Công lược nam phụ

Chương 401: Công lược đại thần nóng tính (19)


Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Nhóc Xoài không ngờ Thẩm Thanh Ngọc về đến lãnh địa của bang hội nhanh như vậy, càng không ngờ được, không biết anh may mắn hay xui xẻo mà nghe thấy mấy câu kia...

Khuôn mặt tinh xảo của Thẩm Thanh Ngọc hơi đỏ lên, rất kích động: "Vừa nãy cậu nói ai với ai kết hôn?"

Nhóc Xoài nuốt nuốt nước miếng, biết hội trưởng nhà mình là người nóng tính, rụt cổ lại: "À thì hội trưởng... Nếu tôi nói ra, anh có thể bình tĩnh được không?"

"Không thể!"

Nhóc Xoài: / ( T o T)/~~~ Vậy anh có thể thả cổ áo của tôi ra trước rồi tiếp tục không bình tĩnh có được không?

"Khụ... Khụ... Chính là..."

"Cậu nói nhanh lên đi!"

"Ừm ờ, hội trưởng anh hỏi Lăng đại thần đi!" Nhóc Xoài đặc biệt không có khí phách méo miệng nói.

Bây giờ anh sợ nói ra rồi, Thẩm Thanh Ngọc sẽ trực tiếp quăng anh!

Hết cách rồi, anh đã từng nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc nổi điên, lúc ấy trong tay tên đó có gì là quăng cái đó!

Bây giờ kẻ đang ở trong tay Thẩm Thanh Ngọc, là anh đó!

Thực ra Thẩm Thanh Ngọc đã nghe thấy Nhóc Xoài và Tui Siêu Ấm Nha nói chuyện, anh chỉ không thể chấp nhận được mà thôi.

Lăng Vu Đề rời khỏi xích đu, đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc.

Biết Nhóc Xoài đang sợ, vì vậy cô đưa tay ra kéo tay Thẩm Thanh Ngọc: "Bỏ tay ra đi."

Thẩm Thanh Ngọc đầu hơi nghiêng, đặt ánh mắt lên người Lăng Vu Đề, tay ngoan ngoãn thả cổ áo của Nhóc Xoài ra.

Được cứu rồi, Nhóc Xoài cùng Tui Siêu Ấm Nha chạy trốn khỏi hiện trường với tốc độ nhanh nhất.

Vốn nhìn thấy ba của mình đến nhưng Minh U thấy không khí không ổn, ngoan ngoãn chui về lồng thú.

"Tiểu Vu... Ai với ai kết hôn vậy?" Hầu kết của Thẩm Thanh Ngọc giật giật lên xuống, hơi khó khăn mở miệng hỏi.

"Cố Mặc, Hướng Phỉ Phỉ." Lăng Vu Đề trả lời.

"Không! Không thể được! Phỉ Phỉ và Cố Mặc không thể nào! Bọn họ không thể nhanh như vậy được!"

Thẩm Thanh Ngọc liên tiếp lắc đầu, con ngươi vốn đã có màu đỏ giờ giống như bị sung huyết vậy, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Lăng Vu Đề nhăn mày lại, chỉ là kết hôn trong game thôi mà, vì sao lần này Thẩm Thanh Ngọc có kích động hơn so với trong cốt truyện khi anh biết Cố Mặc và Hướng Phỉ Phỉ kết hôn trong game thế?

Trong lòng có chút không yên, không phải Thẩm Thanh Ngọc đã yêu Hướng Phỉ Phỉ rồi đấy chứ?

Yêu và thích là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn ở đó lầm bà lầm bầm, anh ôm đầu kéo tóc mình, chộn rộn xoay vòng.

Lăng Vu Đề có hơi không biết làm sao, vừa định mở miệng an ủi Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc đã nắm lấy bả vai cô.

"Tiểu Vu, là khi nào? Lúc nào hai người họ kết hôn?"

Lăng Vu Đề xem giờ mới biết, bây giờ đã là năm giờ mười phút rồi: "Mười phút sau."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên đẩy Lăng Vu Đề ra, giương cánh bay đến miếu Nguyệt Lão--

Lăng Vu Đề bị Thẩm Thanh Ngọc đẩy như vậy, cô ngã xuống đất.

Minh U nhảy ra khỏi lồng, sốt ruột nhìn Lăng Vu Đề: "Mẹ, mẹ có sao không?"

Lăng Vu Đề chống tay ngồi trên đất, nhíu mày nhìn hướng Thẩm Thanh Ngọc rời đi, trong lòng không biết là chua hay là chát.

Dù sao, cũng không quá thoải mái!

Minh U ở một bên nhỏ tiếng lầm bầm: "Ba thật là quá quắt, cứ vậy mà đẩy ngã mẹ! Quá đáng lắm luôn..."

Lăng Vu Đề điều chỉnh cảm xúc một chút, đứng dậy.

Sau đó cô bỏ Minh U lại vào lồng, giương cánh bay về phía miếu Nguyệt Lão. Cô muốn xem, xem thử Thẩm Thanh Ngọc bị từ chối như thế nào! Xem thử Thẩm Thanh Ngọc mất lý trí như thế nào!

Bay đến trên không miếu Nguyệt Lão, thời gian trong hiện thực và thời gian trong game không bằng nhau.

