Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

CHƯƠNG 1121: THÂN PHẬN CỦA ĐƯỜNG MINH HẠO, TẤT CẢ ĐỀU TRỢN TRÒN MẮT (3)



CHƯƠNG 1121: THÂN PHẬN CỦA ĐƯỜNG MINH HẠO, TẤT CẢ ĐỀU TRỢN TRÒN MẮT (3)

“Cậu không cần nói với chúng tôi, cậu nói với Đại ca Cố là được.” Mấy người sau khi nghe Đường Minh Hạo nói, phản ứng đầu tiên là phải nhanh chóng rời đi, bọn họ không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn bất kỳ lời nói nào của tên tiểu ma đầu này.

“Như vậy sao được, dù thế nào mà nói, mấy người cũng là trói tôi đến, mấy người có quyền được biết.” Đường Minh Hạo cũng không muốn như như vậy để bọn họ rời đi, trò chơi này cũng mới bắt đầu thôi, đặc sắc vẫn còn ở phía sau.

“Cho nên, mấy người một người cũng không thể đi, mấy người đến đây, đến có thể nghe rõ hơn một chút.” Đường Minh Hạo mỉm cười, ngoắc ngoắt tay vẫn mấy người đứng đằng xa.

“Không, chúng tôi không cần nghe rõ, chúng tôi không muốn nghe.” Mấy người nhanh chóng khoát tay, theo bản năng lùi xa hơn.

“Bọn họ không qua đây, việc này cũng sẽ không dễ nói.” Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ, khóe môi rõ ràng hơi co lại, ý tức cũng quá rõ ràng.

“Mấy người các người đang làm cái gì đấy? Không phải chỉ là một đứa bé sao? Sao các người lại sợ thành như vậy chứ?” Cô Ngữ trực tiếp trừng mấy người đang đứng ở xa xa: “Đều lăn đến đây cho ông.”

“Đại ca Cố, chúng tôi…” Mấy người còn muốn giãy dụa một chút.

“Đều lăn lại đây cho tôi, đừng có để tôi nói lần thứ ba.” Cố Ngữ trực tiếp trầm giọng ra lệnh: “Mấy người xem xem cả một đám mấy người bị một đứa bé dọa thành như vậy, thật sự là có tiền đồ.

Mấy người lại lần nữa sợ hãi, cũng không dám cãi lời Cố Ngũ, mấy người chỉ có thể kiên trì từ từ nhích lại gần.

Nhưng mà mấy người cũng không dám cách quá gần, cũng đều giữ một khoảng cách nhất định với tiểu tổ tông Đường Minh Hạo, bọn họ thật sự sợ bị tổ tổng Đường Minh Hạo này lừa.

“Bây giờ cậu có thể nói chưa? Rốt ruộc cậu có truyện gì muốn nói cho chúng tôi biết?” Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo, trên mặt có mấy phần tươi cười, hoàn toàn chính là kiểu cười dỗ dành con ít, Cố Ngũ thật sự chư cảm thấy một đứa bé có thể nói ra được chuyện lớn gì?

Lúc này bạn nhỏ Đường Minh Hạo, còn đeo kính râm, cho nên cặp mắt giống cậu ba Dương cực kỳ của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, lúc này mọi người đều không nhìn thấy, thấy cả mọi người đều không nhìn thấy, đường nhiên Cố Ngũ cũng không nhìn thấy, cho nên Cố Ngũ cũng không nghĩ quá nhiều.

“Tôi quên nói cho mấy người biết thân phận của tôi rồi.” Khóe môi Đường Minh Hạo nhếch lên, trên mặt lại ngập tràn nụ cười, nụ cười kia đáng yêu đến thế, hồn nhiên đến thế.

Mấy người nhìn nụ cười trên mặt Đường Minh Hạo, đều có chút chói mắt, đứa bé này cười rộ lên thật sự rất đẹp, thật là đáng yên, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng tiểu ma đầu trước đó.

Nhưng mà, cậu nói cậu quên nói cho bọn họ biết thân phận của mình.

Rốt cuộc thân phân của cậu bé là gì?

Lúc trước cậu bé nói là khách của nhà họ Đường, nhà họ Đường cũng không phải gia đình bình thường, có thể làm khách ở nhà họ Đường chắc hẳn cũng không đơn giản.

Đứa bé này cho dù không phải là của cậu cả Đường, sợ là thân phận cũng không đơn giản.

“Mẹ của tôi là…” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lần nữa nhìn về mấy người xung quanh, sau đó ánh mắt Đường Minh Hạo rơi vào trên người Cố Ngũ, Đường Minh Hạo cố ý dừng lại.

“Mẹ của cậu là ai, nói đi.” Cố Ngũ tươi cười, cười vô cùng tự nhiên thoải mái, rõ ràng không ý thức được vấn đề gì.

Những người khác đều vẫn đứng thẳng nhìn Đường Minh Hạo, cũng đợi Đường Minh Hạo trả lời, bọn họ cũng rất muốn biết cha mẹ Đường Minh Hạo là ai.

