Công tước

Chương 1324: Gây chuyện (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Tiểu Ngư liều mạng lôi Yến Đại Bảo không cho cô tiến lên. Kết quả Yến Đại Bảo hoàn toàn không sợ hãi, ngẩng cổ lên đi đ3ến trước mặt cái gã đứng đầu tiên kia, không nói một câu, nhấc cái chân trắng nõn lên đạp cho gã đàn ông vừa cao vừa khỏe 2đó bay xa hai mét, đến dao trong tay gã cũng bay ra ngoài. Lam Anh bước nhanh đến, giơ tay bắt lấy con dao rơi giữa không 5trung, tránh cho dao không có mắt làm người khác bị thương.

Yến Đại Bảo thu chân lại, hỏi: “Có ai nhìn thấy quần l4ót tôi mặc màu gì không?” Cô tức giận, trợn đôi mắt xinh đẹp lên, cảnh giác nhìn đám người kia.

Một gã gầy ngay ph0ía trước nói: “Màu hồng...” Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thế, xông ngay qua đó đấm thẳng vào mặt tên kia, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, anh không thể nhớ, nếu không lưỡi anh sẽ không phải là của anh nữa!”

Gã gầy kia bị đánh ngã thẳng xuống đất. Yến Đại Bảo chê bẩn, “Bản chết đi được bản chết đi được!” Cô giơ tay lên, một cái khăn lông được nhét vào tay. Cô ra sức lau hết mấy cái khăn, rồi sau đó trả lại.

Cung Ngũ vội vàng xua tay: “Không sao... đợi lát nữa... cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng nhiều lời, nhớ một câu của tớ, chỉ cần nghĩ cách khen Yến Đại Bảo là được. Ví dụ như Yến Đại Bảo rất có tinh thần trọng nghĩa, Yến Đại Bảo là trợ lý của chính nghĩa, Yến Đại Bảo là vì bạn mà ra tay tương trợ, vv... biết chưa hả?”

Tần Tiểu Ngư chớp mắt: “Hả? Ờ! Được!” Cô lại quay đầu lại nói với người phụ nữ béo kia một câu: “Nếu như cô không muốn mất tay hoặc chân thì mau đóng cửa đi đi, chậm một bước đời này cô sẽ không phải là người bình thường nữa.”

Người phụ nữ béo không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Cung Ngũ nói rồi không hoảng hốt, nhưng chắc chắn là sợ hãi. Dù sao bên ngoài còn có một cô gái điên, cô ta vội vàng đóng nốt cửa lại, đi mất.

Cung Ngũ hít sâu một hơi, kéo Tẩn Tiểu Ngư qua đó, “Chú Yến!”

Yến Hồi không quay đầu lại, đang hếch cằm lên, từ trên cao nhìn xuống đám người bị ấn quỳ xuống đất, u ám nhìn, vẻ mặt... không khác gì nhìn người chết, ông ta mở miệng: “Dám bắt nạt Yến Đại Bảo nhà ông đây à! Ha ha ha, ông đây thấy các người chán sống rồi, ai cho các người cái gan bắt nạt Yến Đại Bảo hả? Không biết Yến Đại Bảo nhà ông đây nhìn thấy máu là choáng à? Lại vẫn dám để chảy máu cho nó nhìn thấy?” Yến Đại Bảo đang khóc, bởi vì trên người cô có máu, cô chê bẩn, “Ba... hu hu hu...”

Tần Tiểu Ngư há miệng, trợn mắt chết lặng nhìn Yến Đại Bảo, lần đầu tiên phát hiện Yến Đại Bảo thật là lợi hại! Tần Tiểu Ngư cảm thấy mình có nhận thức mới về Yến Đại Bảo rồi. Bên kia Yến Đại Bảo đạp cho cái tên cầm đầu bay ra ngoài hai mét, cái tên kia còn chưa kịp đứng lên, lại bị Yến Đại Bảo đạp cho cái nữa nằm bò trên mặt đất. Cô nghiêng đầu nhìn về phía sau bảy tên đứng ở vòng ngoài kia, nói: “Mấy người lên từng người một hay là lên cùng lúc?”

Mấy gã kia lập tức bị khí thể của cô hù dọa, đó là một thiên sứ xinh đẹp đang mỉm cười, nhưng đánh người lại không hề chùn tay một chút nào cả!

