Cô vợ tái sinh

Chương 395





Chương 395: Bị vạch trần làm sao bây giờ

Bây giờ Phong Hành Diễm vô cùng thông minh nâng bát lên, ngón tay thon dài vòng quanh miệng bát, cười xấu xa hỏi Thương Trăn trong lòng.

“Trăn Trăn, em thật sự muốn anh uống sao?”

Uống vào còn không phải trả hết trên người em?

Những lời này đột nhiên nổ tung trong đầu Thương Trăn, cô vội vàng lắc đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Lý Uyển Oánh, cô lại gật đầu theo bản năng, cả người rất hỗn loạn, nhưng thông minh bổ sung một câu, “Đương nhiên, đồ quá bổ cũng không thể ăn nhiều, vượng hỏa quá sẽ rất khó chịu!”

Cho nên anh ăn ít một chút!

Nhưng Lý Uyển Oánh đã sớm biết!

Bà ấy nhìn Phong Hành Diễm với vẻ chờ mong, cười nói, “Không sao, uống nhanh đi! Đây là dược thiện mẹ cố ý làm đấy, dược liệu bên trong nấu chung lại, không chỉ không vượng hỏa, còn có hiệu quả rất tốt!”

“Hả? Hiệu quả gì?” Phong Hành Diễm đột nhiên hỏi, lúc đó Thương Trăn che mắt, có chút không dám nhìn tiếp.

Lý Uyển Oánh mới phát hiện mình lỡ miệng, lúng túng lắc đầu, “Là hiệu quả sản sinh âm bổ dương thượng, ăn ngon, ăn ngon…”

“Vậy sao?”

Phong Hành Diễm bưng bát, cười mà như không cười nhìn Lý Uyển Oánh đang chột dạ một cái, lại nhìn Thương Trăn như chim cút trong ngực một cái, cuối cùng, vô cùng sảng khoái uống hết bát canh đông trùng hạ thảo trong bát mình!

Mà Thương Trăn thấy anh uống vào, thì vô cùng bất an, bởi vì mông bị vật cứng nào đó chọc vào, nóng rát rất khó chịu.

Sau khi uống xong, anh bưng bát của Thương Trăn lên, giọng điệu kỳ lạ, “Một bát này, nếu Trăn Trăn muốn anh uống giúp, vậy anh uống hết giúp em!”

Thương Trăn há miệng, mở to mắt nhìn bát canh muốn nói lại thôi.

Mà đôi mắt Lý Uyển Oánh sáng rực! “Uống đi! Uống nhiều một chút, thứ này không chiếm dạ dày, lát nữa sẽ tiêu hóa thôi!”

Phong Hành Diễm cười, trong ánh mắt hoảng sợ của Thương Trăn, vô cùng rõ ràng uống bát thứ hai!

Sau khi uống xong, anh gật đầu nói, “Không tệ, thêm bát nữa!”

“Được!” Lý Uyển Oánh vội vàng múc đầy bát cho anh!

Mà Thương Trăn “đề phòng chịu dày vò” không nhịn được nữa rồi!

“Đủ rồi… Mẹ nuôi, sẽ… Sẽ vượng hỏa, thật sự sẽ vượng hỏa mất!”

Tuy cô không có biểu cảm gì, nhưng gương mặt đỏ bừng rỉ máu, cô vươn tay muốn ngăn cản, nhưng không dám làm ra bộ dạng cứng rắn, khỏi phải nói đáng yêu biết bao nhiêu!

Phong Hành Diễm cười, bàn tay xoa tóc cô một cách cưng chiều, ước gì có thể giấu cô ở trong lồng ngực mình, không cho người nào nhìn!

Anh cố ý đùa co, “Nhưng mùi vị không tệ mà, hay là Trăn Trăn cũng thử xem nhé?”

Anh vừa nói, vừa âm thầm chọc vào cô, khiến cổ Thương Trăn đều đỏ lên!

Toàn thân cô cứng ngắc không dám cử động, thấy Phong Hành Diễm để bát canh thứ ba bên miệng, không hiểu sao nôn nóng hơn!

Đêm nay sẽ không gặp chuyện không may đấy chứ? Bây giờ cô chạy còn kịp không?

Thấy buổi tối Phong Hành Diễm không ăn gì, chỉ uống ba bát đông trùng hạ thảo, trái tim Thương Trăn như tro tàn, cuối cùng lúc Phong Hành Diễm chuẩn bị uống bát thứ tư, cô bùng nổ! Tuy bát kia không to, nhưng thật sự rất bổ! Bây giờ không đi, buổi tối còn đi được sao?”

“Mẹ nuôi, con đột nhiên nhớ tới con còn một nghiên cứu rất quan trọng, con đi trước!”

Cô vừa định rời khỏi lòng Phong Hành Diễm, đã bị Phong Hành Diễm ôm chặt lấy.

Anh dùng giọng điệu lười biếng khàn giọng nói bên tai cô.

“Em muốn đi đâu?”

Trong giọng nói tràn ngập ý uy hiếp, khiến Thương Trăn hoảng hồn!

