Công tước

Chương 1335: Số 7 (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô bé không muốn từ bỏ, nhưng cũng không muốn vì bản thân mà cướp đi quyền lợi của người khác

Cô bé rất đói, vô cùng đ3ói, đói đến mức không còn nhìn thấy hi vọng

Bé gái đó bị đưa đi, sự bất an và hoảng sợ lộ rõ trong ánh mắt nó

Nó sợ số 7 hối hận, chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, như vậy nó không lo lắng nữa

Thân thể trẻ con ốm yếu của số 7 5ở trong nhóm không chút nổi bật, cổ bé trơ mắt nhìn đám người đó lựa chọn những bé trai bé gái khác

Đợi đến khi hắn sở hết tất cả các đứa trẻ thì người bên kia đã lựa chọn xong hét nói với hắn: “Được rồi, chuẩn bị đi thôi!”.

Người đó đi đến bên cạnh số 7, nói: “Đi theo tôi.” Ánh mắt của số 7 lập tức sáng lên, dù cô bé đã đói đến mức sắp không bước đi nổi, cô bé vẫn nhấc chân đi qua

Cô bé không dám để người ta cảm thấy mình đi quá chậm, cô bé sợ người ta chế cô bé không đủ khỏe mạnh mà bỏ cô bé lại

Trước đây từng có các đứa trẻ đã được người ta đưa đi, sau đó kiểm tra sức khỏe phát hiện ra vấn đề lại đưa trở về

Đến bây giờ số 7 vẫn còn nhớ dáng vẻ của những đứa trẻ đó

Nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt sáng rực của cô bé này, hắn vẫn thử xương khớp tay chân cô bé cho có lệ, sau đó ngập ngừng, hỏi: “Mấy tuổi?”

Số 7 đứng thẳng lưng, nói: “Tôi sắp chín tuổi rồi.”

đây cô bé không phải là nhỏ nhất, vẫn còn những đứa trẻ khác nhỏ hơn

Tuy nhiên, những đứa trẻ đến đây sau khi thích ứng được một khoảng thời gian thì đều trở thành con rối cho những người lớn, vì người ở đây chẳng ai xem bọn chúng là trẻ con.

Người đó đi qua bên cạnh số 7, giơ tay sờ vào một đứa trẻ khác

Bọn họ đưa đám tr4ẻ được chọn ra tập hợp lại một chỗ, sau cùng thì cho tham gia cuộc thi tuyến, từ đó lại chọn ra thêm một đợt nữa

Có n0gười đếm số lượng các bé gái, sau đó lại nhấc chân đi qua bên này, hắn mở miệng nói: “Tất cả đứng thẳng lên!”

Số 7 nỗ lực để mình đứng thẳng lên, tuy cô bé biết mình không may mắn như vậy, nhưng cô bé vẫn làm theo lời hẳn.

Người đó bắt đầu sờ tay và chân cô các bé gái từ hàng đầu trở xuống, thử xương khớp của bọn trẻ.

Cuối cùng cũng đi đến bên cạnh số 7, hắn nhìn vào mắt số 7, không hề quan tâm đến đứa trẻ gầy ốm này.

Người đó đi đến bên cạnh số 7, nói: “Đi theo tôi.” Ánh mắt của số 7 lập tức sáng lên, dù cô bé đã đói đến mức sắp không bước đi nổi, cô bé vẫn nhấc chân đi qua

Cô bé không dám để người ta cảm thấy mình đi quá chậm, cô bé sợ người ta chế cô bé không đủ khỏe mạnh mà bỏ cô bé lại

Trước đây từng có các đứa trẻ đã được người ta đưa đi, sau đó kiểm tra sức khỏe phát hiện ra vấn đề lại đưa trở về

Đến bây giờ số 7 vẫn còn nhớ dáng vẻ của những đứa trẻ đó

Sợ số phận tương tự sẽ xảy ra với mình nên cô bé rất nỗ lực đi theo bọn họ.