Những kẻ đó do dự mãi, anh đẩy tôi tối đẩy anh, lề mề không có một ai dám xông qua. Động tác của Yến Đại Bảo dứt khoát lại nhanh nhẹn còn hung ác, rất rõ ràng cô là người có bản lĩnh thật, mà những kẻ đó chỉ là ở trong tay có vũ khí, lại là đàn ông, còn nhiều người khí thế lớn mạnh, kết quả gặp phải người có bản lĩnh thật liền rụt rè. Yến Đại Bảo hỏi: “Các người không định đánh nhau thật à?”

Cung Ngũ đứng ở phía sau, cô quyết định rồi, loại chuyện này có Yến Đại Bảo là có thể giải quyết, cô không cần nhúng tay vào. Cho nên Cung Ngũ kéo Tần Tiểu Ngư lại, nói: “Đi, tìm người phụ nữ béo đó đòi tiền, cô ta đừng tưởng là bên ngoài đánh nhau thì cô ta không cần trả tiền nữa.”

Vậy là Cung Ngũ kéo Tần Tiểu Ngư đi tìm người phụ nữ béo đó, vào nhà rồi, trong một đống bừa bộn, cô hô lên: “Trả tiền! Đợi nửa ngày rồi, cô còn chưa đếm xong tiền à”

Người phụ nữ béo kia vốn dĩ định lén lén lút lút đóng cửa vội vàng trốn đi, không ngờ Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư lập tức tìm đến, cô ta không dám đóng cánh cửa đã đóng được một nửa rồi lại nữa. Tần Tiểu Ngư chỉ vào cô ta: “Cô còn muốn chạy à?! Trả tiền đây! Tiền bà đây vất vả kiếm mấy năm, cô muốn chạy cũng không dễ dàng thế đâu! Ba mươi tám nghìn! Thiếu một xu cũng không được!” Người phụ nữ béo mặt mũi bầm dập không nhìn ra được diện mạo ban đầu, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng là ba mươi ba nghìn tệ!” Tần Tiểu Ngư: “Yến Đại Bảo nói rồi, còn năm nghìn tệ tiền lãi nữa, mau lên! Lãi cho vay nặng lãi cao hơn thế này nhiều!”

Cung Ngũ gật đầu, tán thành: “Nói đúng! Thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên, vất vả giao hàng cho mấy người hai năm, không có lý nào mấy người kiếm được tiền rồi, ngay cả tiền vốn cũng không trả, biết chưa? Hôm nay cổ bắt nạt người khác, ngày mai sẽ có người khác xử lý các người... À, không cần ngày mai, bây giờ đã có người khác xử lý các người rồi. Tôi khuyên cô mau trả tiền đi, nếu không lát nữa cô gái điển bên ngoài sẽ đập nát nhà cô mà không cần đến một xu, cô có tin không? Cô là người làm ăn mà không giữ chữ tín như vậy, khách hàng của cô có biết không?”

Người phụ nữ béo giơ tay sờ vết máu trên mặt, run lẩy bẩy mở cái túi xách đang đeo trên người ra bốn mươi nghìn tệ. Vừa rồi cô ta lấy để chuẩn bị trả kết quả phát hiện có người giúp, liền lén lén lút lút nhét vào trong túi xách, định mau chóng rời đi. Bây giờ cô ta cũng nhìn rõ tình hình bên ngoài rồi, không trả không được. Tần Tiểu Ngư đếm, Cung Ngũ cũng đếm giúp cô ấy, đếm xong rồi, cô đưa cho Tần Tiểu Ngư: “Cầm lấy đi.” Người phụ nữ béo nói: “Vậy mấy người phải giảm cho tôi chứ?”

Cung Ngũ: “Hóa đơn của chúng ta đã thanh toán xong rồi, chúng tôi làm sao có thể giảm cho cô được. Tần Tiểu Ngư, chúng ta đi!” Mới vừa đi ra bên ngoài, phát hiện hóa ra là ba Yến Đại Bảo đến rồi.

Cung Ngũ: “...” Cô bám vào tường, suýt nữa không đứng nổi, Tần Tiểu Ngư bị dọa chết: “Tiểu Ngũ, cậu làm sao thể: Đang yên đang lành...”

Tần Tiểu Ngư chớp mắt: “Hả? Ờ! Được!” Cô lại quay đầu lại nói với người phụ nữ béo kia một câu: “Nếu như cô không muốn mất tay hoặc chân thì mau đóng cửa đi đi, chậm một bước đời này cô sẽ không phải là người bình thường nữa.”