“Mẹ của tôi chính là cô cả nhà họ Đường, Đường Thấm Nhi, đương nhiên cũng là Hàn Nhã Thanh, chính là vợ trước của lão đại mấy người.” Khóe môi Đường Minh Hạo lần nữa khẽ mở ra, từng chữ từng chữ nói vô cùng rõ ràng, hơn nữa Đường Minh Hạo giải thích vô cùng cẩn thận, cẩn thận làm cho mọi người ngay cả chút tâm lý may mắn cũng không có.

Cô cả nhà họ Đường? Hàn Nhã Thanh? Vợ trước của lão đại bọn họ?

Đứa bé này còn có thể nói rõ ràng hơn chút nữa không?

Mấy người nghe xong giới thiệu này của Đường Minh Hạo, cả đám trong nháy mắt đều trở thành tượng, cứng ngắc không động đậy được.

Chỉ có trên mặt Cố Ngũ vẫn nở nụ cười: “Mẹ của cậu là cô cả họ Đường…”

Cố Ngũ nói được một nửa, sau đó trực tiếp dừng lại, đôi mắt Cố Ngũ nhanh chóng trợn lên, trừng mắt nhìn Đường Minh Hạo, giọng nói mạnh mẽ cao vút: “Cậu nói mẹ cậu là ai? Mẹ cậu là ai?”

Cố Ngũ lúc đầu không phản ứng kịp, nói được một nửa mới phản ứng kip, trong khoảnh khắc đó, Cố Ngũ cảm thấy lỗ tai mình khẳng định có vấn đề, vừa rồi đứa bé này nói mẹ của nó là ai.

“Đường Thấm Nhi, Hàn Nhã Thanh, vợ trước của lão đại ông.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất có lòng giải thích lần nữa cho Cố Ngũ.

Cố Ngũ hoàn toàn chóng váng, nhìn chằm chằm vào Đường Minh Hạo, khóe môi anh ta giật giật lại giật giật, trong khoảnh khắc đó nhất thời nói không nên lời.

Trời ơi, trực tiếp cho thiên lôi đánh anh ta đi, sao có thể trở thành như vậy chứ?

Đường Minh Hạo thế mà lại là con trai của phu nhân?

Sao có thể, sao có thể lại là như vậy chứ?

“Không, không đúng ? Nếu đứa bé này thật sự là của phu nhân? Vậy cha của đứa bé này là ai?

Là bà chủ sinh với ai?

“Vậy, vậy, cậu, ba của cậu là ai?” Cố Ngũ mấp máy môi mấy lần, cuối cùng mới hỏi ra vấn đề này, Cố Ngũ cảm thấy vấn đề này rất mấu chốt, không, vấn đề này là mấu chốt nhất.

Nếu mẹ của Đường Minh Hạo đúng là phu nhân vậy vấn đề cha của Đường Minh Hạo la ai, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến rất nhiều vấn đề.

Những người khác cũng sợ choáng váng nghe thấy câu hỏi của Cố Ngũ, lại nhanh chóng nhìn Đường Minh Hạo, đúng rồi, nếu mẹ của đứa bé này là cô cả nhà họ Đường, ba của đứa bé này là ai chứ?

Là ai đây?! Sẽ là ai chứ?!

Ánh mắt Đường Minh Hạo quét quanh, lần nữa nhìn về tất cả mọi người, sau đó hơi mở miệng ra, từng chữ từng chữ chậm tái nói: “Nếu nói đến quan hệ máu mủi, ba của tôi hẳn chính là lão đại của mấy người Dương Tầm Chiêu.”

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vừa nói ra câu này, chỉ nghe thấy tiếng phịch phịch vang lên cách đó không xa mấy người trực tiếp quỳ xuống đất.

Đại Xuân và tiểu đội trưởng cảng bị dọa đến mức mặt xám tro, sắp ngất đi mất.

Có ý gì? Tiểu tổ tông Đường Minh Hạo này là lại con của lão đại?

Haizz, không phải là tiểu tổ tông thật sao!!

Cố Ngũ đứng trước mặt Đường Minh Hạo hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp ngã quỵ.

Đứa bé này nói cái gì? Cậu nói cha của cậu là lão đại?

Đây là con của lão đai?

Mẹ nó, chuyện này phải phá thế nào? Phá thế nào?”

Lão đại tự mình bắt cóc con trai của mình?

Không, không phải lão đại bắt, mà là anh ta cho người bắt, là người của anh ta bắt, lúc này Cố Ngũ thật sự ông trời có thể cho sấm chớp trực tiếp đánh chết anh ta.

Thật sự, anh ta tình nguyện chết!! Tình nguyện chết!

“Nào, đến đây, bạn nhỏ, tôi đưa cậu trở về.” Cố Ngũ sau khi lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng đưa người về, sau đó xem như không xảy ra chuyện gì cả.

Ừm, chính là như vậy, một đứa bé năm tuổi cũng vẫn có thể rất dễ lừa!

Đúng, một đứa bé năm tuổi căn bản còn chưa hiểu, khẳng định anh ta nói gì cũng sẽ tin!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status