Trên một chiếc xe bus cỡ nhỏ, những đứa trẻ được lựa chọn đã ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, số 7 là đứa trẻ sau cùng

Bé gái thay thế cho số 7 cũng ở trong số đó

Nó ngạc nhiên nhìn vào số 7, thấy cô bé đi theo ở phía sau, vẻ mặt hiển lộ ra vẻ kinh ngạc hoảng sợ

Sau đó số 7 tự tìm một chỗ trên xe mà ngồi xuống, còn bé gái kia cũng không bị ai đuổi xuống

Tất cả các đứa trẻ đều thấp thỏm ngồi đó, nỗ lực khiến bản thân trông thật ngoan ngoãn, sợ lại bị người ta đuổi xuống

Lúc xe bắt đầu chuyển động, tất cả sự lo lắng căng thẳng của lũ trẻ trên xe lập tức tan biến hết

Cuối cùng, bọn chúng cũng rời khỏi nơi giống như địa ngục này

Số 7 nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bọn chúng đã rất quen thuộc với chỗ này

Số 7 không nhớ trước kia mình đã làm gì, cô bé chỉ biết, từ nhỏ cô bé đã ở đây, chuyện trước đó nữa thì cô bé càng không nhớ được gì

Không ai nói nói cho lũ trẻ biết chúng bị đưa đi đầu, tương lai thể nào, nhưng bọn chúng tin rằng, dù có tồi tệ thế nào thì cũng không thể tệ hơn lúc ở trong cô nhi viện được

Đa số các đứa trẻ trên xe đều đã ngủ, ở độ tuổi không lo không nghĩ, có rất nhiều chuyện đều dễ dàng quên đi, khiến cho những đứa trẻ chỉ cần chợp mắt một chút là ngủ say

Nhưng số 7 không ngủ

Từ khi sinh ra, cô bé đã không có cảm giác an toàn

Cô bé thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của từ đó

Trong tri thức có hạn của số 7, cô nhi viện là cả thế giới của cô bé, nhưng bây giờ, bọn chúng đã từ từ rời xa không gian quen thuộc đó

Số 7 bắt đầu bất an và lo lắng

Cô bé sợ mình vừa nhắm mắt thì sẽ bị người ta đưa đến chỗ đáng sợ hơn, nên cô bé không dám ngủ, cô bé thậm chí còn ngây thơ mà suy nghĩ, thật sự không được thì cô sẽ bỏ trốn, chạy trở về cô nhi viện.

Xe chạy cả nửa ngày, xuyên qua các khu rừng âm u, chạy bằng băng trên con đường rộng rãi với ánh đèn u ám trong thành phố

Tất cả những gì trước mắt đều khiến cho số 7 vô cùng hoảng sợ

Đây là lần đầu cô bé biết được, thì ra thế giới bên ngoài rộng lớn, xinh đẹp như vậy, khiến cô cảm thấy rất hưng phấn.

Hình ảnh đu quay khổng lồ lấp lánh ánh đèn, chậm rãi chuyển động vốn đã là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt

Số 7 vịn vào cửa xe, trừng to mắt, nỗ lực nhìn tất cả mọi thứ bên ngoài

Dần dần ánh đèn lấp lánh và phong cảnh tươi đẹp lại lần nữa trở nên xa vời, bọn họ đi xuyên qua thành phố xinh đẹp

Khi mặt trời lên cao, xe cuối cùng cũng dừng lại ở một chỗ vẫn là đồi núi

Một cánh cửa sắt khổng lồ hiện ra, có người đến kiểm tra, sau cùng của mở ra, xe lại khởi động, chạy vào bên trong

Xe chạy trên một bãi cỏ thật lớn, sau cùng thì dừng lại trước một bức tường lớn màu đen.

Cửa xe mở ra, số 7 đứng dậy theo bản năng, cô bé là người tỉnh táo từ đầu đến cuối

Lúc này số 7 phát đây không phải là căn nhà tươi đẹp như lời đứa bé bị đưa trả về nói mà nó khá tối tăm và đáng sợ.

Cô bé trừng to đôi mắt cảnh giác, nhìn vào người đứng cạnh cửa xe.

Người đó nói: “Tất cả xuống xe!”

Số 7 là người đầu tiên xuống xe

Khi chân chạm đến mặt đất thì cô bé có một cảm giác không chân thực, cảm giác này khiến cho mỗi bước chân của cô đều nhẹ như bay

Cánh cửa của khu nhà đó mở ra, bên trong có vài người đi ra, ai cũng mặc quần áo giống nhau, nhìn rất uy phong mạnh mẽ

“Xếp hàng lại!”

