Con đường đến bên em

Chương 51


Du Tùng đi trước, ngồi trên xe chờ Trương Thạc, Trương Thạc đi ra sân, đề nghị tối mai mọi người cùng ăn bữa cơm chính thức, trùng hợp vào đúng ngày trước khi Mạc Tích Đồng lên máy bay, coi như là bữa tiệc chia tay cô ta.

Dư Nam cảm thấy bữa cơm này không cần thiết, Trương Thạc động một lát lại gọi em gái, gọi đến mức da đầu cô tê dại, lông tơ dựng đứng.

Trương Thạc đi một bước tiến một bước, lần đầu tiên cô phát hiện ra anh ta lại khó chơi như vậy, cuối cùng Dư Nam không còn cách nào khác, miễn cưỡng gật đầu, anh ta mới bằng lòng rời đi.

Anh ta đi rồi, rốt cuộc sân nhỏ cũng được yên tĩnh.

Dư Nam đứng một lát, sự yên lặng đột ngột làm cô không quá thích ứng.

Cô cúi đầu, trên mặt đất là đá cuội, dọc theo đường nhỏ, rải rác từ sân đến cửa hiên, hai tay Dư Nam đút túi quần, yên lặng đi lại mấy vòng trên đường nhỏ.

Đèn trong phòng khách sáng trưng, cô nhìn vào trong phòng, có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng phát lại tin tức.

Không biết qua bao lâu, bên trong truyền đến tiếng ho khù khụ, bước chân Dư Nam dừng lại, tiếng ho vang liên tục thật lâu, từng tiếng ho khan như từ phổi phát ra, nối thành một tràng ho không gián đoạn.

Tưởng Kỳ Phong nửa dựa vào ghế sô pha, mũ len đặt bên cạnh, bởi vì bệnh tật tra tấn nên tóc ông bị rụng hết, chỉ có ba đầu ngón tay, vặn vẹo vỗ lên ngực.

Một cốc nước đưa tới trước mặt ông, Tưởng Kỳ Phong ngẩng đầu, nhận lấy rồi chậm rãi uống hết nửa cốc, lại khụ vài tiếng, mới dần dần ổn định.

Ông giống như bị rút đi một nửa hồn phách, cả người gần như nằm bẹp trên ghế sô pha.

Dư Nam siết chặt tay rồi lại buông ra: "Ông có muốn tôi đưa đi bệnh viện hay không?"

Ngực Tưởng Kỳ Phong phập phồng kịch liệt, nửa ngày sau mới bình phục: "Cơ thể tôi thế nào tôi rõ nhất, vẫn có thể miễn cưỡng thêm một thời gian nữa." Ông hít sâu: "Yên tâm, tôi không chết ở nhà cô đâu."

Ông nói chuyện rất chanh chua, xuyên tạc ý người khác, không hề thay đổi.

Dư Nam cảm thấy mình hỏi quá thừa thãi, xoay người đi vào phòng bếp.

Đi được một nửa, lại nghe thấy ông nói: "Cô rót thêm cho tôi cốc nước nữa đi."

Bước chân Dư Nam khựng lại, cuối cùng đành phải quay lại rót nước cho ông.

Rốt cuộc Tưởng Kỳ Phong cũng nói chuyện bình thường: "Thời điểm phát hiện ra bệnh đã quá muộn, không có khả năng chữa khỏi, miễn cưỡng chống đỡ đến hiện tại đã là kỳ tích."

Lời giải thích qua loa, chưa nói vì sao ông lại chịu đựng, ngừng một lát, nghe thấy cô hỏi: "Ông không nằm viện trị liệu à?"

"Có, nếu tình trạng cơ thể ổn định, bác sĩ sẽ cho phép về nhà hai ngày."

Dư Nam hỏi: "Lần này thì sao?"

Ông chỉ nói: "Chào hỏi rồi."

Dư Nam ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh, im lặng một lát, hỏi: "Vậy bây giờ có thể dừng trị liệu không?"

