Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

CHƯƠNG 907: XEM CÔ XOAY CHUYỂN CÀN KHÔN, KINH TÂM ĐỘNG PHÁCH THẾ NÀO (6)



CHƯƠNG 907: XEM CÔ XOAY CHUYỂN CÀN KHÔN, KINH TÂM ĐỘNG PHÁCH THẾ NÀO (6)

Đường Vân Thành nghĩ, Cung tông trưởng dù muốn giúp Nhà họ Cố cũng không thể làm quá rõ ràng, còn nếu Cung tông trưởng mặc kệ, Nhã Thanh vẫn sẽ tới Hải thành, Nhã Thanh tới rồi thì dựa vào năng lực của Nhã Thanh nhất định có thể biết ông đang ở đây.

Bao vây nhốt ông ở thôn Ngọc Thủy một đêm có tác dụng gì?

Bây giờ tín hiệu ở thôn Ngọc Thủy bị chặn, điện thoại gọi không được, không nghe ngóng được tin tức bên ngoài, cho nên bây giờ Đường Vân Thành còn không biết ngoài đó xảy ra chuyện gì.

Phạm My gần như mất ngủ cả đêm vì bà cứ lo cho Đường Vân Thành, rồi bà lại không gọi Đường Vân Thành được, trong lòng càng lo lắng hơn, cho nên, bà vô cùng chú ý tình hình ở Hải thành.

Tin tức liên quan đến Đường Vân Thành kia vừa tung ra, Phạm My liền thấy, lúc đọc tin hai tay run rẩy Phạm My, cả điện thoại cũng làm rơi xuống đất.

Phạm My theo bản năng khom người nhặt điện thoại lên, chỉ là tay và người bà đều quá run, nhặt một hồi mà vẫn không được.

Lúc này hai chân Phạm My mềm nhũn, cả người cũng run không ngừng được, do đó bà trực tiếp ngồi xuống đất, cuối cùng mới nhặt được điện thoại bị rớt lên.

Phản ứng đầu tiên của Phạm My là gọi cho Đường Vân Thành, nhưng vẫn không gọi được như trước.

Sau đó Phạm My không do dự mà gọi cho Hàn Nhã Thanh: “Nhã Thanh, con, con, bây giờ, ở Hải thành sao?”

Vì quá run nên lời nói lúc này của Phạm My cũng không rành mạch.

“Con đang ở.” Hàn Nhã Thanh nghe tiếng Phạm My liền biết chắc Phạm My đã thấy tin kia.

“Con thấy tin chưa?” Phạm My nắm chặt lấy điện thoại, cố làm mình bình tĩnh lại, bà thật sự hy vọng là mình nhìn nhầm rồi, hy vọng Hàn Nhã Thanh trả lời bà là không có nhìn thấy.

“Có.” Hàn Nhã Thanh hiểu được tâm trạng Phạm My lúc này, giờ đây ngay cả họ cũng không giữ được bình tĩnh, huống gì là Phạm My.

“Cậu con ông ấy, ông ấy không thể làm ra truyện như vậy.” Lời của Phạm My vẫn run rẩy, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.

Bà và Đường Vân Thành là vợ chồng ba mươi mấy năm, bà rất hiểu Đường Vân Thành, Đường Vân Thành chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Chắc chắn không.

“Con biết.” Hàn Nhã Thanh cũng không tin, đây rõ ràng là đối phương hãm hại Đường Vân Thành, nhưng giờ không liên lạc được Đường Vân Thành, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Con gặp cậu chưa? Mợ không gọi được cho cậu con.” Phạm My nghĩ đến mình không liên lạc được với Đường Vân Thành, trong lòng càng sốt ruột.

“Con cũng không liên lạc được với cậu.” Trong tình hình này Hàn Nhã Thanh cũng không thể lại gạt Phạm My, Hàn Nhã Thanh biết rõ chuyện tiếp theo càng khó giải quyết.

Phạm My nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy, người cứng đờ ra, giờ bà chỉ thấy lo lắng và đau lòng.

“Nhã Thanh, cậu con có khi nào xảy ra chuyện không? Ý mợ là cậu có gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng?” Dù Phạm My bị tin kia làm cho choáng váng đầu óc, nhưng bà càng lo cho sự an toàn của Đường Vân Thành.

“Không đâu, cậu sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.” Mấy lời này của Hàn Nhã Thanh rất chắc chắn, nếu đối phương truyền ra tin này, bày mưu như vậy, nhất định sẽ không để Đường Vân Thành gặp chuyện không may.

Đường Vân Thành còn sống, tin tức mới có thể chấn động hơn.

“Nhã Thanh, con nhất định phải nghĩ cách, nhất định phải giúp cậu con.” Lúc này Phạm My quá hoảng loạn rồi, bà chỉ có thể gửi tất cả hy vọng lên người Hàn Nhã Thanh.