“Em… Nghiên cứu của em…”

Phong Hành Diễm cảm thấy cơ thể khô nóng, lúc ôm cô càng nóng hơn, nhưng loại nóng này khi dán sát vào da thịt cô, lại có cảm giác rất thoải mái, khiến anh liếm môi, muốn xé quần áo cô ra!

“Em… Có nghiên cứu gì mà anh không biết sao?”

Khi anh dán sát vào, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, khiến nửa người cô tê dại, đôi mắt trở nên ngập nước.

Cô nhìn Lý Uyển Oánh cầu cứu, “Mẹ nuôi, con hơi mệt, chúng ta đi nghỉ được không?”

Lúc này Lý Uyển Oánh mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói, “Hả? Được được! Hành Diễm à, nếu con không có việc gì thì bảo ông Nghiêm kiểm tra cho con một chút, là kiểm tra sức khỏe theo thông lệ, trong nhà chỉ có con không kiểm tra sức khỏe, mẹ đưa Trăn Trăn đi trước!”

Nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị đưa người đi.

Phong Hành Diễm ôm Thương Trăn không cử động, cũng không cho cô đi, chỉ cười hỏi.

“Kiểm tra sức khỏe gì ạ?”

“Là…” Lý Uyển Oánh nuốt nước bọt, cảm thấy áp lực đến từ thế giới, “Là kiểm tra sức khỏe thông thường thôi…”

Lúc trước bà ấy ép ăn đồ tráng dương, đợi Phong Hành Diễm có phản ứng, đúng lúc thuận tiện cho ông Nghiêm kiểm tra, nhìn xem có vấn đề hay không, đây đều là kế hoạch chuẩn bị hoàn hào… Không biết vì sao, lúc này bà ấy hơi sợ hãi.

Phong Hành Diễm rủ mắt, một bàn tay giam giữ Thương Trăn, một tay nghịch tóc cô, không lưu tâm nói.

“Kiểm tra xem con có chướng ngại vấn đề kia hay không à?”

Lần này, Lý Uyển Oánh và Thương Trăn đều không nói!

Thương Trăn nghĩ thầm rằng, châm của mình đâu? Cô tính toán một lát, châm của cô có thể khiến Phong Hành Diễm mất cảm giác hai giây, hai giây có đủ chạy thoát khỏi nhà họ Phong hay không?

Một lúc lâu sau Lý Uyển Oánh mới cười nói, “Coi con nói kìa, làm sao có thể?” Bà ấy nghe Tô Vi nói, đàn ông rất mẫn cảm với vấn đề này, bà ấy không thể kích thích lòng tự trọng của Hành Diễm được!

“Là kiểm tra bình thường, thật đấy!”

Phong Hành Diễm cười mỉa, khi nhìn về phía Lý Uyển Oánh, khiến bà ấy cảm thấy sát khí dày đặc!

“Con hỏi mẹ, tốt nhất là mẹ nên thành thật trả lời, tối hôm qua mẹ phát bệnh, là bị bệnh thật sao?”

Lý Uyển Oánh nhìn Thương Trăn cầu cứu, Phong Hành Diễm hừ lạnh một tiếng, quay mặt Thương Trăn về phía ngực mình, “hung dữ” ép cung.

“Nhìn cô ấy làm gì? Trả lời!”

Lý Uyển Oánh nắm chặt tay, cười gượng nói, “Đương nhiên là thật! Không tin con hỏi Trăn Trăn… Con bé châm cứu cho mẹ mới khỏe hơn!”

Thương Trăn chắc chắn Phong Hành Diễm đã phát hiện ra, nghe Lý Uyển Oánh nói vậy, trong nháy mắt bi thương không gì hơn là chết tâm! Cô cúi đầu không nói lời nào, Lý Uyển Oánh sốt ruột, vội vàng nói.

“Trăn Trăn, mẹ nuôi cảm thấy không thoải mái lắm, con lại châm cứu cho mẹ nuôi đi!”

Phong Hành Diễm cười lộ ra hàm răng trắng, Lý Uyển Oánh thấy vậy sởn gai ốc, “Châm cứu không khỏe hơn được đâu, hơn nữa, mẹ đơn thuần của con, hình như mẹ bị cô nhóc xấu xa nào lừa rồi!”

Đầu Thương Trăn cúi càng thấp hơn, ban đầu cô chỉ muốn trốn chuyện đó, vì sao biến thành như vậy cô cũng không biết mà!

Lý Uyển Oánh nhíu mày.

“Mẹ? Bị lừa?”

“Đúng vậy.” Phong Hành Diễm ép Thương Trăn ngẩng đầu, Thương Trăn không chịu, bộ dạng như rùa đen rút đầu khiến Phong Hành Diễm vừa tức vừa buồn cười!

“Con có năng lực hay không, mẹ hỏi người này sẽ biết, nhưng mẹ vẫn hiểu lầm, con đoán, nhất định là cô nhóc này cố ý dẫn sai đường, mẹ, mẹ bị cô ấy lừa rồi!”

“Em… Em không có…”

Thương Trăn nhỏ giọng nói, “Em chưa nói gì mà!”

Phong Hành Diễm hừ lạnh nói, “Nhìn mẹ anh hiểu sai, cho nên em không nói gì đúng không? Đồ xấu xa, chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt chưa?”

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status