn chấn biết bao nhiêu rời cha mà đi? Mà lâu như vậy, đều không trở về liếc mắt nhìn cha một cái.”

Thương Bách Tề ấp úng một phen không nói gì, gương mặt Vạn Thanh Thanh cũng lập tức cứng ngắc, “Đó… Đó là vì, em nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm hồn! Nhưng bây giờ em đã biết rõ, em biết người nào mới là người đối xử tốt nhất với em… Giúp em lần này đi! Sau này có cần, em sẽ không chối từ, chị!”

Thương Trăn liếc cô ta một cái.

“Cô biết mẹ cô đang ở đâu không?”

Trên mặt Vạn Thanh Thanh hiện lên chút chán ghét, nhanh chóng nói, “Bà ta hại em như thế, nếu không vì bà ta, em sẽ không rời khỏi cha, rời khỏi nhà họ Thương, em rất ghét bà ta! Còn lâu mới quan tâm bà ta ở đâu!”

Cô ta đặt mình vào vị trí người bị hại cũng không có gì đáng trách.

Thương Trăn cười khẽ, “Lần trước tôi thấy bà ta làm dọn dẹp ở khách sạn.”

Thương Trăn vừa nói vậy, Thương Bách Tề liền lộ ra biểu cảm không đành lòng, mà Vạn Thanh Thanh có chút luống cuống, “Nói bà ta làm gì! Chị… Lần này em thật sự không có biện pháp mới đến cầu xin chị! Em…”

Thương Trăn giơ tay ngắt lời cô ta.

“Cô xem, cô biết mẹ cô làm dọn dẹp ở nhà hàng, cô đều có thể thờ ơ, từ nhỏ tới lớn, có thứ tốt, bà ta sẽ nghĩ tới cô đầu tiên, mọi thứ tốt nhất đều chỉ mong sao nâng tới trước mặt cô, nhưng cô thì sao? Một mình cầm tài sản Vạn Hằng để lại tiêu xài, không cho bà ta một đồng, không chịu gặp bà ta, đối với bà ta thì chẳng quan tâm. Lúc này cô mặc đồ hiệu túi sách hàng hiệu tới khóc lóc kể lể, lần trước mẹ cô mặc quần áo mà người giúp việc nhà chúng tôi cũng không mặc, còn nói ngay cả mặt cô cũng không thấy, có thể thấy được trái tim cô tàn nhẫn cỡ nào, làm tuyệt tình bao nhiêu.”

Lời nói của Thương Trăn dần khiến Thương Bách Tề tỉnh táo lại.

“Ngay cả mẹ ruột đều nói vứt là vứt được, nhất định là lãnh huyết vô tình, vì tư lợi. Cô nói ăn năn, nói báo ân, nói xin lỗi? Cô cảm thấy tôi sẽ tin à?”

Lời nói của Thương Trăn khiến Vạn Thanh Thanh chấn động trong lòng, thấy Thương Bách Tề cũng lộ ra biểu cảm dao động, vội vàng sửa lời.

“Không phải như vậy! Em không phải người như chị nói…” Cô ta nghiến răng, “Thực ra Lâm… Mẹ em ở ngay nhà họ Vạn, em chỉ sợ nói bà ấy ra mọi người sẽ tức giận, thực ra sao em có thể mặc kệ bà ấy được? Tuy bà ấy hại em như vậy, làm hại thanh danh của em bị hủy hoại, nhưng dù thế nào bà ấy cũng là…”

“Vậy số điện thoại của Lâm Tuyết Hàm là bao nhiêu?” Thương Trăn cười hỏi.

Vạn Thanh Thanh không thể nói dối được nữa, cô ta vốn không biết Lâm Tuyết Hàm ở đâu, sao có thể có số bà ta?

“Em… Chưa cho bà ấy số di động.” Vạn Thanh Thanh nhỏ giọng nói.

Thương Trăn lắc di động của cô, “Trùng hợp thế, cô không có, nhưng tôi có! Lần trước tôi nói muốn đưa bà ta đến nhà cô, bà ta vui quá liền cho tôi số điện thoại, cuối cùng lần này cũng gặp cô, cô nhanh đón bà ta về nhà đi!”

Lúc này, biểu cảm của Vạn Thanh Thanh rất vặn vẹo!

Chính cô ta vì tư lợi, liền cho rằng người khác cũng như thế, hơn nữa Lâm Tuyết Hàm tiêu tiền rất phung phí.

Cho nên cô ta vừa nghe Thương Trăn nói vậy, thật sự cho rằng Lâm Tuyết Hàm không thấy mình, muốn mượn tay Thương Trăn tới đón bà ta, đến nhà họ Vạn cọ ăn cọ ở!

Mà Thương Trăn vì nhìn truyện cười của cô ta, nhất định sẽ giúp Lâm Tuyết Hàm! Nhưng Lâm Tuyết Hàm hại cô ta đi đến đâu cũng thành trò cười, sao cô ta có thể đón người như vậy trở về? Cô ta chỉ mong sao Lâm Tuyết Hàm đi chết đi mới tốt!

Biểu cảm của Vạn Thanh Thanh rất đặc sắc, Vương Vĩ cũng hiểu rõ chuyện ngày hôm nay chỉ sợ không được, vì thế không duy trì được thể diện, đứng dậy chuẩn bị cáo từ!

“Chú Vương!” Vạn Thanh Thanh hoảng sợ, vội vàng kéo tay ông ta, nhưng bị hất ra rồi!

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status