Nếu Hàn Nhã Thanh không có cách nào xử lí chuyện này, thì không ai có thể xử lí.

“Mợ, mợ đừng sốt ruột, con sẽ nghĩ cách.” Xảy ra chuyện như vậy, cô tất nhiên phải nghĩ cách giải quyết.

Cô bây giờ là người của Nhà họ Đường, là một phần của Nhà họ Đường, hơn nữa chuyện này rất có thể là do cô mà ra.

“Nhã Thanh, mợ cúp máy trước, con có tin của cậu thì báo cho mợ.” Phạm My biết trong tình huống này nói nhiều cũng vô ích, bà không thể trì hoãn thời gian của Hàn Nhã Thanh.

Rất nhiều chuyện trong tình huống này đều giành giật từng giây.

Sau khi cúp máy, thì Phạm My liền xụi lơ ra đất, rất lâu sau mới đứng lên.

Phạm My biết chuyện này tuyệt đối không thể để người lớn trong nhà biết, họ lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích.

Giờ chỉ có thể tạm gạt họ trước, hy vọng Nhã Thanh có thể mau nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.

“Đại ca, đã tìm ra số điện thoại của phóng viên Trịnh.” Bên kia, Dương Tầm Chiêu nhận được tin nhắn của Cố Ngũ gửi tới.

“Có số của Trịnh Nguyệt, liên hệ cô ta không?” Dương Tầm Chiêu cho Hàn Nhã Thanh xem số điện thoại Cố Ngũ gửi tới, chuyện này Hàn Nhã Thanh rành nhất.

Hàn Nhã Thanh nhìn dãy số kia, nhíu mi, nghĩ ngợi, nhưng vẫn gọi choTrịnh Nguyệt.

Điện thoại reo vài tiếng đối phương mới nghe máy, nối máy, đối phương còn chưa nói, đã nghe được tiếng ồn ào đầu bên kia truyền tới.

“A lô, ai vậy? Có chuyện gì nói thẳng.” Giọng đối phương không kiên nhẫn, còn hơi sốt sắng.

“Phóng viên Trịnh, tôi là Đường Thấm Nhi.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp nói ra tên Đường Thấm Nhi, Hàn Nhã Thanh biết Trịnh Nguyệt là phóng viên, lúc này nhất định đã biết tin về Đường Vân Thành, có lẽ cũng biết cô.

“Đường Thấm Nhi? Cô cả Nhà họ Đường? Cháu ngoại của Đường Vân Thành?” Quả nhiên, Trịnh Nguyệt nói thẳng ra thân phận của Hàn Nhã Thanh.

“Phóng viên Trịnh, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không?” Hàn Nhã Thanh nghe bên Trịnh Nguyệt quá ồn, có lẽ là ở trên xe, hẳn là muốn đi phỏng vấn lấy tin gì.

Hàn Nhã Thanh lo lắng, Trịnh Nguyệt có phải đi phỏng vấn chuyện về Đường Vân Thành không?

Nếu là như vậy, cuộc gọi này cô gọi đúng rồi.

Tất nhiên, nếu Trịnh Nguyệt nhận được tin muốn đi phỏng vấn về Đường Vân Thành, chắc chắn không đồng ý gặp cô, nhưng ít nhất cô có thể biết một ít chuyện của đối phương qua Trịnh Nguyệt.

“Bây giờ tôi không có thời gian gặp cô, tôi phải đi phỏng vấn.” Quả nhiên, Trịnh Nguyệt trực tiếp từ chối Hàn Nhã Thanh.

“Phóng viên Trịnh nhận được tin về cậu tôi sao.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh đã có suy đoán.

“Lời đồn về cô Đường quá đúng mà, cô cực kỳ thông minh.” Trịnh Nguyệt cũng không phủ nhận, chuyện này không phải giấu, bởi vì nếu cô ta đi phỏng vấn, thì tin cũng sẽ được tung ra rất nhanh thôi.

Không có tin gì mà cô ta không dám tung ra.

“Lúc phóng viên Trịnh đưa tin có kiểm tra tính chân thật của nó không?” Hàn Nhã Thanh cũng chỉ điều tra một số thông tin củaTrịnh Nguyệt, không hiểu Trịnh Nguyệt lắm.

“Tất nhiên rồi.” Trịnh Nguyệt trả lời chắc nịt, giờ cô ta đang trên đi phỏng vấn, cô ta cũng không để ý nói thêm vài câu.

“Vậy phóng viên Trịnh làm sao để phán đoán tính chân thật của nó?” Giọng điệu Hàn Nhã Thanh nghiêm túc hơn, cũng có ý thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status