Cô vợ tái sinh

Chương 499





Chương 499: Phiên ngoại: Đổi người gả

Lý Uyển Oánh khóc một lát, mới lau nước mắt, “Nhìn bác này, khóc gì chứ! Trăn Trăn, bây giờ, bất luận thế nào cháu cũng không thể đi nữa, mấy năm nay, người nhà họ Vạn đồn thổi cháu có thể kéo dài tuổi thọ, một mình cháu ở ngoài, còn không bị người ta nuốt sống sao?”

Thương Trăn vốn nhìn thấy Lý Uyển Oánh xong không muốn chạy nữa, đã lâu rồi cô không nếm cảm giác được người ta bảo vệ, nhưng nghĩ tới Phong Hành Diễm, cô há miệng, đè ép những lời muốn nói xuống.

“Có phải là cháu lo lắng Hành Diễm hay không?”

Lý Uyển Oánh thấy cô chần chừ, nghiêm túc nói, “Không sao, nếu thằng bé dám nói gì, bác bảo thằng bé dọn đến biệt thự Hải Tâm, cháu ở đây với bác, không đi nữa!”

Trong lòng Thương Trăn lại cảm động lần nữa, mà Lý Uyển Oánh thấy cô nở nụ cười, trên gương mặt thanh tú cũng hiện lên nụ cười, chỉ trong chớp mắt áy náy càng sâu hơn.

Bà ấy nằm mơ cũng không ngờ tới, gặp lại Trăn Trăn, cô lại bị người ta hành hạ thành ra như vậy, bà ấy sờ mặt Thương Trăn, trầm giọng nói, “Bác nhất định sẽ chữa khỏi mặt cho cháu, Trăn Trăn của bác xinh đẹp như thế, không thể bị những vết sẹo này chậm trễ được, ông Nghiêm tặng cao sinh cơ cho bác, bác chưa dùng chút nào, đúng lúc có thể cho cháu, cháu nhất định sẽ khỏi!”

Thương Trăn sờ mặt mình, bởi vì gầy, ngũ quan cô càng thêm góc cạnh, cô lắc đầu, nở nụ cười không thèm quan tâm.

“Không sao, có khỏi hay không, đều không quan trọng nữa rồi.”

“Làm sao có thể không quan trọng?” Trong lòng Lý Uyển Oánh chua xót, phải trải qua bao nhiêu khó khăn, mới cảm thấy dung mạo không còn quan trọng nữa rồi!

Bà ấy cố chấp nói, “Nhất định phải chữa khỏi! Cháu yên tâm, cho bác một năm, bác đảm bảo vết sẹo trên người cháu sẽ không còn, đến lúc đó, bác lại tìm đối tượng thích hợp cho cháu, bây giờ, cháu tuyệt đối sẽ không chịu khổ nữa…”

Lý Uyển Oánh nói xong, lại muốn khóc, bà ấy cúi đầu tự trách, “Cháu bị hại thành ra như vậy, sao không phải là lỗi của bác? Hu hu hu… Trăn Trăn, bác có lỗi với cháu, càng có lỗi với mẹ cháu…”

Thương Trăn vội vàng lau nước mắt giúp bà ấy, nghiêm túc nói, “Bác không có lỗi với cháu.”

Lý Uyển Oánh vốn muốn giúp cô, chăm sóc cô, mà cô rơi vào tình trạng hiện giờ, chỉ vì những người tham lam và ác độc đó, chuyện này không thể trách Lý Uyển Oánh.

Thấy cô không oán hận mình, Lý Uyển Oánh càng khó chịu, bà ấy nắm chặt tay Thương Trăn, dùng lực nói, “Một người bạn của bác có đứa con trai, tên là Tô Vi, là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng, đến lúc đó bác cho hai đứa gặp mặt được không? Bây giờ bác đảm bảo, thằng bé tuyệt đối là người cháu có thể phó thác cả đời!”

Bà ấy dừng lại một lát, giống như sợ Thương Trăn nghĩ nhiều, vội vàng nói, “Nếu cháu không muốn gả đi cũng được, bác nuôi cháu cả đời, chỉ là Trăn Trăn… Cháu thành thật nói cho bác biết… Đối với Hành Diễm, cháu còn tình cảm không?”

Bà ấy nói xong, nín thở nhìn Thương Trăn, tuy hai ngày nay, Hành Diễm giống như thay đổi thành người khác, nhưng Lý Uyển Oánh đã không coi trọng anh, anh trở nên càng kỳ lạ, Lý Uyển Oánh lại càng bất an, càng muốn nhanh chóng tìm một người tốt cho Thương Trăn gả cô ra ngoài!

Thương Trăn nghe vậy, thì nở nụ cười, “Đã không còn, bác gái, cháu không thích anh ấy nữa rồi.”

Lúc trước cô khóc ba ngày ba đêm, đôi mắt thiếu chút nữa mù đi, phá hủy toàn bộ ảo tưởng của cô đối với Phong Hành Diễm, hiện giờ, cô chỉ muốn báo thù, giẫm mạnh những người đó dưới chân!