Tưởng Kỳ Phong không hé răng, vừa rồi Du Tùng tới để hỏi ông chuyện này, ông đã đồng ý, qua hai ngày thì đi, Du Tùng sẽ gọi người đến sân bay Tế Nam đón ông.

Không nghe được câu trả lời, Dư Nam nhìn chằm chằm mặt đất, lại hỏi: "Trị liệu cần bao nhiêu tiền?"

"Tôi lấy tiền của tên nhóc họ Du kia."

Dư Nam sửng sốt: "Nhiều năm qua ông đều dùng tiền của người ta?"

Tưởng Kỳ Phong trừng mắt.

Ông quá gầy, dưới ánh đèn, hốc mắt hõm sâu, giống như hai cái lỗ dưới lông mày, "Năm xưa cậu ta để mất cô, hai chúng ta bị tách ra, cậu ta có trách nhiệm, lấy chút tiền của tên nhóc đấy là đúng rồi."

Dư Nam liếc ông một cái, im không nói.

Tưởng Kỳ Phong nằm ngửa, lẳng lặng nói: "Mong mỏi mười mấy năm, chờ đến hai ngày nay, cuối cùng đã tìm được cô, tôi cũng yên tâm rồi, có được công đạo." Ông miễn cưỡng vực lại tinh thần: "Mẹ cô..."

Dư Nam nhíu mày: "Ông vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm đâu." Cô cắt ngang lời ông, đứng lên: "Tôi đi đun ấm nước."

Sau khi Tưởng Kỳ Phong ngủ, Dư Nam đẩy cửa sổ ra, hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt tràn ngập trong không khí, cô run rẩy, không nhịn được xoa hai tay vào nhau. Đi lên phía trước vài bước, con đường kéo dài về phía trước, thẳng đến bờ Nhĩ Hải.

Dư Nam khoanh tay đi đến hồ nước lạnh băng, tâm cũng hoàn toàn lạnh lẽo.

Mười bảy năm, trong mắt mỗi người bình thường đều là một thời gian rất dài.

Trí nhớ con người có hạn, cả đời dài như vậy, không có chuyện nào có thể nhớ từ đầu đến cuối.

Mấy năm nay, Dư Nam sống rất tốt, gần như quên hết tất cả, nhưng ký ức giống như con thú bị vây nhốt, vào giây phút gặp lại Du Tùng đột nhiên thức tỉnh, ngóc đầu trở lại.

Mỗi ngày cô đều sống trong trốn tránh và thản nhiên, mâu thuẫn giữa tình yêu với oán giận, hồi ức biến thành gông xiềng khống chế tình cảm và cuộc sống của cô.

Bây giờ Tưởng Kỳ Phong lại nói cho cô, Du Tùng không chỉ tiêu phí mười bảy năm vì cô, thậm chí còn dùng nhiều thời gian hơn nữa, chăm sóc người bố mà cô không muốn thừa nhận.

Rốt cuộc là ai thiếu ai? Ai nợ ai? Không ai nói cho cô.

Nhưng giờ phút này, cô vẫn chưa biết.

Có thể trả hết là nợ, còn trả không hết thật sự là cảm tình.

***

Tối hôm sau, Dư Nam tự mình đến quán ăn, không gọi người khác đón.

Khi cô tới, những người khác đã đến đông đủ, khác với lần trước, Du Tùng ngồi trong một góc hút thuốc, Mạc Tích Đồng dán bên người anh, một tay bám lấy cánh tay anh không ngừng lắc lắc, làm nũng nói gì đó.

Vị trí bên cạnh Trương Thạc trống không, thấy cô tiến vào, anh ta nhe hàm răng trắng, gào to một tiếng, "Em gái Tân Tả, ngồi bên này đi."

Dư Nam liếc mắt một cái, hai người kia nghe tiếng thì ngẩng đầu, ánh mắt Du Tùng nhìn qua, quét mắt nhìn cô, không nói gì, lại cúi đầu hút thuốc.