Lăng Vu Đề nói mười phút là nói thời gian trong hiện thực, còn trong game, chính là vẫn còn ba mươi phút nữa.

Đường đi lối rẽ chung quanh miếu Nguyệt Lão vào lúc này nhất định đã có nhiều người chơi đến đứng đầy, thời gian Lăng Vu Đề rời đi không có cách Thẩm Thanh Ngọc mấy.

Vì vậy khi cô đến, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc hạn cánh lên cầu Hỉ Thước ở bên ngoài miếu Nguyệt Lão.

Đó là đường mà kiệu hoa phải đi qua.

Lăng Vu Đề không có hạ cánh xuống ngay, mà ở giữa không trung nhìn anh.

Thẩm Thanh Ngọc xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả người chơi, không có ai chú ý đến giữa không trung còn có cô.

Thẩm Thanh Ngọc mặc một bộ áo bào pháp sư màu đỏ sậm thêu hoa văn màu đen phức tạp, trên tay cầm một cây pháp trượng dài hơn một mét, khí thế hùng hổ đứng trên đầu cầu.

Cách đó không xa, tám NPC khiêng kiệu hoa đỏ thẫm chậm rãi đi đến, còn có NPC đặc biệt thổi kèn đánh trống.

Bên ven đường nơi kiệu hoa đi qua trong nháy mắt hoa tươi nở rộ, hoa anh đào màu hồng trên cây rơi lả tả như hoa tuyết.

Hướng Phỉ Phỉ ngồi trong kiệu hoa mặc mũ phượng khăn quàng vai, bên ngoài kiệu hoa, mỹ nam cổ trang anh tuấn Cố Mặc ngồi trên tuấn mã màu trắng mặc hỉ phục đỏ.

Lúc kiệu hoa đi đến trước cầu Hỉ Thước, do có một Thẩm Thanh Ngọc đứng ở đầu cầu nên đội ngũ không thể không dừng lại.

Cố Mặc nhàn nhạt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hôm nay là ngày anh kết hôn, mặc dù là trong game nhưng anh cũng vui mừng khôn xiết.

"Mời tránh đường trước."

Thẩm Thanh hừ lạnh một cái, trực tiếp vung gậy, ánh sáng màu đen đỏ đánh về phía Cố Mặc--

Cố Mặc không ngờ Thẩm Thanh Ngọc lại đột nhiên tập kích anh như vậy, vì né tránh nên anh hơi chật vật rơi xuống ngựa.

Cũng may thân thủ của Cố Mặc nhanh nhẹn, không có ngã chổng vó.

Anh đứng bên cạnh ngựa, nét vui mừng trên mặt bị sự lạnh lẽo thay thế.

"Thanh Tuyệt Công Tử, muốn đánh nhau, đợi tôi thành hôn xong đã!"

"Không thể!" Thẩm Thanh Ngọc gầm nhẹ một tiếng, lại vung pháp trượng lên...

Ngựa trắng bị pháp trượng của Thẩm Thanh Ngọc đánh trúng, nó sợ hãi hí một tiếng rồi bỏ chạy.

Cố Mặc cũng lấy vũ khí của mình ra, bắt đầu giao đấu với Thẩm Thanh Ngọc.

Bây giờ Cố Mặc cấp 65, Thẩm Thanh Ngọc cũng sắp tăng lên cấp 65, hai người đều không phải dạng vừa.

Qua trận đấu lúc trước, ta có thể thấy được Cố Mặc và Thẩm Thanh Ngọc có năng lực tương đương nhau.

Hướng Phỉ Phỉ ngồi trong kiệu hoa xốc khăn voan đội đầu ra, cô nhíu mày nhìn về phía hai người đang đánh túi bụi mà gào: "Đừng đánh nữa! Hai người đừng đánh nữa!"

Nghe thấy giọng của Hướng Phỉ Phỉ, Thẩm Thanh Ngọc thu tay về trước.

Sau đó cổ anh bị Cố Mặc cứa một đường máu nhạt...

Không quan tâm đến vết thương không quan trọng kia, Thẩm Thanh Ngọc đi thẳng đến trước mặt Hướng Phỉ Phỉ.

Tóc tai anh lúc này rối tung, quần áo cũng bị Cố Mặc cho vài nhát, trông hơi chật vật.

Nhưng khi đối diện với Hướng Phỉ Phỉ, anh lại nhếch miệng cười: "Phỉ Phỉ, hôm nay tôi về nước rồi, hơn nữa ngày mai sẽ đến đại học T. Sau này chúng ta có thể thật sự gặp nhau mỗi ngày!"

Hướng Phỉ Phỉ vẫn nhíu mày, hôn lễ bị làm loạn, cô ấy rất không vui!

"Anh chỉ muốn nói với tôi cái này thôi sao? Vậy thì anh có thể hoàn toàn đợi tôi và Cố Mặc thành hôn xong thì đến nói với tôi, không cần phải đến phá hôn lễ của tôi như vậy chứ?"

Nói xong, Hướng Phỉ Phỉ đi đến bên cạnh Cố Mặc.

Cố Mặc lúc này không có chật vật lắm, chỉ là quần áo hơi nhăn.

Cử chỉ tự nhiên sửa sang lại quần áo cho Cố Mặc, Hướng Phỉ Phỉ quan tâm nhìn anh: "Cố Mặc, anh có sao không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status