Cô vợ tái sinh

Chương 482





Chương 482: Đứa bé phát sốt

“Trăn Trăn… Em…” Siết chặt eo cô, anh nói một cách nghiêm túc: “Anh chỉ yêu mình em, nó cũng thế, không tin thì ngay bây giờ anh sẽ chứng minh cho em xem!”

Một cuộc cãi nhau vốn rất nghiêm trọng lại được hóa giải nhẹ nhàng như vậy, Lý Uyển Oánh đang nghe lén ở vách tường nín cười.

Thành ngữ nói rất đúng: “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành” Quả thật không sai!

Đêm còn rất dài mà tình cảm mãnh liệt mới chỉ bắt đầu.

Đêm nay, Thương Trăn bỗng trở nên điên cuồng. Phong Hành Diễm chưa bao giờ thấy cô chủ động như vậy. Lúc trước đều là anh đòi hỏi thêm lần nữa, cô đành phải thừa nhận. Nhưng hôm nay cô không giống, mãnh liệt như nước với lửa, muốn đốt cháy tất cả!”

“Không, đừng…. Bảo bối, tiếp tục như vậy cơ thể của em sẽ không chịu nổi!”

Phong Hành Diễm nhịn xuống, ôm Thương Trăn đang nhiệt tình bất thường, tuy rằng anh rất muốn tiếp tục nhưng nhìn thấy cô như vậy làm sao có thể ra tay được?

Thương Trăn duỗi tay buộc mái tóc dài ra sau, ánh mắt nhìn anh từ trên cao xuống, vô cùng phức tạp.

“Em có thể, em còn muốn, tiếp tục đi!”

Vừa nói xong, cô liền cúi xuống hôn anh, điều này khiến Phong Hành Diễm thụ sủng nhược kinh (được sủng ái quá mức mà kinh sợ), nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất an.

“Bảo bối, bảo bối nhìn anh đi… Em làm sao vậy?”

Sau một lúc trầm mê, Phong Hành Diễm bỗng bừng tỉnh, đôi tay nắm chặt lấy vai Thương Trăn, đôi mắt màu tím nhìn Thương Trăn chằm chằm, mà Thương Trăn nhìn vào đôi mắt anh cũng cảm thấy hơi mê man.

Bỗng nhiên, cô bĩu môi, ngồi trên người Phong Hành Diễm, gương mặt đau lòng, buồn bã nói:

“Em cũng muốn sinh một đứa bé có đôi mắt màu tím!”

Phong Hành Diễm sửng sốt, chỉ vài phút sau đã bị Thương Trăn đè xuống lần nữa!

“Muốn ngay bây giờ!”

Nói xong, Thương Trăn muốn tự mình ra trận, hô hấp của Phong Hành Diễm chợt ngừng lại, suýt nữa đã bị cô bức điên.

Trăn Trăn của anh đúng là một tiểu yêu tinh, làm anh muốn cô như thế nào cũng không đủ. Chỉ cần một động tác đều có thể khiến anh điên cuồng đến mất đi lí trí.

Lúc này Phong Hành Diễm mới hiểu được trong đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì, vừa dở khóc dở cười, vừa cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào!

Trăn Trăn yêu anh… Cho nên dù có chuyện như vậy cũng không nghĩ đến việc rời xa anh, cô muốn sinh con cho anh. Cô như vậy, làm sao anh có thể không yêu đến tận xương tủy? Thật lòng muốn đem cả người cô nuốt vào trong cơ thể, cả đời cũng không muốn tách rời!

Trong giây phút cảm động tột cùng, Phong Hành Diễm còn có suy nghĩ muốn giết người!

Ngày mai, nếu kết quả thật sự cho thấy anh là cha đứa bé, anh đã suy nghĩ đến trường hợp có nên dứt khoát cho hai người kia biến mất hay không!?

Anh chính là người ích kỉ đến điên cuồng như vậy, tàn nhẫn đến mức không phân biệt tình thân, nhưng ai bảo họ làm phiền đến Trăn Trăn?

Chẳng qua ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất… Có thể ở cùng Trăn Trăn, trong lòng Phong Hành Diễm vô cùng biết ơn tình cảm này. Mặc dù không kiên nhẫn những trong khả năng cho phép, anh sẽ làm một ít chuyện tốt, đừng nói đến việc giết người…

Nhưng thật nhanh, anh đã không có thời gian để tự hỏi bởi vì tiếng Thương Trăn thở dốc thật quyến rũ, quyến rũ tới mức anh sắp phát điên!

Anh xoay người đè Thương Trăn dưới người, chiếm lấy quyền chủ động, nói với cô.

“Được! Cho em! Đều cho em! Chỉ có em mới có thể sinh con cho anh!

Vì thế một trận đánh nhau kịch liệt lại diễn ra, hai vợ chồng yêu nhau sâu đậm cho nên dù có mâu thuẫn lớn đến đâu họ cũng không muốn cách xa nhau, đành dùng phương thức này để phát tiết.

Trong lòng anh có em, trong lòng em cũng có anh như vậy, có chuyện gì không thể giải quyết được đâu?

