Con rể quyền quý

Chương 290



Chương 290:

 

Lời nói này của Trương Thác, nói ra cực kỳ sắc bén, giọng nói cũng không hề có chút giáu diềm kiêng dè, khiến cho rất nhiều người đều nghe thấy rất rõ.

 

Rất nhiều người ngay lập tức nhìn qua, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

 

Trên lầu 7 của trung tâm nhân tài, gần như chưa từng xảy ra vụ cãi vả nào.

 

Trương Thác nói rất đúng, trong lòng Vương Luân quả thật có chút kiêu ngạo, thậm chí anh ta đến nơi này, căn bản không phải muốn xin việc, mà chỉ đơn thuần là muốn khoe khoang, công ty riêng của anh ta, có giá trị thị trường tầm vài tỷ.

 

Mỗi lần gặp được người đến tuyển dụng, Vương Luân đều sẽ có một giọng điệu sốt ruột thiếu kiên nhẫn, hung hăng trở mặt ngược lại với đối phương, sau đó thì lại đưa công ty của mình ra khiến đối phương không còn gì để nói.

 

Vương Luân, cực kỳ thích hưởng thụ cảm giác như thế, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt kinh sợ của người khác, đều sẽ khiến anh ta cảm thầy thoải mái từ trong ra ngoài.

 

Nhưng bây giờ, Vương Luân bị người khác “lên lớp” một trận như vậy, khiến cho anh ta rất khó chịu, đặc biệt là dưới sự vây xem của rất nhiều người như vậy, từ nhỏ thì đã có thành tích, anh ta chưa hề cảm nhận được bản thân mình lại có lúc mắt mặt thế này.

 

Vương Luân nhìn Trương Thác đang ở đối diện mình: “Nếu nói như vậy, cậu cho rằng, cậu mạnh hơn tôi?”

 

*Không.” Trương Thác lắc đầu: “Từ trước đến giờ tôi : không cho rằng tôi nhất định sẽ mạnh hơn người khác, lĩnh vực sở trường của mỗi một người đều không giống nhau, tôi chỉ muốn nói, anh đứng ở nơi này, thì anh chính là một người xin việc, đừng có bày ra cái tác phong thối tha ghê tởm này với tôi, cái này là tôi lấy góc độ một người xem để nói với anh đấy, còn về một phương diện khác, tôi lấy thân phận là chồng cô ấy để nói cho anh biết.”

 

Lúc Trương Thác nói đến đây, anh đưa tay ra vòng tay ôm lấy bờ vai thơm ngát của Lâm Ngữ Lam, ôm người phụ nữ này vào trong lòng mình, tiếp tục nói: “Tôi rất ghét cái cách mà anh chào hỏi với bà xã tôi, nếu như anh còn dám nói chuyện như vậy với bà xã tôi như vậy nữa, tin tôi đi, tôi sẽ xé nát miệng của anh!”

 

Vừa dứt lời, Trương Thác đột nhiên vung cánh tay còn lại ra, đánh thật mạnh lên tắm bảng giới thiệu trước mặt Vương Luân, tắm bảng giới thiệu này dày tận 5cm, được làm bằng gỗ thật, trực tiếp bị Trương Thác đấm xuyên qua một đắm.

 

Hành động này, dọa cho Vương Luân bắt giác phải rùng mình.

 

Còn bên chỗ người vệ sĩ kim bài cũng đang xin việc ở lầu 7 giống như vậy ở một bên khác, đồng tử mắt của anh ta đột nhiên co rút lại, ánh mắt mà anh ta nhìn Trương Thác đã trở nên hoàn toàn khác hẳn đi.

 

Cùng là người luyện võ, anh ta hiểu rất rõ, người có thể dùng lực một tay để đánh xuyên qua tắm bảng giới thiệu như vậy, thì sức mạnh của cú đấm đó đáng sợ biết nhường nào, ít nhất là anh ta của hiện tại vẫn không làm được.

 

* y yo, từ lúc nào mà cái bọn chó mèo này có thể tùy tiện Ị tức giận ở lầu 7 này cơ chứ?” Bên cạnh, một giọng nói õng ẹo truyền đến, trong lời nói thể hiện sự bắt mãn với Trương Thác.

 

Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan xoay đầu lại nhìn, thì thấy một người cô gái trẻ trang điểm khá đậm, đang chậm rãi bước đến bên này.

 

Trên gương mặt cô gái này mang theo một thần sắc cao ngạo, ánh mắt chẳng thèm liếc nhìn Trương Thác một cái, sau đó nói với Vương Luân: “Thế nào rồi, anh đẹp trai, đã suy nghĩ xong chưa, tôi trả cho anh 15 triệu một năm, anh làm cho tôi?”

 

Sự xuất hiện của cô gái trẻ tuổi này, khiến cho bên cạnh vang lên những tiếng bàn tán.

 

“Đây chẳng phải là công chúa của Công nghiệp Vĩnh Phong sao.”

 

“Đúng vậy đáy.”

 

“Sớm đã nghe nói cô ấy nhìn trúng tên Vương Luân này, xem ra là thật rồi.”

 

“Mức lương tổng hợp hằng năm mà trung tâm đưa ra là 11 triệu, cô ấy lại đưa ra mức lương đến 15 triệu, đây là có dụng ý khác rồi chứ gì nữa!”

 

Lần lượt hết giọng nói này rồi lại đến giọng nói khác vang lên.

 

Mễ Lan nhìn thấy cô gái này, mặt cũng hơi biến sắc, thấp – giọng nói với Trương Thác và Lâm Ngữ Lam: “Cô gái này là Dương Viên, em gái của Dương Hải Phong.” Ị Dương Viên đi đến trước mặt Vương Luân: “Thế nào, suy nghĩ xong chưa?” ` *Xin lỗi nhé tiểu thư.” Vương Luân cười lấy lòng, anh ta dám phơi tỏ ra thái độ kiêu ngạo với người khác, nhưng đối với Dương Viên, thì lại không dám, công nghiệp Vĩnh Phong là doanh nghiệp đứng hạng nhất nhì ở Hàng Châu, không phải loại người như anh ta là có thể so sánh được.

 

Dương Viên hừm một tiếng: “Kiêu ngạo! Người đàn ông có bản lĩnh, đều kiêu ngạo, tôi thích dáng vẻ kiêu ngạo này của anh, tuy nhiên, có người có tư chất kiêu ngạo, nhưng cũng có những người chắc là không có rồi chứ nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status