Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

CHƯƠNG 1250: CHÁU KHÔNG PHẢI HỌ DƯƠNG (1)



CHƯƠNG 1250: CHÁU KHÔNG PHẢI HỌ DƯƠNG (1)

Có phóng viên lại lần nữa chuyển hướng vào Đường Minh Hạo, đương nhiên không giống như đối với bà cụ Dương, bọn họ nhìn về phía bạn nhỏ Đường Minh Hạo, đều mang nụ cười, đặc biệt dịu dàng, đương nhiên bên trong ánh mắt mỗi người đều có sự nhiều chuyện. Ai lại lợi hại như vậy, đây rốt cuộc là con nhà ai chứ?!!

Đứa nhỏ này lúc trước chính miệng nói trong người nó chảy dòng máu nhà họ Dương, lúc ấy bọn họ muốn hỏi, nhưng bị bà cụ Dương cắt ngang, không biết bây giờ còn có thể hỏi ra được gì hay không?

“Cậu chủ nhỏ Diêm môn, ba của cậu rốt cuộc là ai?” Một phóng viên vẫn ôm một chút hi vọng chuyển hướng qua bạn nhỏ Đường Minh Hạo.

Chuyện bây giờ ông cụ Dương đã rất rõ ràng, coi như bà cụ Dương không trả lời, coi như ông cụ Dương vẫn nằm ở trên giường chưa thức dậy, cũng không thay đổi được gì, loại hành vi này của ông cụ Dương cùng bà cụ Dương sẽ chỉ làm người cảm thấy buồn cười, cho nên giờ phút này phóng viên vây quanh bà cụ Dương đã không có ý nghĩa gì, dù sao ông cụ Dương làm bộ té xỉu hãm hại cậu ba Dương truyện này đã mọi người đều biết.

Bọn họ đều nghĩ lại đào ra một chút đừng tin tức, tỉ như thân phận của cậu chủ nhỏ Diêm môn, cha của cậu chủ nhỏ Diêm môn rốt cuộc là ai?

Ví dụ như cậu của cậu chủ nhỏ Diêm môn là ai?

“Cậu chủ nhỏ Diêm môn, cậu lúc trước nói trong người cậu chảy dòng máu nhà họ Dương, vậy có phải cậu là người của nhà họ Dương không? Ba của cậu có phải là người nhà họ Dương?”

“Cậu chủ nhỏ, mẹ của cậu là ai?”

“Cậu chủ nhỏ, cậu của cháu là ai?” Liên quan tới những vấn đề này phóng viên đều rất muốn biết, nếu là bình thường, phóng viên coi như hỏi không ra kết quả còn có thể lập lờ nước đôi đưa tin một chút, nhưng bây giờ phóng viên lại đều hơi kiêng kị.

Đứa nhỏ này tự xưng là cậu chủ nhỏ Diêm môn, một Diêm môn thì đã dọa người hơn, cậu của đứa nhỏ này có thể tại trong thời gian ngắn như vậy mời đến cậu hai Trác cùng Giáo sư Cổ, hơn nữa cậu hai Trác cùng Giáo sư Cổ đều bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, đủ để có thể thấy được vị này cậu thần thông quảng đại, thân phận vị cậu này tất nhiên không đơn giản!!

Huống chi cậu hai Trác cùng Giáo sư Cổ đều đối với đứa nhỏ này nhiệt tình như vậy, cậu hai Trác nhiệt tình giống như con của mình như thế, Giáo sư Cổ còn hơn cậu hai Trác nữa, dáng vẻ cặp mắt kia phát sáng tựa như thấy bảo vật trân quý nhất vậy.

Cho nên, lúc này ai cũng không dám đắc tội vị cậu chủ nhỏ này, phóng viên tra hỏi cũng đều là khách khí, lựa lời, ngữ khí cũng ôn hòa, nửa không mang theo bất kỳ ý bức bách nào, phóng viên hiếu kì, muốn đào tin tức, cho nên mới hỏi, nhưng cậu chủ nhỏ đáp hay không là vấn đề của cậu chủ nhỏ, không có phóng viên không dám miễn cưỡng cậu chủ nhỏ.

“Được rồi, chuyện đã kết thúc, cảm ơn mọi người, tôi cũng nên về nhà.” Đường Minh Hạo không thể không trả lời, vấn đề như vậy không nên để cậu là người công khai, để ba mẹ quyết định, trước đó không có sự đồng ý của ba mẹ, bạn nhỏ Đường Minh Hạo khẳng định là sẽ không nói lung tung, tránh đến lúc đó có chuyện phiền toái không cần thiết.

