Cô vợ xấu xí

Chương 220: Người phụ nữ khôn ngoan 3



Sắc mặt của Tổng Giám đốc Hà hết sức không tốt, người sau lưng đang đứng ở chỗ kia, mặc dù không biết giữa họ đã có chuyện gì, nhưng mà tiếng tăm của Tổng Giám đốc Hà háo sắc, hắn nhưng là biết rất rõ, trước mắt xem ra, còn chưa đắc thủ tới tay.

Hơn nữa, vẫn là Tổng Giám đốc Hà bị chơi khăm.

Nghe được lời nói của Hạ Tịch Nghiên, sắc mặt của Tổng Giám đốc Hà hết sức không tốt, thật sự hận không được mà bóp chết cô, nếu như không phải đôi mắt kia cực giống một người nào đó, ông ta nhất định sẽ bóp chết cô!

“Hay cho một người miệng mồm lanh lợi, ngược lại tôi muốn nhìn xem, cô có thể ngang ngạnh đến khi nào!” Tổng Giám đốc Hà nhìn cô từng chữ từng hồi mà nói.

Sau khi nói xong, ông ta quay đầu lại nhìn người phía sau lưng, “Cậu đi ra ngoài trước!”

Người kia gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn người kia đã bước đi ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên mới cảm thấy đến nguy hiểm.

Nhìn người đàn ông trước mặt, mà con ngươi của ông ta như ngọn đuốc nhìn cô.

Hạ Tịch Nghiên cũng nhìn ông ta: “Ông muốn thế nào?”

“Tôi muốn thế nào?” Nghe được câu này, khoé miệng Tổng Giám đốc Hà câu lên một tia cười lạnh lùng: “Thế nào? Sợ rồi à?”

“Tôi nói cho ông biết, ông tốt nhất đừng xằng bậy!” Hạ Tịch Nghiên nhìn ông ta, mở miệng cảnh cáo, những lời của bọn họ nói trước đó, đang vang vọng ở trong đầu của cô.

Ông ta muốn không phải là mạng của cô, mà là làm cho cô không thể chịu đựng nổi….

Nhìn dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên có hơi căng thẳng, Tổng Giám đốc Hà cảm thấy được rất sảng khoái.

“Cô cũng biết sợ à? Tổng Giám đốc Hà nhìn cô hỏi.

“Tôi không ngờ đến, ông vậy mà sẽ đồi bại đến mức này, bắt cóc, Giám đốc Hà, đây là phạm pháp!” Khoé miệng Hạ Tịch Nghiên tràn ra một tia cười mỉa.

Nghe được những lời cực kỳ mỉa mai của Hạ Tịch Nghiên, con mắt của Tổng Giám đốc Hà híp lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô….

Đôi mắt đó, càng nhìn càng giống….

Quả thật là giống y hệt nhau.

Thậm chí, cả hình dáng của ánh mắt đó, cũng đều giống nhau!

Nhìn thấy ông ta luôn chăm chú nhìn mình, trong lòng Hạ Tịch Nghiên có hơi hốt hoảng, mặc dù giả vờ giống như không có việc gì, nhưng mà trong lòng vẫn là thấp thỏm, Tổng Giám đốc Hà là hạng người gì, cô đã có nghe nói qua từ lâu.

Tiếng xấu rõ xa, ai mà không biết?

Như thế nào cô lại không sợ hãi, lo lắng.

“A, vậy thì lại như thế nào, tôi chỉ muốn dạy dỗ cho cô, tôi tự nhiên có biện pháp để cho cô ngậm miệng lại!” Tổng Giám đốc Hà nhìn Hạ Tịch Nghiên từng chữ từng hồi mà cảnh cáo cô.

"Vậy tôi rất rõ ràng mà nói cho ông biết, trừ khi ông giết tôi, nếu không thì, tôi tuyệt đối sẽ không chịu để yên cho ông."

Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, sắc mặt của Tổng Giám đốc Hà thay đổi: “Cô cảm thấy tôi không dám?”

“Tôi không có nói ông không dám, Giám đốc Hà, tôi chỉ muốn nói cho ông biết một câu, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, chỉ cần là những chuyện mà ông đã từng làm qua, cũng chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, tôi tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ tìm thấy tôi!” Hạ Tịch Nghiên vô cùng khẳng định mà nói cho ông ta biết.

“Bọn họ? Ai?” Sau khi nghe lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Tổng Giám đốc Hà chau mày, nhìn cô hỏi.

Ai….?

Vấn đề này, hỏi Hạ Tịch Nghiên được sao!

Cô cũng không biết mình đang mong đợi ai đến, nhưng mà trong lòng cô hình như có một niềm tin.

“Đương nhiên sẽ có người!” Hạ Tịch Nghiên nhìn ông ta vô cùng chắc chắn mà nói.

Nhìn theo Hạ Tịch Nghiên, Tổng Giám đốc Hà đã sững sờ, theo sau, khoé môi của ông ta cong lên một tia cười, “Phải không? Thế ngược lại tôi muốn nhìn xem, đến cùng ai sẽ đến tìm cô!” Nói xong thì hắn từ từ mà đi vào chỗ của Hạ Tịch Nghiên.

Hạ Tịch Nghiên ngồi ở chỗ kia, nhìn thấy ông ta đi vào từng bước, cô nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tổng Giám đốc Hà đầy cảnh giác: “Ông muốn làm gì?”

Tổng Giám đốc Hà không nói chuyện, con ngươi híp lại, chăm chú mà nhìn thẳng vào mặt của Hạ Tịch Nghiên, cũng có thể nói, ông ta chăm chú nhìn thẳng đôi mắt của Hạ Tịch Nghiên, từng bước đi đến gần cô…

Hạ Tịch Nghiên nhìn theo, nghĩ muốn lùi về sau, nhưng mà cô bất lực, cô căn bản cũng không cử động được nữa phần.

“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Hạ Tịch Nghiên nhìn ông hỏi, thử thoát khỏi sự trói buộc của tay chân, nhưng mà làm thế nào cũng không thoát ra được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status