Người phụ nữ béo không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Cung Ngũ nói rồi không hoảng hốt, nhưng chắc chắn là sợ hãi. Dù sao bên ngoài còn có một cô gái điên, cô ta vội vàng đóng nốt cửa lại, đi mất.

Cung Ngũ hít sâu một hơi, kéo Tẩn Tiểu Ngư qua đó, “Chú Yến!”

Yến Hồi không quay đầu lại, đang hếch cằm lên, từ trên cao nhìn xuống đám người bị ấn quỳ xuống đất, u ám nhìn, vẻ mặt... không khác gì nhìn người chết, ông ta mở miệng: “Dám bắt nạt Yến Đại Bảo nhà ông đây à! Ha ha ha, ông đây thấy các người chán sống rồi, ai cho các người cái gan bắt nạt Yến Đại Bảo hả? Không biết Yến Đại Bảo nhà ông đây nhìn thấy máu là choáng à? Lại vẫn dám để chảy máu cho nó nhìn thấy?” Yến Đại Bảo đang khóc, bởi vì trên người cô có máu, cô chê bẩn, “Ba... hu hu hu...”

Trái tim Yến Hồi tan nát, “Yến Đại Bảo, ba nhất định sẽ trả thù cho con!”

Yến Đại Bảo khóc thảm thiết, có cánh tay lại, cứ vung vẩy cái tay áo trống không mãi, buồn nôn, “Hu hu hu, bẩn quá... hu hu hu... bẩn chết đi được...” Yến Hồi bi phẫn muốn chết: “Yến Đại Bảo của ông đây thật đáng thương!” Ông ta tức giận chỉ đám người kia: “Ông đây là người dân hiền lành an phận của Thanh Thành, là công dân tốt của Thanh Thành! Tại sao các người phải ép ông đây làm người xấu? Tại sao các người phải như vậy hả?” Sau đó ông ta hưng phấn cầm lấy cây kéo, nói: “Ừm, đã rất lâu ông đây không đích thân ra tay rồi, hôm nay các người may mắn được ông đây đích thân ra tay, đây là phúc của các người, phải reo hò vui mừng! Ai cũng như đưa đám là ý gì? Phải mỉm cười mới giống đàn ông!”

Cung Ngũ: “...” Yến Đại Bảo khóc sắp tắt thở rồi, cô bổ nhào đến: “Tiểu Ngũ! Hu hu hu hu... bọn họ bắt nạt tớ!”

Cung Ngũ: “...”

Tại sao người bị bắt nạt trên người lại dính máu của người khác, những chỗ khác hoàn hảo không tổn hại gì, mà người bắt nạt ai cũng mặt mũi bầm dập mắt nghiêng mồm lệch?

Lam Anh đi từ cửa hàng quần áo bên cạnh ra, trong tay xách một cái túi, tay còn lại cầm một bộ quần áo sạch sẽ. Cô cầm lấy khoác lên người Yến Đại Bảo, cài cúc vào, nói: “Đi, chúng ta quay lại xe thay quần áo, rất nhanh sẽ sạch thôi.”

Yến Đại Bảo thút thít, được Cung Ngũ ôm như đau lòng lắm. Cung Ngũ cũng không biết nói cái gì nữa, dù sao cũng thở dài một cái, đỡ cô ấy lên xe. Tần Tiểu Ngư đeo túi tiền, đứng ở bên cạnh, “Tiểu Ngũ, hay là tớ về nhé? Tớ còn có xe đạp nữa...” Cung Ngũ nhìn cô ấy một cái, không yên tâm: “Cậu đeo nhiều tiền như vậy, về đâu chứ? Lên xe đi, tớ bảo người bỏ xe đạp của cậu vào cốp.”

Bốn người cùng lên xe, Yến Đại Bảo ngồi ở phía sau mặc áo khoác cởi cái váy nhỏ bên trong ra, cởi xong rồi mặc quần áo mới Lam Anh mua cho vào. “Chú Yến đến lúc nào thế?” Cung Ngũ hỏi. Cô quay đầu lại nhìn, có chút lo lắng nhìn Yến Hồi đang vung vẩy cái kéo, nhìn như vậy y như người thần kinh ấy. Yến Đại Bảo thút thít, nói: “Vừa mới đến.” Cung Ngũ cúi đầu nhìn trên người cô ấy: “Đây là máu của ai thế? Yến Đại Bảo cậu có bị thương không?” Yến Đại Bảo lắc đầu: “Không, đây là máu của người khác, thật là bẩn! Tiểu Ngũ, cậu nói xem tại sao máu của người ta lại bẩn như vậy chứ?”