Dù sao bây giờ là thời kỳ đặc thù, vấn đề trước mắt của ba cùng nhà họ Đường hơi nhiều, nhà họ Đường cũng đang là lúc mẫn cảm nhất, ông chú muốn lập tức thăng làm tông trưởng tám gia tộc lớn nhất, nếu lúc này xảy ra chuyện gì, sẽ là cái cớ cho nhà họ Cố, trở thành lý do để nhà họ Cố công kích nhà họ Đường.

Vị trí tông trưởng Tám gia tộc lớn nhất có sự ảnh hưởng rất lớn, bây giờ tám gia tộc lớn nhất phát triển lớn mạnh hơn trước kia rất nhiều, bây giờ thế lực của tám gia tộc lớn nhất trải rộng các nơi, tám gia tộc lớn nhất đều có sức ảnh hưởng to lớn ở rất nhiều địa phương, mà ảnh hưởng không chỉ là kinh tế, còn một số phương diện khác.

Tông trưởng tám gia tộc lớn nhất rốt cuộc có bao nhiêu quyền lợi? Cái này người bình thường căn bản tưởng tượng không được.

Cho nên nhà họ Cố mới nghĩ cách như vậy đả kích nhà họ Đường!!

Cậu hai Trác rất tán thưởng nhìn Đường Minh Hạo, cháu nhỏ của anh ta thật sự là quá cơ trí, mà lại cân nhắc cũng vô cùng chu toàn.

“Được, chúng ta về thôi.” Cậu hai Trác quyết định hôm nay cho mình xả hơi một ngày nghỉ, đưa cháu trai mình về, tiện thể nhìn cô cháu gái của mình.

“Các người gì vậy, các người từ đâu tới.” Giáo sư Cổ không hài lòng, đây chính là đồ đệ ông nhìn trúng, sao có thể đi theo họ Trác kia.

“Nào, chúng ta cùng nhau về.” Giáo sư Cổ đẩy tay cậu hai Trác, kéo Đường Minh Hạo từ cậu hai Trác ra.

Ông biết đứa nhỏ này là con của cô cả nhà họ Đường, đứa nhỏ này ở trong nhà họ Đường, nhà họ Đường ông cũng không phải biết đường, ông có thể đưa đứa nhỏ này về, thuận tiện bàn lại chuyện nhận đệ tử một chút.

Ông ta muốn nhận đồ đệ chắc chắn phải được nhà đồ đệ nhỏ đồng ý, đương nhiên cũng muốn trưng cầu một chút ý kiến của ba mẹ đồ đệ nhỏ, ông ta nhận đồ đệ cũng là việc lớn.

Đôi mắt Đường Minh Hạo chớp chớp, nhìn cậu hai Trác một chút, lại nhìn phía Giáo sư Cổ, cho nên đây rốt cuộc là ý gì chứ?

“Được, cùng đi.” Cậu hai Trác chắc chắn sẽ không cùng Cổ lão đầu tranh, huống chi ở đây còn có nhiều phóng viên như vậy, giằng co như thế bị phóng viên thấy được còn không biết bị viết thành bộ dạng gì.

Giáo sư Cổ hơi hừ lạnh một tiếng, chỉ là đối với đề nghị này của cậu hai Trác cũng không từ chối, nhưng Giáo sư Cổ lại nắm Đường Minh Hạo thật chặt không buông tay, tựa hồ sợ bị cậu hai Trác cướp đi.

Cậu hai Trác nhìn cử động của ông ta, nhịn không được cười lên, không nghĩ tới Cổ lão đầu lại có lúc ngây thơ như vậy.

“Cậu chủ nhỏ Diêm môn, cậu có phải họ Dương hay không?” Ngay lúc Giáo sư Cổ muốn lôi kéo Đường Minh Hạo rời đi, một phóng viên nhịn không được nhanh chóng hỏi một câu, lời này xem như hỏi trực tiếp, nếu câu hỏi này Đường Minh Hạo trả lời, chân tướng sẽ nổi lên mặt nước một chút.

Đường Minh Hạo vốn vẫn không để ý đến vấn đề của phóng viên, cậu quyết định chủ ý mặc kệ phóng viên hỏi gì cậu đều không trả lời.