Dư Nam ngồi xuống bên cạnh Trương Thạc, Mạc Tích Đồng không còn thả lỏng như trước, vẫn luôn lấy đuôi mắt đánh giá cô.

Du Tùng không nói lời nào, Trương Thạc lại rất tích cực.

Anh ta gọi một ấm trà tới, trịnh trọng giới thiệu với Dư Nam: "Đó là Tích Đồng, Mạc Tích Đồng. Chuyện trước kia em không nhớ rõ, ban đầu ba nhà bọn em là hàng xóm, em với Tích Đồng học cùng lớp tiểu học, thường xuyên đi học cùng nhau, tốt như chị em ruột, anh và anh Du của em còn đến trường đón đấy."

Dư Nam nhẹ nhàng cười một cái, không nói gì.

Trương Thạc vui vẻ phấn chấn, không quên lôi kéo làm quen: "Khi đó anh từng ôm em, nhớ không?"

"Không nhớ."

Trương Thạc: "..."

Anh ta sờ mũi, hắng giọng, lại nói với Mạc Tích Đồng: "Đây là Tưởng Tân Tả mà bọn anh vẫn luôn tìm kiếm, bây giờ sống ở Đại Lý, cô ấy sinh sau em bốn tháng, em giống bọn anh, gọi cô ấy là em gái."

Mạc Tích Đồng nhếch khóe miệng, vẫn luôn im lặng, không nói một câu.

Nhìn phản ứng của cô ta, Trương Thạc cho rằng mình nhớ lầm, hỏi Du Tùng: "Anh Du, anh nói xem đúng không?"

Du Tùng hút điếu thuốc, híp mắt: "Cái gì đúng?"

Trương Thạc: "..."

Cả tối Du Tùng không nói được mấy câu, vừa rồi Trương Thạc nói gì, anh căn bản không nghe.

Trên bàn ai cũng chất chứa tâm sự, chỉ có Trương Thạc hứng thú bừng bừng, anh ta lại nói: "Năm đó em với Tích Đồng cùng bị lừa đi, anh và anh Du của em..."

"Trương Thạc, cậu gọi món đi." Anh ta còn chưa dứt lời, đã bị cắt ngang.

Trương Thạc nhìn Du Tùng, sự ăn ý giữa hai người cho anh ta biết có một số việc không thể nói, anh ta "À" một tiếng, vội đổi đề tài.

Ánh mắt Mạc Tích Đồng vẫn luôn liếc qua liếc lại giữa hai người, nhớ tới lời Trương Thạc vừa định nói, trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên hiểu rõ.

Cô ta nhìn về phía Dư Nam, trào phúng cười một cái.

Một bữa cơm ăn mà không biết mùi vị, đối diện Du Tùng là Dư Nam, ánh mắt hai người ngẫu nhiên chạm nhau, vừa chạm đã rời đi, chưa từng cho nhau biểu cảm gì.

Sau đó, Trương Thạc cũng trở nên im lặng.

Nửa buổi, Dư Nam đứng dậy đi vệ sinh, từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy Mạc Tích Đồng dựa bên bờ ao. Cô ta nghiêng người dựa vào, mái tóc xoăn rủ sang một bên, mềm mại triền triền, dáng vẻ lười biếng, dưới ánh đèn mờ nhạt, phát ra cảm giác gợi cảm say lòng người.

Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Dư Nam, ánh mắt không ai bì nổi.

Dư Nam đi đến, mặt vô cảm, giống như biết cô ta sẽ theo vào.

Cô rửa tay, từ trong gương nhìn về phía cô ta: "Tìm tôi có chuyện không?"

Mạc Tích Đồng rất trực tiếp, thêm một từ cũng không muốn nói với cô: "Hồi nhỏ chúng ta cùng bị bắt cóc, anh Du chỉ có thể cứu một người..."

Cô ta nói tới đây thì dừng lại, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.