Cung Ngũ trợn mắt, trả lời: “Máu của ai cũng bẩn, không phải là máu của người ta bẩn. Không bị thương là tốt rồi, nếu không Tần Tiểu Ngư sẽ phải lo lắng.” Tần Tiểu Ngư ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt áy náy, cô quay đầu lại nói: “Xin lỗi Yến Đại Bảo, tớ cũng không biết sao lại biến thành như vậy...” Trong lòng chua xót, khóe miệng còn bị người ta đánh sưng lên, cô thở dài, nói: “Sớm biết như vậy tớ đã không cần số tiền này nữa rồi. Sao bọn họ lại biết nhìn người như vậy chứ? Giống như biết tớ xui xẻo nhất, ôm tiền của tớ, còn có mấy nhà nữa đều như vậy...”

Cung Ngũ: “Nếu là tớ, tớ cũng ôm tiền của cậu, nhìn cậu là thấy dễ ăn quỵt rồi! Cậu nói có ai ngốc đi làm ăn mấy năm đều bỏ tiền của mình ra lấy hàng giao hàng còn không đòi tiền không? Cũng chỉ có cậu mới như vậy thôi, người ta không ăn quỵt của cậu thì ăn quỵt của ai?”

Tần Tiểu Ngư xị mặt ra, cúi đầu cạy ngón tay, nhỏ giọng nói: “Ban đầu không phải là tớ muốn bán hàng miễn phí cho bọn họ sao? Kết quả lại thành thói quen.” Yến Đại Bảo: “Ngu ngốc, ban đầu là như vậy, sau này nên đòi tiền chứ!”

Cung Ngũ trợn to mắt, nhìn Yến Đại Bảo một cái, cô ấy cũng biết à? Cô còn tưởng là Yến Đại Bảo chỉ biết bán con búp bê mấy nghìn tệ thành hai mươi tệ chứ. Cô thở dài, “Yến Đại Bảo, may mà cậu không làm ăn, nếu như cậu làm ăn, có lẽ cũng sẽ không ổn.”

Yến Đại Bảo không phục: “Ai nói thế? Tớ rất lợi hại! Anh Bánh Bao cũng nói tớ rất lợi hại! Hồi đó bán búp bê cũng bán được rất nhiều! Đúng rồi, anh Bánh Bao nói anh ấy đã sớm đăng ký một cái trang web bán búp bê cho tớ, tớ quên mất đây, hôm nào tớ hỏi địa chỉ trang web là gì rồi nói cho các cậu biết. Tiếu Ngũ các cậu phải cổ vũ cho tớ đấy!”

Cung Ngủ không biết nói cái gì nữa rồi, tại sao? Tại sao Yến Đại Bảo học thì thông minh mà cái khác lại ngốc như vậy?

So với Yến Đại Bảo lúc đánh nhau hoàn toàn không phải là một người, thật mệt tâm.

Cung Ngũ hít mũi, “Yến Đại Bảo, có phải trang web của cậu bán búp bê hai mươi tệ một con không?” Yến Đại Bảo nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “Hả? Tớ quên rồi... dù sao anh Bánh Bao cũng nói rồi, chắc chắn có.” Lam Anh ở bên cạnh thở dài, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tần Tiểu Ngư mím môi nhìn về phía trước, còn xem thường Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, đó là làm ăn của cậu đấy hả? Sao ngay cả địa chỉ trang web cậu cũng không nhớ thế?” Yến Đại Bảo: “Anh Bánh Bao nói làm giúp tớ, vừa nãy tớ mới đột nhiên nhớ ra.”

Nói rồi cố lấy điện thoại ra gọi cho Lý Nhất Địch, hỏi anh ta chuyện trang web búp bê.

Lý Nhất Địch: “Trang web tên là “vườn thiên đường của Đại Bảo Bảo, bán búp bê Original. Đại Bảo Bảo lên mạng tìm vườn thiên đường của Đại Bảo Bảo" là có thể tìm ra được, buôn bán cũng không tệ lắm, bây giờ Đại Bảo Bảo nhà chúng ta là tiểu phú rồi.” Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thể lập tức vui vẻ: “Anh Bánh Bao, anh nói em có lợi hại không?”