Nhưng nghe được câu hỏi của vị phóng viên này, Đường Minh Hạo dừng bước, một đôi mắt nhìn về phía vị phóng viên kia.

“Tôi muốn hỏi một chút cậu chủ nhỏ có phải là họ Dương không?” Vị phóng viên kia đối đầu ánh mắt của Đường Minh Hạo, trong lúc nhất thời vậy mà cảm giác trong lòng run lên, anh ta làm sao cảm giác ánh mắt kia của cậu chủ nhỏ hơi doạ người.

“Đương nhiên, cậu chủ nhỏ có thể không trả lời.” Phóng viên âm thầm thở một hơi, sau đó khẩu thị tâm phi bồi thêm một câu, anh ta rất rõ lời này của mình có bao nhiêu miễn cưỡng.

“Không, vấn đề này cháu có thể trả lời chú.” Đường Minh Hạo đột nhiên mở miệng, giờ phút này Đường Minh Hạo nói ra để tất cả mọi người sững sờ.

Đầu lông mày của cậu hai Trác hơi giương lên, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một tia cười.

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người nhìn thẳng về phía Đường Minh Hạo, bên trong từng đôi mắt đều mang theo ánh sáng, đặc biệt là người phóng viên vừa mới đặt câu hỏi kia trong lúc nhất thời kích động xém chút thét lên, anh ta làm sao cũng không nghĩ tới cậu chủ nhỏ vậy mà trả lời vấn đề của mình, anh ta vốn cũng không ôm hi vọng gì khác.

Giờ phút này, không chỉ tất cả phóng viên đều đang đợi Đường Minh Hạo trả lời, bà cụ Dương cùng nằm ở trên giường ông cụ Dương nghe được Đường Minh Hạo cũng nhao nhao vểnh tai nghe.

Mặc dù lúc trước bọn họ đều đoán được một chút, nhưng dù sao chỉ là suy đoán, cần chứng thực, cho nên bọn họ đều muốn nghe đứa nhỏ này nói thế nào.

Nằm ở trên giường ông cụ Dương giờ phút này hơi kích động, đứa nhỏ này thông minh, cơ trí, làm việc chu toàn, phản ứng nhanh nhẹn, là hạt giống tốt, nếu bồi dưỡng tốt tương lai nhất định sẽ làm nên thành tích lớn, nhà họ Dương bọn họ cần người như vậy.

Thái độ bà cụ Dương tương đối lãnh đạm, lúc trước bà cụ Dương bị Đường Minh Hạo làm cho tức chết, cho nên ấn tượng đối Đường Minh Hạo quá kém, coi như biết Đường Minh Hạo là người nhà họ Dương bà thì bà đối với Đường Minh Hạo cũng nhiệt tình không nổi.

“Cháu không phải họ Dương.” Đường Minh Hạo nhìn qua phóng viên, từng chữ từng chữ nói hết sức rõ ràng, cậu không phải họ Dương, trước kia lấy họ Đường, theo họ bà ngoại, bây giờ ba cậu đã cắt đứt liên quan với nhà họ Dương, cho nên cậu có đổi lại thành họ Dương hay không thật khó nói.

Coi như sau này cậu sửa thành họ Dương, thì bây giờ cậu cũng không phải họ Dương, cậu thực sự nói thật.

Nằm ở trên giường ông cụ Dương nghe được Đường Minh Hạo nói đầu tiên là sững sờ, trong lòng cảm giác nặng nề, không nhịn được thất vọng, đứa nhỏ này không phải họ Dương? Chẳng lẽ không phải con của Tầm Chiêu à?

Không thể nào chứ? Đứa nhỏ này lúc trước rõ ràng có nói trong người chảy nhà họ Dương máu, nếu nói đúng ra, cũng chỉ có thể là con trai của Tầm Chiêu, làm sao đứa nhỏ này lại nói mình không họ Dương?

Rốt cuộc là sai chỗ nào?!

Mí mắt ông cụ Dương giật giật, ông ta muốn mở to mắt, ông muốn hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng ông cụ Dương biết nếu lúc này ông tỉnh lại, phóng viên khẳng định sẽ như ong vỡ tổ vây quanh ông ta, đoán chừng có thể ăn ông ta mất, giờ phút này ông cụ Dương là thật không có dũng khí tỉnh lại đó.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status