Dư Nam cười hỏi: "Thế thì sao?"

"Người anh Du lựa chọn là tôi."

Lời này là sự thật.

Tim Dư Nam bị người nắm chặt, cô rũ mắt, giấu đi vẻ tối tăm trong mắt, cô mím chặt môi, khi ngẩng đầu lên đã nở nụ cười: "Vừa rồi Trương Thạc đã nói, tôi bị bệnh, có một số việc không còn nhớ rõ."

Đương nhiên Mạc Tích Đồng biết, cô ta nói những lời này là cố ý. Vừa rồi nhìn Du Tùng ngăn cản Trương Thạc, cô ta biết, hai người không muốn đề cập đến chuyện năm đó với Dư Nam.

Thế nên cô ta tự cho là thông minh, muốn để Dư Nam biết khó mà lui.

Mạc Tích Đồng tiếp tục nói: "Cô nê tự mình hiểu lấy."

Dư Nam "À?" Một tiếng.

Mạc Tích Đồng nói: "Anh Du nhìn tôi lớn lên, tình cảm giữa chúng tôi rất sâu đậm, không thể tùy tiện so sánh với người ngoài. Dì Du sớm có ý định để chúng tôi ở bên nhau, cho nên tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ, cách anh ấy xa một chút."

Dư Nam thong thả ung dung lau khô tay, nói: "Được."

Cô đi ra ngoài, Mạc Tích Đồng hơi ngẩn ra, bị thái độ của cô kích thích, lùi ra phía sau một bước, chặn đường đi của cô.

Dư Nam nhíu mày, không rảnh rỗi mà đi ăn dấm, cô dần dần lạnh giọng: "Cô tránh ra."

Mạc Tích Đồng không nghĩ tới khí thế của cô đột nhiên thay đổi, hoảng sợ rụt người lại, ngập ngừng, rồi lại vẫn kiên trì nói: "Cô đừng nghĩ quá nhiều, anh ấy đối với cô trừ áy náy thì không còn gì khác, cho nên cô đừng tự mình đa tình."

Dư Nam nhìn chằm chằm cô ta, một lúc sau: "Cô rất thích anh ấy?"

Mạc Tích Đồng im lặng, không nói gì.

Dư Nam cười cười: "Yên tâm, tôi không định đoạt Du Tùng của cô, chúng tôi chỉ lên giường, bây giờ ngủ xong rồi, còn lại cho cô đấy." Cô tiến lên một bước, ghé sát vào lỗ tai cô ta: "Đúng rồi, công phu trên giường của anh ấy rất lợi hại, vô cùng giỏi, vô cùng đa dạng, làm cho cô chỉ biết kêu cha gọi mẹ, sung sướng gần chết."

Cô đứng thẳng: "Nếu có cơ hội cô có thể thử một lần."

......

Trở lại bàn ăn, vẻ mặt Dư Nam vẫn như thường, Mạc Tích Đồng cúi đầu không nhìn bất kỳ ai, khuôn mặt đỏ lên, thỉnh thoảng nghiêng đầu trộm ngắm Du Tùng.

Cô ta không phải đối thủ của Dư Nam, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cho dù cô ta có hiểu rõ chuyện nam nữ, cũng không thể nói trắng ra như vậy, không thể bình tĩnh nghe ra từ miệng của một người con gái.

Cũng có lẽ bị cô kích thích, khi cô ta dựa gần vào Du Tùng, khuôn mặt nóng như bị thiêu đốt.

Tâm trí không biết đã bay đến đâu rồi.

Sau khi ăn xong, mọi người đều kết thúc tiệc rượu, đón xe về nhà.

Trước khi Dư Nam rời đi, Du Tùng đứng trước cửa hiên của quán ăn, đầu ngón tay cầm thuốc rủ xuống bên người, khói thuốc tan biến trong gió thu. Ánh mắt anh nhìn theo, dần dần lơ đãng, không biết đang nghĩ gì.