Lý Nhất Địch: “Đại Bảo Bảo nhà chúng ta đương nhiên là lợi hại nhất rồi, chúc mừng tiểu phú nhà chúng ta phát tài.”

Cung Ngũ: “...” Một người không bỏ tiền không bỏ sức ngay cả tên trang web của mình là gì cũng không biết, không biết xấu hổ vì trang web kiếm được tiền mà hỏi mình có lợi hại không, phục luôn. Yến Đại Bảo rất hài lòng cúp điện thoại, kiêu ngạo nói: “Anh Bánh Bao nói rồi, trang web bán búp bê của tớ tên là vườn thiên đường của Đại Bảo Bảo. Kiếm được tiền lắm đó! Anh Bánh Bao nói bây giờ tớ đã là tiểu phú, tớ có thể nuôi trai rồi.”

Những người khác: “...” Cậu lấy tiền của Lý Nhất Địch đi nuôi trai, đã hỏi ý kiến Lý Nhất Địch chưa hả? Lam Anh thở dài, Cung Ngũ cạn lời, Tần Tiểu Ngư hâm mộ tâm can phèo phổi đỏ hết lên, “Yến Đại Bảo, cậu thật là hạnh phúc! Tớ rất hâm mộ cậu!”

Yến Đại Bảo đoan trang gật đầu: “Ừ, tớ cũng cảm thấy tớ rất lợi hại.” Xe lái thẳng đến biệt thự nhà họ Yến, Yến Đại Bảo về nhà việc đầu tiên làm chính là xông vào phòng tắm, tắm xong lại thay quần áo sạch đi ra. Cô định vứt quần áo cũ đi, Tần Tiểu Ngư nhảy ngay lên: “Yến Đại Bảo, sao cậu có thể vất quần áo tốt như vậy đi hả?” Yến Đại Bảo ngẩn ra: “Nhưng... bẩn rồi!” Tần Tiểu Ngư phát điên, “Bẩn có thể giặt! Giặt sạch rồi không phải là sẽ sạch à!” Yến Đại Bảo nói: “Nhưng mà vẫn còn vi khuẩn bẩn!”. Tần Tiểu Ngư muốn hộc máu: “Giặt rồi phơi nắng, vi khuẩn cũng bị phơi chết!” Yến Đại Bảo liếc mắt: “Vi khuẩn không bị phơi chết đâu, nếu có thể phơi nắng cho vi khuẩn chết, bệnh viện còn cần phòng vô trùng làm gì? Ngày ngày phơi nắng là được rồi!”

Tần Tiểu Ngư không cãi lại được, đành nói: “Dù sao như vậy chính là lãng phí!” Yến Đại Bảo: “Dù sao tớ cũng không cần nữa!” Tần Tiểu Ngư cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, cuối cùng cô không nhịn được hỏi một câu: “Yến Đại Bảo, cậu không cần có thể cho tớ không?”

Yến Đại Bảo trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Cậu không chế à?” Tần Tiểu Ngư lắc đầu: “Tớ không chỉ một chút nào!” Cung Ngũ ở bên cạnh nói: “Quần áo Yến Đại Bảo không cần nhiều lắm, có lúc tớ cũng thấy lãng phí. Yến Đại Bảo, cậu chọn cho Tần Tiểu Ngư mấy bộ quần áo cậu không cần nữa đi, không phải là cậu không biết cậu ấy nghèo, như vậy sẽ tiết kiệm tiền mua quần áo cho cậu ấy rồi.” Sau đó cô xoa tay nói: “Nào nào, dù sao mấy người chúng ta cũng cao xêm xêm nhau, tớ cũng thuận tiện chọn mấy bộ!” Yến Đại Bảo trợn mắt, nói: “Vậy... các cậu theo tớ, tớ tìm cho các cậu xem!”. Yến Đại Bảo dẫn bọn họ đến phòng, Cung Ngũ chọn quần áo trong đống quần áo cô ấy không cần nữa. Tiểu Ngư vừa nhìn thấy thế, vội vàng nói: “Tiểu Ngũ, cậu có tiền như vậy sao còn cướp với tớ hả?” Cung Ngũ sống chết ôm quần áo không buông tay ra, “Bởi vì quần áo của Yến Đại Bảo đều rất đắt, tùy tiện thải ra một bộ cũng là là nhãn hiệu nổi tiếng, chúng ta không cần cậu ấy cũng vứt đi, lãng phí lắm!” Lam Anh ngồi ở bên cạnh, thuận tay cầm một món đồ lên, nói: “Tớ muốn cái này.” Tần Tiểu Ngư tức chết: “Lam Anh cậu cũng cướp với tớ à?” Lam Anh: “Ai quy định chỉ có một mình cậu có thể lấy. Tớ nhìn trúng cái này từ đầu rồi!” Yến Đại Bảo chống cằm ở bên cạnh nhìn, “Các cậu thích thì lấy hết cả đi, những thứ này đều là đồ tớ không cần nữa, tớ không thích bọn nó.” Tần Tiểu Ngư vừa nghe thấy thế, lập tức nói: “Tớ muốn hết!”

