Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

CHƯƠNG 1526



CHƯƠNG 1526

 

Thu thập nhiều rồi, bèn đặc biệt dựng một đại sảnh ở hậu viện, sảnh lớn như vậy cũng sắp để đây rồi, quả thật không ít những thứ kỳ dị.

 

Viên Quân Doanh vẫn chưa kết hôn, Viên phủ không có trẻ con, bình thường khi có chuyện phiền lòng, ông Viên đều một mình tới đây, có lúc những món đồ nhỏ này có thể giải tỏa áp lực, hơn nữa tuyệt đối đều là thứ trẻ con yêu thích.

 

Hai bé cưng vừa vào đại sảnh đã bị thu hút, dù là Đường Minh Hạo xưa nay bình tĩnh như người lớn cũng mặt đầy kinh ngạc, rõ ràng cũng bị chắn động.

 

“Thật nhiều đồ thú vị.” Đường Vũ Kỳ vốn là ham vui, trực tiếp chạy như bay tới, sờ cái này, ngắm cái kia, cảm thấy mắt cũng không đủ dùng.

 

“Xem ra hai bé cưng rất thích.” Phạm My thấy hai bé cưng thích thì cũng cực kỳ vui vẻ, bà nhớ Đường Minh Hạo mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đều không cảm thấy hứng thú với những món đồ chơi mà trẻ con bình thường hay chơi.

 

Bà mua rất nhiều đồ chơi cho Hạo, Hạo đều không hứng thú, ngoại trừ mô hình lần trước, Phạm My thật sự khó nhìn thấy dáng vẻ hứng thú thế này của Hạo.

 

“Bé cưng thích thì tốt, ông Viên thu thập những thứ này cuối cùng phát huy tác dụng rồi, sau này bà có thể dẫn hai bé cưng tới chơi mỗi ngày.” Bà Lý bây giờ hoàn toàn là fan của hai bé cưng, tất cả đều lấy hai bé cưng làm trọng.

 

Phạm My không trực tiếp trả lời, dù sao đây là Viên phủ, không phải nhà họ Đường, dù nhà họ và nhà ông Viên quan hệ có tốt, cũng không thể ngày nào cũng dẫn hai bé cưng tới chơi.

 

Nhưng mà, khó được hai bé cưng yêu thích như vậy, Phạm My cảm thấy có lẽ lại tìm cơ hội dẫn chúng tới chơi.

 

Suy nghĩ của trẻ con đều khá đơn giản, có đồ chơi hay trước mắt, lực chú ý của hai bé cưng hoàn toàn bị thu hút.

 

Hạo đi nghiên cứu món đồ nó cảm thấy hứng thú, Kỳ lựa chọn khá đơn giản, cũng khá mỏ, chỉ cần vui, chỉ cần đẹp, Kỳ đều thích.

 

Lúc này, quản gia Trọng ngồi trong thư phòng đã nghe thấy động tĩnh dưới lầu, ông ta biết khách đều đã tới rồi, thành chủ bây giờ đi xuống, hay là đợi lát nữa lại xuống đây?

 

Quản gia Trọng nhìn sang thành chủ nhà mình, thấy thành chủ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng ông ta vẫn chú ý tới thành chủ nhà mình khẽ cau mày, rất rõ ràng cũng nghe thấy động tĩnh dưới lầu, thành chủ nhất định cũng nghĩ tới cô cả nhà họ Đường có lẽ đã tới rồi.

 

Chỉ là thành chủ không đứng dậy, quản gia Trọng liền hiểu rõ, thành chủ hẳn không muốn đi xuống vào lúc này, dù sao khách vừa tới, thành chủ xuống như vậy quá đường đột.

 

Vì những chuyện của Quỷ Vực Chi Thành và nhà họ Đường, nhà họ Đường chỉ sợ có địch ý với họ, nếu thành chủ thật sự đi xuống trực tiếp tìm cô cả nhà họ Đường như vậy, có lẽ sẽ bị đánh?

 

Dù không bị đánh, nhà họ Đường nhất định cũng sẽ không đề thành chủ tủy ý tiếp cận cô cả nhà họ.

 

Lúc này đi xuống không thích hợp, lúc ăn cơm đi xuống cũng không thích hợp, lúc ăn cơm đi xuống càng khiến người ta chú ý.

 

Phải chọn lúc không quá thu hút ánh mắt người khác, tốt nhất là lúc cô cả nhà họ Đường ở một mình.

 

Vậy thời cơ này cuối cùng là chọn sau bữa cơm, cơm xong chắc chắn sẽ có thời gian giải trí, trong tình huống như vậy, với tính cách của cô cả nhà họ Đường, khả năng ở một mình khá cao.

 

Quản gia Trọng cảm thầy thành chủ nhà ông ta nhất định cũng nghĩ vậy, thành chủ đã nghĩ vậy, ông ta nhất định phải giúp.

 

“Ông Viên, tối nay trong nhà có phải có khách không?” Quản gia Trọng nhìn sang ông Viên, mặt nở nụ cười, ôn hòa lại tự nhiên, tóm lại mặc dù đáy lòng quản gia Trọng lúc này đã rất ngượng ngùng rồi, nhưng bên ngoài tuyệt đối nhìn không ra bắt kỳ khác thường nào.

 

“Đúng, đúng.” Ông Viên sắp ngồi không yên nữa rồi, nghe thầy lời của quản gia Trọng liền thầm thở phào một hơi, quản gia Trọng cuối cùng muốn đi rồi sao?

 

Ông Viên trước đó gửi tin nhắn cho bà Viên, ông vốn cho rằng bà có lẽ sẽ thay đổi thời gian bữa tiệc, nhưng bây giờ khách đều đến rồi, tụ họp rõ ràng vẫn như thường, có lẽ là bên phía nhà họ Đường đã sắp xếp ổn thỏa.

 

“Ông Viên đã có khách, vậy ông đi xuống tiếp khách đi.” Quản gia Trọng rất tự nhiên bỗ sung một câu.

 

*Ừ, được, được.” Ông Viên sớm đã có ý này, nhưng hai vị này luôn ngồi lì không đi, ông ta cũng không thể vứt họ ở đây không quản.

 

Ông Viên lúc này nghe thấy lời của quản gia Trọng thì thật sự thở phào một hơi, xem ra quản gia Trọng và thành chủ thật sự muốn đi rồi.

 

Ông Viên đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách, nhưng đứng một lát, quản gia Trọng và thành chủ lại không có ý đứng dậy.

 

Ông Viên sững sốt, đây là tình huống gì?

 

Vừa rồi quản gia Trọng rõ ràng kêu ông đi xuống tiếp khách, nhưng tại sao hai vị này còn ngồi đây không nhúc nhích chứ?

 

“Thành chủ? Quản gia Trọng?” Ông Viên thực sự không hiểu là tình huống gì, cho nên chỉ có thể trực tiếp mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status