Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

CHƯƠNG 1539



CHƯƠNG 1539

Trước kia, ông ta một lòng một dạ tìm người, chưa từng nghĩ tới những chuyện khác, bây giờ một câu nói của đứa nhỏ này lại làm cho ông ta cảm thấy chắn động, mấy năm nay, rốt cuộc ông ta đã biến thành cái dạng gì rồi?

Mấy lời như vậy, chắc chắn là bình thường không có người nào nói với ông ta.

Ông đi tìm bà cũng không có cái gì là không đúng, ông tìm nhiều năm như vậy cũng không sai, sai là sai ở tâm trạng.

Ông ta như thế này, nói dễ nghe một chút là vì yêu mà si, nói khó nghe một chút thì thật ra là đang trốn tránh.

“Nếu như chú biết như thế này là không đúng, vậy thì chú phải thay đổi, mẹ của cháu nói biết sai thì phải sửa.” Đương nhiên, Đường Vũ Kỳ không biết suy nghĩ lúc này của Trương Minh Hoàng, cô bé chỉ đơn thuần dựa vào suy nghĩ của mình mà nói ra.

“Được, chú sẽ thay đổi.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng nâng lên, mặc dù độ cong vẫn có chút cứng ngắc như cũ, nhưng mà lúc này ông ta lại cảm nhận được một loại nhẹ nhõm.

Ông ta nên thay đổi, chuyện đi tìm bà không sai, ông ta cũng chưa từng cảm thấy nó sai, nhưng mà là do tâm trạng của ông ta đã sai, cho nên ông ta cần phải thay đổi tâm trạng mình.

Nếu như thật sự không thể tìm thấy người, ông ta cũng không nên để bản thân mình trở nên thê thảm như thế.

Trước kia ông ta xem thường nhất chính là loại người gặp phải chuyện gì thì sẽ trốn tránh, nhưng mà hiện tại bản thân mình lại trở thành người như vậy.

“Chú ơi, lúc nãy chú nói là chú không tìm được vợ của chú, vậy con của chú đâu rồi?” Trí nhớ của Đường Vũ Kỳ rất tốt, nó vẫn còn nhớ lúc nãy Trương Minh Hoàng có nhắc đến con của mình, nhưng mà lúc nãy Trương Minh Hoàng chỉ nói là không tìm được vợ chứ không có nói là không tìm được con.

“Con à?” Trương Minh Hoàng thì thầm một câu, sắc mặt có chút phức tạp, vốn dĩ trong lòng của ông ta xác định là mình có một đứa con, nhưng mà bây giờ ông ta không biết mình có nên tin tưởng vào loại cảm giác này nữa hay không, không biết ông ta có nên đi tìm hay không.

“Chú không tìm được con của chú hả?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy bộ dạng của ông ta thì nhịn không được mà lại hỏi thêm một câu.

“Không.” Trương Minh Hoàng nhanh chóng phủ nhận: “Không phải là không tìm được, mà là chú vẫn còn chưa đi tìm.”

Từ lúc bắt đầu, Lương nói Đường Thắm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta liền đặt hết tất cả sự chú ý lên trên người của Đường Thắm Nhi, cho nên ông ta căn bản không cho người đi tìm.

Kết quả xét nghiệm ADN vừa mới có đã cho thấy Đường Thắm Nhi không phải là con gái của ông ta, sau đó ông ta liền từ bỏ, tự mình đắm chìm vào trong thế giới của mình, không muốn đối mặt với kết quả như vậy.

Đối với chuyện này, ông ta lại lựa chọn trốn tránh một lần nữa.

Ông ta như thế này là không đúng, cho dù ông ta không thể xác định cảm giác của mình là hoàn toàn chính xác, ông ta cũng không nên từ bỏ như vậy, dù sao thì liên quan đến chuyện con cái, ông ta căn bản chưa làm cái gì hết.

“Vậy tại sao chú lại không chịu đi tìm đi? Nếu như đã có thể tìm được thì chú nên đi tìm, tìm không được thì không nên lãng phí thời gian, nếu có thể tìm được thì không thể từ bỏ.” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé cảm thấy đây là một đạo lý rất đơn giản, chẳng lẽ là chú còn không hiểu nữa hả?

“Đúng vậy, cháu nói rất đúng, chú nên đi tìm, chú nên đi thăm dò tin tức.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng cong lên, ông ta phát hiện dường như là mình vẫn luôn chui rúc vào trong ngõ kẹt trong một khoảng thời gian lâu như thế, cứ luôn nhận định lý lẻ cứng nhắc.

Nhưng mà mỗi khi đến thời điểm mấu chốt thì ông ta vẫn cứ trồn tránh.

Cho dù lúc đó Lương nói cho ông ta biết Đường Thắm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta cũng không lập tức đi kiểm chứng, vậy mà ông ta vẫn cứ luôn chờ đợi.

Hoặc là từ lúc bắt đầu ông ta đã trốn tránh rồi, sợ là chuyện không giống như ông ta đã hi vọng, cho nên sợ hãi đi đối mặt.

Thật ra lúc mà ông ta nghe thầy Lương nói Đường Thắm Nhi có thể là con gái của ông ta, ông ta nên lập tức đi tìm chứng cứ, nếu như mà ông ta thật sự muốn làm, cho dù nhà họ Đường có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được ông ta.

Nhưng mà ông ta lại không làm cái gì hết.

Đến cuối cùng, ông ta không suy nghĩ làm cái gì, cuối cùng vẫn là Mặc Thành không từ bỏ ý định nhất định phải đi làm kết quả xét nghiệm ADN một lần nữa.

Sau khi có kết quả xét nghiệm ADN thật sự không phải là kết quả mà ông ta hi vọng, sau đó ông ta lại trốn tránh một lần nữa.

“Chú ơi, sau khi chú tìm thấy con của mình thì đã có người chăm sóc cho chú, chú đã có người nhà, chú sẽ không buồn như vậy nữa.” Cuối cùng, Đường Vũ Kỳ lại nở nụ cười, xem ra là chú này rất nghe lời, biết sai là sửa, rất tốt, rất tốt.

“Đúng, cháu nói đúng.” Trương Minh Hoàng càng ngày càng thích nghe cô bé trước mắt nói chuyện, mỗi một câu của cô bé nói đều hợp với suy nghĩ của ông ta.

Ông ta cứ giữ khư khư chuyện hai mươi lăm năm trước, ông ta cũng yêu tha thiết cô gái hai mươi lăm năm trước, nhưng mà ông ta biết rất rõ là bà đã không còn trên đời này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status