Yến Đại Bảo kinh ngạc: “Cậu muốn hết hả?” Tần Tiểu Ngư dùng sức gật đầu, nói: “Tớ muốn hết!”

Yến Đại Bảo lập tức lục một cái rương cũ ra, nói: “Cái này cho cậu luôn, anh Bánh Bao mua rương mới cho tớ, tớ không thích cái này nữa.”

Tần Tiểu Ngư cảm thấy mình lập tức phát tài rồi, không chút do dự muốn hết. Cung Ngũ và Lam Anh chia ra tranh một món trong đó, những thứ khác đều bị Tần Tiểu Ngư lấy đi hết. Xách rương xuống tầng, cô còn nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo à, sau này nếu như cậu có quần áo không cần đến nữa thì đừng có vứt đi nhé, quá lãng phí, cho tớ hết đi, được không?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Được!” Cô giơ tay chỉ cửa, nói: “Còn có giây nữa” Rõ ràng không cầm nổi nữa rồi, Tần Tiểu Ngư chẳng một cái rương hai cái túi lớn lên cái xe đạp nát của mình, kéo một đống đồ, một mình lảo đảo đạp xe đạp đi. Cung Ngũ há miệng, nói: “Nếu để tớ nói... tớ thật sự rất khâm phục cậu ấy, chẳng nhiều đồ lên xe như vậy, tớ cảm thấy tớ đây cũng không đẩy nổi, cậu ấy lại đạp đi như vậy được!” Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm quần áo trong tay Cung Ngũ, tò mò: “Tiểu Ngũ, cậu có nhiều quần áo như vậy, cậu còn tranh quần áo cũ của tớ với cậu ấy làm gì?” Cung Ngũ trợn mắt, nói một câu: “Ừm, tớ thích cái này. Hết cách rồi, nếu như bị cậu ấy tranh mất, có lẽ ba tháng tớ sẽ không ngủ được mất.” Yến Đại Bảo không hiểu, gãi đầu, khó mà hiểu nổi sao một bộ quần áo cũ lại khiến Tiểu Ngũ ba tháng không ngủ nổi. Lam Anh nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo mấy phần ý cười hiếm thấy, cô nói: “Tớ cũng thích bộ quần áo này. Nếu như không tranh được cái này, tớ cũng ba tháng không ngủ nổi.”

Cung Ngũ nghe thấy thế, cười với cô, hai người đều không nói gì.

Đương nhiên Yến Đại Bảo sẽ không hiểu, thật ra thì rất nhiều lúc bạn bè ngang sức ngang tài mặc quần áo của nhau là rất bình thường, nhưng nếu như chênh lệch quá nhiều mà cho nhau quần áo, sẽ cho người ta một loại cảm giác bố thí. Chênh lệch giữa Tẩn Tiểu Ngư và Yến Đại Bảo là một trời một vực. Hai cô gái tuổi giống nhau, số phận lại khác nhau, tin là khoảnh khắc Tần Tiểu Ngư mở miệng xin quần áo của Yến Đại Bảo, trong lòng nhất định sẽ có một loại tự ti, chỉ là nghèo khổ đánh bại lòng tự trọng, cho nên cô ấy chủ động mở miệng.

Hành động của Cung Ngũ và Lam Anh chẳng qua là bình phục lại tâm trạng của Tần Tiểu Ngư thôi, để cô ấy biết, mọi người đều thích đồ xinh đẹp, bất luận là cũ hay mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status