Chẳng qua, một màn này đều đã bị một nhóc con nghe hết!

Lúc này cả người cậu bé trơn bóng, ướt đẫm, đó là kết quả của việc cố tình dội nước. Dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ, không thể nghĩ ra được biện pháp khiến mẹ có thể ở lại, vì thể mới muốn bị bệnh!

Cậu bé cảm thấy cả người như đang nóng lên, vội vàng lau sạch sàn. Sau đó mặc lại quần áo, choáng váng đi tới gõ cửa phòng Phong Hành Diễm, chuyện này khiến hai người trong phòng hoảng sợ!

“Ai vậy?” Phong Hành Diễm bực bội hỏi một câu, anh cảm thấy người trong nhà không thể nào không có mắt như vậy, dám đến quấy rầy anh vào lúc này.

Ngoài cửa không có ai trả lời, Phong Hành Diễm và Thương Trăn nhìn nhau. Ngay lúc họ định tiếp tục thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Thương Trăn liếc mắt nhìn anh một cái, đẩy anh dậy nói: “Đi mở cửa.”

Phong Hành Diễm vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn cọ tới cọ lui mới đi mở cửa. Ai ngờ cửa vừa mở ra thì thấy một câụ bé mắt đỏ bừng đứng đó.

“Tại sao lại là cháu?” Phong Hành Diễm mặc lại áo ngủ.

“Mẹ cháu đâu?”

Cậu bé vừa định nói chuyện đã hắt xì một cái thật to!

“Ô… Cha, con thật khó chịu… Đầu choáng váng…”

Cậu bé nói xong, liền muốn nắm lấy áo tắm dài của Phong Hành Diễm, làm anh sợ tới mức lùi lại mấy bước!

“Cháu đợi đã! Còn chưa xét nghiệm, cháu không cần gọi bậy biết chưa?”

Phong Hành Diễm nói xong, khẩn trương quan sát vẻ mặt của Thương Trăn, mà Thương Trăn cũng đã mặc xong áo ngủ, bước xuống giường.

Lúc này, gương mặt cô vẫn còn đỏ ửng, cả người mềm mại vô lực, mị sắc vô biên. Trong mắt cậu bé lại trở thành ba chữ – Hồ ly tinh!

Nhưng cậu lại nâng mắt tỏ vẻ đáng thương, nhìn Trăn Trăn, giọng khàn khàn nói:

“Dì xinh đẹp, cháu thật khó chịu… Đầu óc choáng váng…”

Thương Trăn vừa nhìn cậu bé, đã biết ngay là cậu bé đang sốt. Theo bản năng của bác sĩ, cô liền ngồi xuống kiểm tra cơ thể cho cậu bé, phát hiện cả người cậu bé đều lạnh như băng, ống tay áo, ống quần vẫn còn có vệt nước, trán nóng bỏng, thật không khó đoán cậu vừa làm gì.

Người phụ nữ tên Văn Hi kia, vừa thấy đã biết cô ta đối xử với con trai rất tận tâm, cho nên không thể có khả năng lợi dụng con mình làm chuyện như vậy. Chẳng lẽ tất cả những điều này là do cậu bé tự mình bày ra?

Phong Hành Diễm đứng bên cạnh, không kiên nhẫn nói.

“Anh đã gọi người giúp việc đi lấy thuốc, đưa cho mẹ nó là được rồi. Trăn Trăn, em đi nghỉ ngơi đi, không cần phải bận tâm.”

Thương Trăn lắc đầu.

“Trẻ con phát sốt, nếu như không điều trị kịp thời, rất có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, em ôm cậu bé lên sô pha… Anh đi đổi khăn trải giường đi.”

“Anh?” Phong Hành Diễm chỉ vào mình nói, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thương Trăn nhìn qua, anh vội vàng nói: “Được! Anh… đi đổi ngay đây!”

Nói xong, không quên trừng mắt với cậu bé, đúng là một tai họa! Chuyên phá hỏng chuyện tốt!

Cậu bé cũng không yếu thế, trừng mắt lại, cậu bé chính là muốn quấy rầy chuyện tốt của bọn họ, khiến cho tình cảm của bọn họ tan vỡ! Hừ!

Thương Trăn làm như không nhìn thấy động tác của một lớn một nhỏ. Mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn bảo cậu bé nằm xuống, sau đó lấy kim châm ra.

Ban đầu cậu nhóc còn rất đắc ý, nhưng khi nhìn thấy kim châm của Thương Trăn, cả người đã cảm thấy bất an!

Trong đầu cậu không ngừng hiện lên cảnh mẹ kế độc ác, nham hiểm đối với con riêng trong phim truyền hình, tin tức người trông trẻ rắn rết ngược đãi trẻ con, cùng với cô gái nào đó bị bà già đâm kim vào ngón tay. Trong lòng cảm thấy run sợ, bỗng nhiên nhảy từ trên sô pha xuống, vừa chạy vừa la hét!

“Dì muốn làm gì?! Cháu biết rồi! Dì cố ý bảo cha ra chỗ khác, vì muốn trả thù cháu! Người phụ nữ xấu xa!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status