Vốn dĩ số 7 xuống xe đầu tiên, nhưng vì những đứa trẻ các chen vào nên cô bé đành đứng cuối hàng.

Bên kia có người đi qua: “Lần này bao nhiêu người?” “Tổng cộng bảy người.” “Theo số thứ tự, rút thăm ngẫu nhiên.” Số 7 được thông báo, “Mày là số 7”

Số 7 kinh ngạc, dường như cô bé có duyên với con số 7 này, lúc ở cô nhi viện, viện trưởng cũng gọi cô bé như vậy.

“Số 1, số 2, số 7, đi theo tôi!” Số 7 xác nhận bọn họ không được đưa đến một gia đình bình thường mà là một chỗ rất kỳ quái, giống như một cô nhi viện khác, nhưng lại có chút không giống

Cổ bẻ và hai cô bé khác đi cùng một người phụ nữ vào một căn nhà, bên trong đã có một người ở, còn lại ba chiếc giường, người phụ nữ đó nói: “Mỗi người chọn một giường, ăn cơm ở nhà ăn, nhà ăn nằm ở sau ký túc xá, đi ra khỏi đây là mọi người nhìn thấy

Thời gian ăn cơm là mười một giờ ba mươi, qua thời gian đó thì sẽ không có cơm để ăn

Bản thân tự ghi nhớ đấy.”

Số 7 sợ hãi đi đến bên cạnh giường, cô bé đứng gần giường dưới nhất, nên theo bản năng đứng vào cạnh chiếc giường đó

Người phụ nữ đó nói xong thì bảo bọn họ chờ một chút rồi bỏ đi, sau đó một bé gái khác đi đến nói với cô bé: “Tôi muốn giường dưới, cậu ngủ bên trên đi.” Nó lớn hơn số 7 hai tuổi, lúc nói chuyện rất hung hăng, số 7 lùi về sau một bước, sau đó nhường chỗ cho nó

Người số 7 hơi bẩn, nên cô bé không dám lên giường, sợ làm bẩn ga giường

Bốn người trong phòng đều không nói gì, dù là cô bé đã ở đó trước cũng rất sợ hãi

Mười lăm phút sau, người phụ nữ lúc nãy quay trở lại, xách một chiếc túi to, sau đó dựa theo chiều cao của mỗi người mà phân phát quần áo cho bọn chúng

Số 7 cẩn thận mở ra, thấy mỗi người đều có bốn bộ, kiểu dáng giống hệt nhau và đều là đồ mới.

“Bây giờ tự đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, ném hết tất cả mọi thứ trên người đi” Người phụ nữ đó nói: “Bắt đầu từ hôm nay, sự tự do của các người không còn thuộc về các người nữa.” Bọn chúng vẫn không hiểu lời nói đó ý là gì, nhưng bọn chúng có quần áo mới để mặc, còn có thể tắm, mỗi người còn được ngủ một giường riêng

Tất cả mọi thứ thật sự đã là ân huệ bất ngờ đối với bọn chúng

Sau khi người phụ nữ đó rời khỏi, số 7 muốn đi tắm, cô bé không thể đợi được mà muốn thay quần áo mới, đó là bản tính trời sinh của tất cả con gái.

Mỗi phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng, bốn cô gái thay phiên nhau dùng

Số 7 đã hiếu kỳ đứng cạnh cửa, số 1 bước vội qua, nói: “Tránh ra!” Số 7 vội vàng tránh sang một bên, lặng lẽ đứng đợi bên ngoài

Quần áo sạch có mùi thơm đã được giặt sạch, số 7 mặc quần áo sạch sẽ, đi theo ba cô gái còn lại cùng đến nhà ăn

Rất rõ ràng, trong ký túc xá, người dễ ức hiếp nhất là số 7 vì cô bẻ gầy nhất, thật thà nhất, trầm lặng nhất, chịu nhường nhịn nhất

Trong nhà ăn có rất nhiều người, nhưng không hề có cảnh tranh giành thức ăn như trong cô nhi viện

Trên tay mỗi người đều cầm khay cơm đứng xếp hàng thứ tự bên trong lối cách ly cong cong, dù là người ngang ngược nhất cũng không thể xông ra phía trước.