Mạc Tích Đồng đứng bên cạnh anh, không biết dây thần kinh nào bị chập, bỗng nhiên nhấc chân hôn lên khóe miệng anh.

Du Tùng sửng sốt, bóng dáng phía xa không biết đã quay lại từ khi nào, đứng trước mặt, anh thấy bên môi cô hiện một đường cong như có như không.

Dư Nam tiếp tục đi về phía bên này.

Mạc Tích Đồng cắn môi, vừa rồi cô ta muốn phân cao thấp với Dư Nam, không nghĩ tới cô nhìn thấy được cảnh này, còn quay lại.

Dư Nam đứng dưới bậc thang, chiều cao hai người chênh lệch, cô gần như phải ngẩng cao đầu mới nhìn được anh, Du Tùng lặng lẽ nhìn cô một lát, cô nói: "Em quên nói một câu."

Du Tùng nuốt một ngụm: "Câu gì?"

Dư Nam nói: "Tiền viện phí anh trả cho ông ấy, em sẽ trả dần cho anh."

Tim Du Tùng bị đâm thủng một lỗ, có chất lỏng từ bên trong chậm rãi chảy ra, anh siết chặt tàn thuốc trong lòng bàn tay, bỏng cháy một cái, dập tắt.

Anh nói, "Em không trả nổi đâu."

Dư Nam nói, "Vậy thì từ từ trả."

Lần này Dư Nam thật sự rời khỏi, Trương Thạc xem đến há hốc mồm, anh ta không hiểu ra sao.

Không khí dần dần yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy anh hỏi một câu, "Anh đã làm gì khiến em hiểu nhầm đúng không?"

Giọng nói lạnh như băng, mang theo cơn tức giận bùng nổ.

Mạc Tích Đồng lùi bước về phía sau: "Không."

"Vậy em mẹ nó vừa rồi đã làm gì?"

Mạc Tích Đồng bằng bất cứ giá nào, bắt lấy tay anh: "Anh Du, em thật sự thích anh, trước kia không có Dư... Tưởng Tân Tả, không phải chúng ta rất tốt sao?"

Du Tùng cười: "Tốt cái rắm." Anh chỉ vào mũi cô ta: "Có phải anh quá dung túng em hay không, đừng mẹ nó làm loạn ở đây nữa, mau cút về đi, làm việc em nên làm."

"Còn nữa, sau này đối xử với cô ấy," anh chỉ về hướng Dư Nam biến mất, "Em tôn trọng một chút cho anh, cả em và anh đều thiếu cô ấy biết không? Trước đây cứu em về, không phải để em không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn như công chúa. Em mẹ nó cũng chỉ là người bình thường, không nhiều hơn người ta hai cái mắt, nếu còn như vậy, thì cút ra xa một chút cho anh."

Du Tùng quát mắng rất tàn nhẫn, Trương Thạc đứng bên cạnh cũng phải nuốt nước miếng.

Nước mắt Mạc Tích Đồng lã chã đầy mặt, cô ta lấy mu bàn tay lau đi, giọng run rẩy: "Anh Du, anh hối hận, đúng không?"

Du Tùng cứng người lại, sau khi im lặng rất lâu, anh mới khàn giọng nói: "Đúng vậy, hối hận."

"Nếu ông đây con mẹ nó biết có một ngày sẽ chết trên tay cô ấy, căn bản sẽ không lựa chọn như vậy..."

Anh rất ích kỷ, anh không hề cao thượng, nếu biết rằng bản thân sẽ nghiêm túc, sẽ đặt cô vào nơi quan trọng nhất trong lòng, cho dù có khổ cực, cho dù ân đoạn nghĩa tuyệt, cho dù trời sập, muốn anh phải chết, anh cũng sẽ không lựa chọn như vậy.

Người con gái anh yêu, bởi vì anh, trằn trọc khổ sở mười bảy năm...

Du Tùng không nói được, như nghẹn lại ở cổ họng.