Lý Uyển Oánh gật đầu, vừa vui mừng vừa khổ sở, “Đều là bác hại cháu…”

Bà ấy nhắm mắt lại, lại ôm Thương Trăn vào lòng lần nữa, “Sau này, người nào muốn thương tổn cháu, thì phải bước qua xác bác trước! Trăn Trăn, cả đời này bác không có con gái, bây giờ, bác coi cháu như con gái ruột! Cháu đừng đi, có bác ở đây, bất luận kẻ nào cũng không làm hại được cháu, cháu sẽ an toàn.”

Lúc bà ấy nói những lời này, Thương Trăn gối lên vai bà ấy gần như khóc ra, nhưng cô mím chặt môi kìm nén.

Cô lần lượt nói cho mình, nếu như quyết định từ bỏ, ở bên cạnh Lý Uyển Oánh cũng được, cô có thể tạm nghỉ ngơi một thời gian, đã lâu rồi cô không được nghỉ ngơi…

Lúc Lý Uyển Oánh đi ra, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, vừa nhìn là biết khóc rất lâu, Phong Hành Diễm đã sớm đợi bà ấy ở ngoài, thấy bà ấy đi ra, Phong Hành Diễm vội vàng bưng trà rót nước cho bà ấy, vô cùng ngoan ngoãn.

Nếu là trước đây, Lý Uyển Oánh còn có thể hoảng sợ, nhưng bây giờ, trong lòng bà ấy đều là bộ dạng đáng thương của Trăn Trăn, bưng nước đều uống không trôi.

“Mẹ?” Phong Hành Diễm ngồi bên cạnh Lý Uyển Oánh, hơi khẩn trương hỏi, “Trăn Trăn cô ấy… Nói thế nào?”

Anh đoán nhất định là Lý Uyển Oánh giữ Trăn Trăn ở lại, nhưng không biết kết quả thế nào.

Lúc này Lý Uyển Oánh mới nhìn anh một cái, rầu rĩ nói, “Sau này, Trăn Trăn là một phần của nhà chúng ta, con không được bắt nạt con bé.”

Đôi mắt Phong Hành Diễm sáng rực, “Con tuyệt đối sẽ không! Mẹ, cô ấy đỡ hơn chút nào không? Con muốn đi thăm cô ấy!”

Lý Uyển Oánh nhìn chằm chằm Phong Hành Diễm, nói thật, bà ấy càng nhìn anh càng khả nghi.

“Hành Diễm, con thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc là con muốn gì, mấy ngày nay sao con lại như biến thành người khác?”

Phong Hành Diễm nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc hơn.

“Mẹ, con thật sự muốn kết hôn với Trăn Trăn.”

Lúc anh nói như vậy, không hiểu sao trong lòng Lý Uyển Oánh tràn đầy tức giận!

“… Con muốn kết hôn với con bé, sẽ không quan tâm nhiều năm như vậy? Hơn nữa, nếu con thực sự muốn kết hôn với con bé, con bé đã sớm là người nhà chúng ta, sẽ không chịu nhiều khổ như thế…”

Lý Uyển Oánh nói xong, đôi mắt lại đỏ, “Hôn ước giữa con và con bé, lúc con bé mười tám tuổi đã không còn, là mẹ kiên trì nhiều năm như thế, nhưng mẹ hỏi Trăn Trăn rồi, con bé đã không thích con, cho nên, mẹ không kiên trì để con bé gả cho con nữa, không có hôn ước, con dựa vào cái gì cưới người ta?”

“Trăn Trăn không thích con nữa?”

Phong Hành Diễm khiếp sợ, liếc mắt nhìn Lý Uyển Oánh một cái, đột nhiên quay đầu chạy lên lầu!

Tuy anh biết rõ, Trăn Trăn chỉ nói năng chua ngoa trái tim mềm như đậu hũ, nhưng nghe cô nói không thích anh, anh vẫn rất khó chịu! Sao cô có thể không thích anh? Ngoại trừ anh, cô còn muốn thích ai?

Cửa đột nhiên bị mở ra, Thương Trăn thấy là Phong Hành Diễm, sắc mặt lập tức khó coi.

“Tôi cho anh vào sao?”

Thương Trăn chưa từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Phong Hành Diễm, nhưng sau khi buông bỏ đoạn tình cảm này, thì không sao cả rồi.

“Em nói em không thích anh?”

Phong Hành Diễm nhìn cô, bước từng bước lại gần.

Lúc anh tức giận, thực sự rất dọa người, nhưng lúc này, sau lưng anh lại càng có sợ hãi, không có gì đáng sợ hơn chuyện cô không thích anh nữa rồi.

Thương Trăn cảm thấy anh thật kỳ lạ, cười mỉa nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm, từ lúc tôi mười tám tuổi, nhẫn đính hôn đã được người nhà họ Phong lấy đi, bây giờ nhà họ Thương cũng mất, tôi dựa vào cái gì còn thích anh, hay là anh cảm thấy, tôi thích anh là lẽ đương nhiên, không thích anh thì đáng chết?”

Phong Hành Diễm nghiến răng, “Em đừng nói như vậy, em biết rõ là anh không có ý đó mà!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status