Cả nhóm người không ngừng đi vào, sau cùng là số 7

Mùi thơm xông vào mũi khiến nước mắt cô bé tuôn trào

Một phần cơm trắng tinh được mục trong một chiếc muỗng lớn để vào khay của cô bé

Cô bé học theo mọi người, bê khay đến khung cửa sổ tiếp theo

Đập vào mắt cô bé là những đĩa thức ăn vô cùng hấp dẫn nào là thịt, cá và còn rất nhiều thứ cô bé không biết.

Một người đi sau khẽ đẩy lưng số 7, lúc này cô bé mới biết mình đã đứng sững sờ rất lâu

Cô vội vàng lấy hết những món mà cô bé biết chất đẩy lên khay rồi đi theo nhóm tìm chỗ ngồi xuống, sau đó có tiếng phát thanh vang lên: “Tất cả những thức ăn tự lấy đều không được để thừa lại, không được lãng phí thức ăn, kiến nghị mọi người mỗi lần lấy ít đi một chút, không đủ có thể lấy thêm.”

Số 7 phát hiện rất nhiều người bên cạnh đều lấy rất ít thức ăn, chỉ có cô là lấy nhiều nhất.

Cô bé cúi đầu, vừa ăn vừa khóc, chậm rãi thưởng thức đồ ăn trong miệng

Cô bé không biết bản thân còn có thể ăn được bao nhiêu món ngon thế này nữa nên muốn ghi nhớ tất cả mùi vị của chúng.

Những cô gái bên cạnh đều rất đói nên ăn rất tập trung và nhiệt tình, đối với bọn họ mà nói, có đồ ăn là điều tốt nhất.

Số 7 cúi đầu, ăn sạch thức ăn trên khay, một hạt cơm cũng không để sót lại.

Ăn xong, cô bé ngẩng đầu quan sát mọi người xung quanh, bất ngờ phát hiện có một chỗ rửa tay ở một góc khuất ánh nhìn, bên trên chất đầy các mâm thức ăn, đó là mâm của những người đã ăn xong

Nhưng phần lớn mọi người đều không mang qua, cô bé do dự một lúc rồi đứng dậy bê khay đi về phía đó

Số 1 ngẩng đầu lên, “Này, Số 7, thích bê khay thế à? Vậy đem cả cái của tôi qua đó đi.” Số 7 xoay đầu lại bưng khay của số 1 lên

Trên khay đó vẫn còn một miếng cá và một vài thứ khác chưa ăn hết.

Số 7 nhìn miếng cá đó, hỏi: “Cậu không ăn nữa à?”

Số 1 đứng dậy, trừng mắt nhìn cô bé: “Đó không phải là của cậu sao? Sao cậu không ăn hết? Tôi đã sớm ăn hết rồi! Cậu muốn lãng phí có đúng không?”

Số 7 kinh ngạc nhìn nó, mọi người xung quanh cũng nhìn qua

Số 7 trầm ngâm một hồi, sau đó ngồi xuống trở lại, cầm đũa của mình lên, cúi đầu ăn từng chút từng chút hết miếng cá kia

Số 1 nhìn cô bé như nhìn một kẻ bị bệnh thần kinh, nhưng số 7 mặc kệ, ăn xong thì mang đến chỗ thu dọn

Trong phòng giám sát, trước mỗi màn hình có hai người ngồi, một người trong số đó chỉ vào số 7 rồi nói: “Cô bé này không tồi.” Người bên cạnh: “Quan sát thêm đã, đừng tùy tiện đưa ra kết luận.” “Dù bây giờ kém một chút, nhưng sau này cô bé nhất định sẽ là loại dễ dàng huấn luyện

Phẩm chất rất tốt, không biết trước kia điều kiện gia đình ra sao, tại sao lại biến thành trẻ mồ côi.” Khi những đứa trẻ vừa được đưa tới tổ chức, bọn họ sẽ tiến hành đánh giá cơ bản cho mỗi đứa trẻ, kết quả đánh giá sau cùng sẽ quyết định nơi mà những đứa trẻ này được đưa đến

Lần đánh giá này có chút đặc biệt, tiểu công chúa của nhà họ Yến nhập học, phải chọn ra những đứa trẻ cùng tuổi để vào học cùng

Vì thế, ngoại trừ thể chất, còn phải xem trọng nhân phẩm của những đứa trẻ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status