Gió thổi tới, phả vào ánh mắt, cay đắng chưa bao giờ từng có.

......

Ngày đó tan rã trong không vui, hôm sau Mạc Tích Đồng bay về Tế Nam, Trương Thạc đưa cô ta đi, nói lúc đi cô ta vẫn luôn khóc.

Du Tùng gặp lại Dư Nam hai lần, ở giữa đều có Trương Thạc, cũng chỉ nói chuyện về Lữ Xương Dân.

Mấy ngày sau đó, Dư Nam âm thầm quan sát Thiệu Thục Mẫn, có vẻ cô ta đang rất vội, mấy ngày liên tục đều tự mình ký tên mấy bản hợp đồng.

Dư Nam cố tình tiếp cận, bộ phận tiêu thụ dưới tầng có văn kiện khẩn cấp, cô đều tích cực đưa lên trên, nhân cơ hội ghi nhớ vị trí và bố cục của văn phòng.

Đi vài lần, cô cơ bản đã thăm dò rõ ràng.

Chỉ có điều mỗi lần đi vào, bất kể Thiệu Thục Mẫn và Trương Mạn đang nói gì đều đột nhiên im bặt, Dư Nam không nghe được chút nào.

Một ngày nọ, cô thấy hai người đi ra từ phòng Lữ Xương Dân, vội vã vào văn phòng tổng giám đốc, Dư Nam mím chặt môi, cầm tài liệu theo sát phía sau, cô cố ý không gõ cửa, đột nhiên xông vào.

Nghe được một câu: "Hồ sơ khách không thể lộ ra ngoài, cầm đi tiêu hủy..."

Thiệu Thục Mẫn còn chưa dứt lời, thấy Dư Nam xông vào, lập tức lạnh mặt, quát cô một trận.

Dư Nam cúi đầu liên tục nói xin lỗi, đặt giấy tờ xuống rồi lui ra ngoài.

Cô tìm một nơi yên lặng gọi cho Du Tùng, chuẩn bị tối nay sẽ hành động.

Buổi tối, Dư Nam ở lại cuối cùng, bảo vệ lên tầng kiểm tra, tắt đèn đóng cửa, cô nghiêng người nấp gần hàng hiên...

Hai mươi phút sau, Dư Nam từ cửa sau Xương Dung bước nhanh ra, xoay người ngồi trên một chiếc xe taxi.

Xe chạy trong đêm đen, sắc mặt Dư Nam lạnh lẽo, trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Xe đi chưa được bao lâu, Dư Nam xuống xe, đi bộ đến một con ngõ nhỏ, càng đi đường càng hẹp, thẳng đến cuối, sau đó mở rộng thông thoáng, cánh đồng mênh mông vô bờ bị đêm tối bao phủ, tiếng gió réo rắt, bốn phía trống trải, phía xa có mấy khoang xe lửa bị vứt đi và trạm gác.

Trạm gác phát ra ánh đèn mỏng manh, Dư Nam bước nhanh vào.

Du Tùng đứng một bên, Trương Thạc ngồi giữa ghế, máy tính trước mặt đã khôi phục bình thường.

Dư Nam liếc mắt sang bên cạnh, không thấy chú mèo nhỏ trước đây.

Du Tùng hỏi: "Lấy được rồi?"

Dư Nam ừ một tiếng, lấy một tập giấy bị hủy từ trong túi xách ra.

"Cái đệt" Trương Thạc chửi thề một tiếng, hỏi Dư Nam: "Em có chắc cái này dùng được không?"

"Không chắc."

"..." Trương Thạc trợn to mắt: "Sao mà dính được?"

Du Tùng nói: "Cậu dính đi."

Sau đó bổ sung một câu: "Tối nay dính xong, ngày mai tìm người điều tra."

Hết chương 51

Lời editor: Đứa con này bị tớ ghẻ lạnh lâu quá T.T Giờ sẽ chú ý chăm sóc hơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status