Công lược nam phụ

Chương 339: Công lược thiên sư bắt quỷ (27)


Edit: Aya Shinta

"Có chuyện gì thế này?! Phất Sinh làm sao thế?!"

Mạnh sư mẫu đẩy xe lăn của Mạnh thiên sư lại đây, nhìn Mạnh Phất Sinh té lăn trên đất mà vẫn nhắm nghiền hai mắt không có chút phản ứng, mặt mày nghi hoặc.

Vì Lăng Vu Đề thực sự đã cạn sức nên cô ngã xuống đất, đồng thời đã dùng hết thời gian thực thể hóa hôm nay nên thân thể cô hư hóa dần.

Nghe thấy Mạnh sư mẫu hỏi, Lăng Vu Đề chống người ngồi dậy nhìn Mạnh thiên sư: "Phất Sinh bị ác quỷ đả thương khi đang thu phục nó, bây giờ đã hôn mê ròng rã hơn một tháng!"

Nghe vậy, Mạnh thiên sư gật đầu, ra hiệu cho Mạnh sư mẫu đưa Mạnh Phất Sinh về phòng, lại dặn Lăng Vu Đề về phòng nghỉ ngơi lại sức trước.

Vốn dĩ Lăng Vu Đề còn muốn giúp Mạnh sư mẫu cùng đỡ Mạnh Phất Sinh vào phòng, kết quả Lăng Vu Đề còn chưa có đứng dậy, Mạnh sư mẫu cũng đã ôm Mạnh Phất Sinh cao mét chín đi... đi rồi...

Xem dáng vẻ của Mạnh sư mẫu thì hình như còn rất dễ dàng...

Quả nhiên, nử tử có thể được một đại tông sư vừa ý thì tuyệt đối không phải người bình thường!

Sau khi đưa Mạnh Phất Sinh trở về núi Dịch Dương, rốt cuộc Lăng Vu Đề cũng có thể ngủ một giấc thực sự. Cô tìm được phương pháp chữa thương cho mình, đó chính là ngủ!

Chỉ là một tháng qua vì lo cho Mạnh Phất Sinh nên chất lượng giấc ngủ của cô rõ ràng chênh lệch rất nhiều. Bởi vậy cái cổ nơi bị ác quỷ bóp thỉnh thoảng còn nhoi nhói.

Lăn mấy vòng trên giường mình, Lăng Vu Đề nghĩ rằng Mạnh Phất Sinh có Mạnh thiên sư tự mình chữa trị thì sẽ không có việc gì nhỉ?

Ừ, coi như có cũng không sao, đến lúc không cứu vãn được thì cô sử dụng phần thưởng khởi động một lần nữa là được rồi!

Có điều việc không tốt khi sử dụng phần thưởng chính là điểm hảo cảm cô vất vả kiếm được lại phải kiếm lại từ đầu!

Hầy, cũng không biết dự cảm không tốt của mình lúc trước có phải chính là Mạnh Phất Sinh bị thương ở lần này hay không?

Mà trong nội dung vở kịch cũng không có nhắc tới việc Mạnh Phất Sinh bị thương nặng! Đều do nội dung vở kịch miêu tả quá ít về Mạnh Phất Sinh, thật sự quá ít!

Nếu như thật sự tiến hành nhiệm vụ lần nữa, cô nhất định phải tìm cách tách Mạnh Phất Sinh ra, không cho hắn tới kinh thành thu phục con ác quỷ kia ——

Mạnh Phất Sinh không biết mình ở trong không gian đen ngòm này bao lâu, chẳng qua hắn cảm thấy đã rất lâu rồi...

Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng một nữ tử đang nói chuyện, nhưng cho dù hắn cẩn thận lắng nghe thế nào thì cũng không thể nghe rõ nàng ấy đang nói gì!

Hắn luôn đi lung tung không có mục đích, chỉ luôn đi về phía trước theo bản năng. Hắn cho rằng đi tới cuối đường thì có thể rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc rằng hắn đi rất lâu, đi đến nỗi bản thân cũng sắp không đi nổi nữa, hắn cũng không có đi tới điểm cuối mà mình nghĩ!

Khi Mạnh Phất Sinh cho rằng hắn phải ở đây vĩnh viễn, phía trước đột nhiên xuất hiện tia sáng dấy lên hi vọng trong hắn lần nữa!

Hắn gấp rút theo tia sáng đi về phía trước, khi thấy lối rẽ xuất hiện ở trước mắt mình thì Mạnh Phất Sinh do dự. Hắn không biết mình nên chọn đường nào nữa.

Có phải chọn một đường trong đó có thể trở về bóng đêm kia lần nữa không?

Bỗng nhiên, giao lộ giữa các lối rẽ xuất hiện hai nữ tử, một người xinh đẹp vô cùng, một người rất đáng yêu!

Hắn nghi hoặc nhăn mày lại, hình như hắn biết hai người họ đúng không?

"Sư huynh, huynh lạc đường sao? Mau tới đây! Mau tới đây theo ta về nhà! Sư phụ sư mẫu còn đang đợi chúng ta thành hôn đó!" Nữ tử dung mạo đáng yêu nhếch môi cười nói, nói xong, nàng còn vươn tay ra.

Mạnh Phất Sinh nhớ ra: "Sư muội!" Hắn mừng rỡ gọi nàng một tiếng, sau đó nhấc chân chuẩn bị đi đến chỗ nàng ấy ——

"Mạnh Phất Sinh! Huynh qua bên kia thử xem! Ta nói rồi, ta sẽ đi theo nhặt xác cho huynh!" Nử tử xinh đẹp trừng hắn, hơi giương cằm lên, vẻ mặt quật cường cố chấp.

"Lăng Vu Đề?" Tất cả ký ức trở về, hắn nhớ rằng trước khi hắn tới đây thì hắn cùng Lăng Vu Đề thu phục ác quỷ!

Sau khi ác quỷ bị thu phục, hắn lập tức ngất đi!

Cho nên chắc hẳn giờ hắn đang ở trong không gian ý thức của mình! Mà hai lối rẽ trước mắt, một lối là đường chết, lối còn lại sẽ là đường sống!

Mạnh Phất Sinh vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ không chút do dự lựa chọn qua bên sư muội Mạnh Hân Đồng, nhưng nhìn thấy gương mặt tinh xảo kia, hắn do dự.

Ở nơi này, âm thanh thỉnh thoảng sẽ vang lên đột nhiên trở nên rõ ràng.

Từng câu từng chữ, tuy không phải toàn bộ nhưng cũng nhớ ra rất nhiều.

Âm thanh kia nói: "Mạnh Phất Sinh, mau tỉnh lại! Mặt trời mọc tới mông rồi kìa!" Thực là thô tục!

"Mạnh Phất Sinh, sao huynh còn ngủ thế!? Có phải bị ta lây rồi nên mới ham ngủ phải không?!" Ta không có!

"Mạnh Phất Sinh, huynh mà không tỉnh lại, ta liền bán huynh cho người ta làm nam sủng. Huynh có tin hay không?!" Cô dám! Ta không tin!

"Mạnh Phất Sinh, huynh mà không tỉnh lại thì ta hôn huynh đó!" Cô... không biết rụt rè là gì!

"Mạnh Phất Sinh, Huynh nói xem ta có dễ dàng gì không? Huynh cao to như vậy, ta còn phải cõng huynh leo lên núi!"...

"Mạnh Phất Sinh, huynh biết huynh rất nặng không?" Ta không biết.

"Mạnh Phất Sinh, huynh nói xem sao ta phải vậy?!" Tại sao vậy?

"Mạnh Phất Sinh, chờ huynh tỉnh lại, huynh lấy thân báo đáp ta đi!" Cô...

Hắn biết những âm thanh này đều đến từ Lăng Vu Đề!

Hắn có thể nhận ra sự quan tâm lo lắng trong những lời đó, tuy cách thức này đặc biệt, nhưng chính cái cách quan tâm đặc biệt của cô khiến Mạnh Phất Sinh cảm thấy đời này hắn chưa từng có tiền lệ nào, ngoại trừ cô.

"Sư huynh, huynh còn lo lắng gì? Nhanh lại đây đi!" Nữ tử giống hệt Mạnh Hân Đồng lại nói.

Sau đó nữ tử giống hệt Lăng Vu Đề cũng không cam lòng yếu thế: "Mạnh Phất Sinh huynh dám đi qua thử xem! Ngày mai ta liền nhặt xác cho huynh!"

Khóe miệng cong lên, đuôi mắt mang nét cười, hắn nhẹ nhàng nói một tiếng "Ta biết rồi." Sau đó hắn nhấc chân hướng đi về phía Lăng Vu Đề ——

Lông mi run run, tất cả mọi vật trước mắt đều nhập nhòe không nhìn rõ được. Sau một lúc lâu, thị lực mới trở lại bình thường.

"Phất Sinh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!" Mạnh thiên sư giơ tay lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.

"Sư phụ? Tại sao con lại ở đây?" Mạnh Phất Sinh nhìn Mạnh thiên sư, vẻ mặt nghi hoặc không rõ.

Hắn và Lăng Vu Đề cùng bắt ác quỷ, như vậy đáng lý là hắn đang ở Vinh vương phủ Kinh thành đúng chứ?

"Con phải cảm ơn Lăng cô nương, nếu không có nàng ấy, phỏng chừng con sẽ hôn mê cả đời này!"

Cảm tạ Lăng Vu Đề?

Nhớ là lúc hắn đang hôn mê, Lăng Vu Đề nói hắn rất nặng...

"Là nàng ấy đưa con về, còn tự cõng con lên sao?!" Nếu không phải vì hôn mê quá lâu không thể lập tức ngồi dậy thì đoán chừng Mạnh Phất Sinh đã bật dậy biểu hiện sự kinh ngạc của bản thân!

Mình cao như vậy, nàng ấy làm thế nào cõng hắn từ dưới chân núi lên tận đây?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status